Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1151: Âu Dương thiếu gia đăng tràng

Chương 1151: Âu Dương thiếu gia xuất hiện.
Hoắc Văn Tây từ trong túi áo vest móc ra khăn tay, chỉnh tề cài vào cổ áo.
Nhìn đôi đũa thủ công gọt đẽo cong queo trong tay, lắc đầu.
Hết cách rồi, bụng thực sự réo ùng ục cả buổi.
Đũa vừa đưa ra, một miếng thịt cá đã bị Triệu Nhật Thiên gắp đi mất.
Quá là không có lễ phép đi! ?
Mà Triệu Nhật Thiên nhìn hắn còn cười, cứ như thể mình đã thắng lợi mà đắc ý.
Hoắc Văn Tây lại gắp một miếng thịt gà, trực tiếp lại bị Long Ngạo Thiên gắp đi.
Hoắc Văn Tây nghiến răng lại gắp rau xanh, lại bị Lục Văn gắp đi.
Hoắc Văn Tây nổi giận!
Lão tử đâu phải là quả hồng mềm!
Đũa bắt đầu múa lên!
Nhưng mà… người ở đây ai nấy đều biết võ! Ngươi có thể cướp được của bọn hắn chắc?
Cuối cùng Hoắc Văn Tây đặt bát đũa xuống, sắp khóc: "Các ngươi có thể đừng như vậy được không? Ta muốn ăn cơm mà!"
Hồn Thiên Cương bắt đầu chủ trì trật tự: "Uy uy uy, có chút lễ phép đi! Còn có khách nhân ở đây đó! Ăn cơm đó! Thực bất ngôn tẩm bất ngữ, ta dạy cho các ngươi đều quên hết rồi sao?"
Triệu Nhật Thiên căn bản không ngừng lại!
Người khác đều ngừng lại nghe sư phụ nói chuyện, Triệu Nhật Thiên thì ngược lại, hắn vừa nhìn chằm chằm sư phụ, nghe ông lão dạy bảo, vừa chính xác nhét đồ ăn vào miệng...
Hồn Thiên Cương cười nói: "Hoắc tiên sinh, xin thứ lỗi, mời dùng cơm."
Hoắc Văn Tây gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao không sao, mời, mời."
Vừa nhấc đũa lên, mấy con quỷ đói lại một lần nữa bắt đầu nổi lên cơn lốc đũa!
Cái mẹ nó vẫn không thay đổi gì vậy! ?
Bao gồm cả ông già nhà ngươi cũng có thay đổi gì đâu!
Cuối cùng, để lại cho Hoắc Văn Tây chỉ là cơm, và một chút nước canh rau.
Đem nước canh ngâm vào cơm, ngậm nước mắt ăn một cái...
Má ơi! Ngon vậy! Thơm quá! Nghiện luôn!
Mình quên mất bao lâu rồi chưa được ăn món ăn nào thơm ngon như vậy!
Hoắc Văn Tây cũng bắt đầu phong quyển tàn vân, ăn như chó điên, còn không ngừng ngẩng đầu nói: "Ngon, thơm thật, đúng là ngon…"
Sau cùng, Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên được giữ lại tấn cấp.
Còn Lục Văn thì không có cơ hội thăng chức.
Lục Văn rất thất vọng, nhưng Hồn Thiên Cương cười không nói, chỉ bảo hắn rằng, lần tấn cấp này của ngươi, không phải ở chỗ ta.
Lục Văn dẫn theo hai mỹ nữ cùng Hoắc Văn Tây đi xuống núi.
Hoắc Văn Tây sức lực không tốt, lúc lên núi còn có ba người hầu hạ, xuống núi thì khổ cho hắn rồi.
Lục Văn chắc chắn sẽ không quan tâm hắn sống chết ra sao.
Hơn nữa ba người này đi nhanh như gió, Hoắc Văn Tây hoàn toàn theo không kịp, vừa đi vừa cầu xin: "Lục tổng, Lục tổng ngài chậm chút… Chúng ta… nghỉ ngơi một chút đi, xin nhờ, xin nhờ..."
Lục Văn hết cách, chẳng lẽ lại bỏ em trai Hoắc Văn Đình trên núi thật sao.
Cái tên thiếu gia yếu đuối này, vứt ở đây dễ bị sói tha mất.
Hoắc Văn Tây mông đặt mạnh xuống dưới gốc cây, cảm giác mắt cá chân của mình sắp gãy tới nơi.
Lục Văn cũng ngồi xuống, tựa vào thân cây to.
Hoa Tuyết Ngưng đấm chân cho Lục Văn: "Chủ nhân, chân ngài có đau không?"
"Ừm, cũng được."
Gia Cát Tiểu Hoa xoa bóp vai cho Lục Văn: "Chủ nhân, vai của ngài rất đẹp."
"Ừm, mạnh tay thêm chút."
Lục Văn thở dài: "Phiền phức chết đi được."
Hoắc Văn Tây tức giận nói: "Ta mới phiền chết đi được! Các ngươi đây là ý gì? Hả? Ý gì thế! ?"
Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi không vui? Vậy chúng ta đi trước."
"Ấy ấy ấy ấy…" Hoắc Văn Tây nhìn đôi giày da Italy của mình, bị con đường đất đá của ngọn Đại Sơn này tra tấn đã biến dạng hoàn toàn, trong lòng bực bội: "Văn... Lục tổng, còn xa mới tới xe à?"
Lục Văn nhìn hắn: "Chúng ta mới đi được một lúc thôi? Còn sớm chán. Ngươi đi nhanh thêm chút, bằng không trước khi trời tối không xuống núi được đâu."
Hoắc Văn Tây sắp khóc: "Lục tổng, là… hai chúng ta có thể đổi giày cho nhau không? Giày của ta… cứng quá."
Lục Văn nhìn hắn: "Ngươi biết rõ muốn lên núi, còn mang giày da làm gì?"
"Giúp ta chút đi mà!"
Lục Văn ném giày của mình cho hắn, còn mình thì chân trần.
"Lên đường."
"Nhanh vậy sao!?"
"Vậy thì ngươi tự nghỉ ngơi đi."
"Đừng đừng đừng chờ ta một chút..."
Một mình đi xuống núi, quần áo của Hoắc Văn Tây cũng rách tươm, chân thì sưng vù, mệt mỏi như chó chết.
Lục Văn trực tiếp kéo hắn đến chỗ Thiên Nhã.
Hoắc Văn Tây ngâm chân một thoáng, suýt khóc.
Trước kia chỉ cần bĩu môi là có thể được tất cả, hôm nay bỗng trở nên trân quý, vô cùng khó khăn.
Hoắc Văn Tây cảm kích vạn phần: "Văn, cậu có ý tứ đấy."
Lục Văn ngồi bên cạnh hắn, cũng đang ngâm chân.
Nhìn Hoắc Văn Tây: "Ngươi nói cho ta nghe, ngươi làm thế nào mà sống được đến cái bộ dạng hôm nay vậy? Ngâm chân thôi mà, ngươi cứ như là ăn Nhân Sâm Quả vậy."
Hoắc Văn Tây tựa vào ghế salon, tận hưởng kỹ thuật mát xa của mỹ nữ.
"Nhẹ chút, đúng đúng đúng, a... thoải mái... Văn, kỹ sư của cậu giỏi quá đấy!
"Đồ thừa, ta hiểu rõ hưởng thụ thế nào, kỹ thuật không tốt thì làm sao được."
"Ai... hôm nay trên núi ăn bát cơm đó, thật mẹ nó thơm! Ta bảo sao cả ngày ta không thấy thoải mái, thì ra là chưa bị chịu tội, chưa từng đói khát, thế mà chịu đói xong ăn đồ vật, đúng là thơm đến tận xương tủy đi!"
Lục Văn cười: "Về sau cứ chịu đói, chịu khổ nhiều vào đi."
"Ngươi không có cảm giác này sao?" Hoắc Văn Tây tò mò hỏi.
Lục Văn nhìn hắn: "Mấy đời trước của ta, đều là chịu tội."
"Không phải ngươi cái người này, cái gì cũng tốt, chỉ là cái miệng rất thích tranh cãi, ngươi nói ngươi…"
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Cánh cửa bịch một tiếng bị đánh đổ, tiểu vệ ngã lăn ra đất, nửa ngày không đứng dậy được, khó khăn nói: "Lục... Lục tổng..."
Lục Văn liếc nhìn tiểu vệ, không phản ứng, ngẩng mắt lên nhìn cửa vào.
Ba người, đứng sau một công tử phong độ ngời ngời.
Công tử mặc trường bào trắng, mặt mỉm cười, phe phẩy quạt, nhìn Lục Văn: "Lục tổng, nghe danh đã lâu, khó gặp mặt thật."
Lục Văn ngồi thẳng lên: "Các hạ là…"
"Tịnh Châu Âu Dương gia, Âu Dương Phấn."
Mấy kỹ sư đều sợ hết hồn, Lục Văn nhặt khăn mặt, lau chân, ra hiệu cho tất cả kỹ sư lùi về phía sau.
Hoa Tuyết Ngưng và Gia Cát Tiểu Hoa đều rất khẩn trương.
Hoa Tuyết Ngưng nói: "Chủ nhân, thực lực của hắn... rất mạnh!"
Lục Văn đi dép, đứng dậy: "Người của Âu Dương gia, tìm ta có việc gì?"
Âu Dương Phấn cười nói: "Nói chuyện làm ăn."
Hoắc Văn Đông cũng lau chân, mang dép, đi tới trước mặt Âu Dương Phấn: "Mẹ nó, ngươi không thấy ta đang ở trong phòng sao? Ngươi không thấy ta đang hưởng thụ thời gian vui vẻ hiếm có sao? Ngươi biết tay nghề kỹ sư vừa nãy tốt cỡ nào không, hơn nữa cô ta còn đang quyến rũ ta? ! Ngươi không thấy…."
Âu Dương Phấn vung quạt, đánh ngang vào mặt Hoắc Văn Đông.
Hoắc Văn Đông cả người trực tiếp nghiêng ngả bay ra ngoài, nằm dưới đất, miệng méo xệch.
Âu Dương Phấn mở quạt, vừa tao nhã phe phẩy, vừa nói: "Lục Văn, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, làm chó cho Âu Dương gia chúng ta; hai… Chết trong tay ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận