Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 110: Rốt cuộc nhận đúng

Chương 110: Rốt cuộc nhận đúng
Lãnh Thanh Thu đẩy cửa ra: "Văn ca, ngươi ở bên trong à?"
Lục Văn thân thể trần truồng vội đến bên ngoài ao, nhặt lấy một chiếc khăn tắm quấn lên.
Lãnh Thanh Thu chăm chú nhìn vào, thoáng chốc có chút nổi lên vẻ si mê.
Lục Văn sau khi gia cường thân thể, hoàn toàn vượt quá dự đoán của Lãnh Thanh Thu. Lúc này Lục Văn toàn thân cơ bắp cường tráng, rắn chắc, nhưng cũng không hề khoa trương.
Dáng người thon dài, bờ vai và lưng vạm vỡ, cánh tay săn chắc, bắp chân thon dài. Phần bụng cơ bắp từng khối như một chồng gạch, vòng eo nhỏ hẹp quấn khăn tắm, càng làm nổi bật lên vóc dáng khỏe đẹp cân đối của hắn.
Lãnh Thanh Thu chớp mắt đỏ mặt. Không ngờ rằng, bên dưới vẻ ngoài nho nhã, yếu ớt, trắng trẻo của Văn ca lại là một thân thể giống như mãnh thú! Được mãnh thú này chinh phục, chắc chắn... Lãnh Thanh Thu đầu óc có chút rối bời.
Lục Văn trong lòng có quỷ, bước đến trước mặt: "Sao ngươi lại đến đây?"
Phía sau, Tưởng Thi Hàm trốn sau tấm kính mờ, thân thể không dám nhô lên mặt nước, đến cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí.
"À... Ta... Ta..."
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Lãnh Thanh Thu kể lại mọi chuyện.
Lãnh Thiên Hào biết không còn hy vọng có được cổ phần của mình, liền đi nói chuyện với Hoắc Văn Đông. Không ngờ, Hoắc Văn Đông không những không chịu bán mà còn muốn mua. Không biết vì sao, cha cô đột nhiên lại đồng ý giao dịch cổ phần, hơn nữa còn tổ chức đại hội cổ đông vào ngày mai, hoàn thành giao dịch trong một ngày. Hoắc Văn Đông liền trực tiếp tuyên bố trở thành tân chủ tịch tập đoàn Thiên Phong.
Lục Văn cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị. Lãnh Thiên Hào đối với Thiên Phong còn hơn cả con gái ruột, sao có thể đồng ý bán đi cổ phần của Thiên Phong được? Như vậy chẳng phải chính mình sẽ bị loại trực tiếp sao?
Nhưng vừa nghĩ đến con người Hoắc Văn Đông, Lục Văn lập tức hiểu ra. Hoắc Văn Đông không đáng sợ, Lạc Thi Âm bên cạnh hắn mới là người đáng sợ. Nghĩ đến Lãnh Thiên Hào đã hơn năm mươi tuổi, đối mặt với Lạc Thi Âm cũng thần sắc hoảng hốt, bị người lừa gạt đến nỗi muốn bán cả vốn liếng, Lục Văn không khỏi bật cười.
"Ngươi còn cười!" Lãnh Thanh Thu gấp đến độ không chịu nổi: "Phải làm sao đây? Chỗ cha ta khoảng 31% cổ phần, nếu bán cho Hoắc Văn Đông, Hoắc Văn Đông sẽ là chủ tịch Thiên Phong. Chúng ta đều bị loại."
Lục Văn cười nói: "Cha ngươi chắc là muốn kiếm tiểu mụ."
"Ngươi nói linh tinh gì đó!" Lãnh Thanh Thu oán giận: "Đến lúc này rồi còn đùa giỡn."
"Ta không đùa." Lục Văn nói: "Cha ngươi khẳng định là thấy gái đẹp, không dời nổi bước chân, người ta nói gì nghe nấy, ha ha ha."
"Ngươi nói nữa ta giận đấy!" Lãnh Thanh Thu hờn dỗi, rồi lại nói tiếp: "Cha ở bên ngoài luôn có phụ nữ, chuyện này không phải là bí mật."
Lục Văn gật gật đầu. Đừng nói Lãnh Thiên Hào, Từ Chí Doãn và Trần Khánh Bân, mấy lão già này, ai mà không có vài cô em gái hầu hạ chứ? Người có tiền muốn tìm phụ nữ thực sự quá dễ dàng. Đương nhiên, những người phụ nữ đó cũng không nói chuyện tình cảm với họ, mọi người chỉ là theo nhu cầu. Ta cần tiền của ngươi để làm đẹp, ngươi cần thanh xuân của ta để giải khuây. Tình cảm là thứ vô dụng nhất.
Lục Văn thở dài: "Người phụ nữ này, không giống người khác."
Lục Văn vuốt cằm nghĩ nghĩ: "Long Ngạo Thiên hẳn là cũng sẽ tham gia vào chuyện này."
"Cái gì!?"
Lục Văn nói: "Cha ngươi hiện giờ đang bị bao vây. Đối tác hợp tác của ông là Hoắc Văn Đông muốn nuốt chửng Thiên Phong, còn Long Ngạo Thiên, người được ông tự phong làm tổng tài, cũng muốn ăn luôn cả Hoắc Văn Đông. Người phụ nữ mà ông ta thích lại là nữ pháp sư mạnh nhất dưới trướng Long Ngạo Thiên. Ha ha, chỉ có mỗi một cô con gái ruột cùng ông chung chí hướng thì ông lại không tin tưởng nhất."
Lục Văn nói: "Chi bằng cô cũng bán hết cổ phần đi, chúng ta đầu tư mấy trăm ức, bắt đầu lại từ đầu thì hơn."
"Ngươi đang nói gì vậy!?" Lãnh Thanh Thu kích động nói: "Ta ở Thiên Phong cực khổ kinh doanh bao năm, rất nhiều quản lý đều do ta cất nhắc lên, nhiều người còn được ta cố ý thả ở các vị trí đặc biệt để rèn luyện. Còn có mạng lưới khách hàng và các mối quan hệ, ta mất mấy năm để vun đắp, mấy năm để bố cục, sắp bắt đầu động thủ làm việc thì lại vứt bỏ, chẳng phải bao nhiêu năm qua của ta đổ sông đổ biển sao?"
"Huống chi bắt đầu lại từ con số 0, chẳng phải là muốn đối đầu với Thiên Phong sao? Một công ty mới mà muốn va chạm với một tập đoàn lớn đã có cơ sở vững chắc do tập đoàn Đông Phương đứng sau điều khiển thì khó có thể chiếm được lợi thế!"
Lục Văn gật gật đầu: "Vậy cô phải quyết tâm thôi."
"Quyết tâm gì?"
"Đoạt lại Thiên Phong từ tay cha cô."
"Còn phía Hoắc Văn Đông thì sao?"
Lục Văn lắc đầu: "Hắn nhất định không bỏ cuộc. Cái hắn muốn không phải tiền, thậm chí không phải là Thiên Phong, mà là có được chỗ đứng tại Bắc Quốc. Phi vụ này với hắn mà nói không phải là chuyện tiền nong, mà là việc hắn muốn tiến vào Tuyết Thành, muốn trở thành chư hầu một phương, vậy nên cần phải nuốt trôi một nhà nào đó trước đã. Thiên Phong đối với hắn mà nói là mục tiêu hoàn hảo, đã bắt đầu thì không có khả năng dừng lại giữa chừng."
"Có điều..."
"Cô cứ nghĩ cho kỹ." Lục Văn nói: "Nếu cô không quyết tâm, cổ phần của cha cô ngày mai sẽ bán toàn bộ cho Hoắc Văn Đông. Là để Hoắc Văn Đông thành công hay là cô tự mình thành công, cô quyết định rồi nói cho ta biết. Ta đi thay quần áo."
Lục Văn thay quần áo bước ra, Lãnh Thanh Thu nói: "Văn ca, tôi nghĩ kỹ rồi, anh giúp tôi đi."
Lục Văn kéo Lãnh Thanh Thu lại gần, ghé vào tai nàng: "Chúng ta làm thế này, thế này, thế này..."
Lãnh Thanh Thu mở to mắt: "Cái này... Có được không?"
Lục Văn mỉm cười: "Không biết, thử xem sao."
Hoắc Văn Đông và Long Ngạo Thiên ngồi trên hai chiếc ghế bành Warsaw đối ẩm.
Ánh mắt Hoắc Văn Đông lạnh lùng: "Long Ngạo Thiên, ngươi chắc chắn có thể giúp ta lấy được cổ phần của Lãnh Thiên Hào, đúng không?"
Long Ngạo Thiên khẽ nâng chén rượu: "Tiền thuê của ta, đến lúc đó đừng quên là được."
"Yên tâm, không thể thiếu của ngươi. Thế mạnh nhất của Hoắc Văn Đông ta chính là tiền bạc!"
"Vậy thì được."
Lúc này, thư ký của Hoắc Văn Đông tiến đến, ghé vào tai anh ta nói vài câu. Hoắc Văn Đông biến sắc, nhưng lập tức che giấu, bình tĩnh nói: "Xin lỗi Long tiên sinh, tôi cần phải đi nghe điện thoại."
"Xin cứ tự nhiên." Long Ngạo Thiên mặt mỉm cười.
Trên thực tế, những chuyện thư ký vừa nói, anh ta đều nghe rõ mồn một. Lãnh Thanh Thu vậy mà đã thu mua 20% cổ phần trong tay Lục Văn! Hơn nữa hiện giờ còn muốn gộp cả 21% vốn có của mình để bán cho Hoắc Văn Đông! Tin tức này quá chấn động.
Không đúng a! Lục Văn là người không thấy thỏ không thả chim ưng, vì kiếm tiền chuyện gì cũng làm được! Mà anh ta lại rất thích Lãnh Thanh Thu, lẽ ra sẽ phải tìm mọi cách nuốt trôi Thiên Phong mới đúng chứ! Sao lại nhanh chóng chuyển nhượng cho Lãnh Thanh Thu thế này? Lẽ nào! Anh ta dùng việc này để giao dịch với Lãnh Thanh Thu! Nữ thần của ta... vì tiền mà đi ngủ với Lục Văn sao!? Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên ghen tuông nổi giận, tâm can sôi trào, nghĩ phải gọi điện thoại hỏi Lãnh Thanh Thu cho rõ.
Lúc này Lạc Thi Âm đi đến: "Thiếu chủ, Ngân Đà Vương đến."
Long Ngạo Thiên gật gật đầu, vừa muốn đứng dậy thì nhanh chóng hỏi một câu nữa: "Hắn... Đến thăm ta hay là đến bái ta?"
Khóe miệng Lạc Thi Âm giật giật: "Đang chờ ở bên ngoài để ngài tiếp kiến."
Long Ngạo Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nó, cuối cùng cũng có người bình thường đến."
Bước ra ngoài, Ngân Đà Vương và trợ thủ Nguyên Phương lập tức quỳ một gối: "Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!"
Long Ngạo Thiên cau mặt: "Ừ, ngươi là Ngân Đà Vương?"
"Thuộc hạ chính là Ngân Đà Vương."
"Nhìn cho rõ, đừng nhận lầm người."
Ngân Đà Vương ngẩng đầu, tươi cười nói: "Thiếu chủ nói đùa, thuộc hạ không phải là loại ngu xuẩn như Đồng Đà Vương hay Thiết Đà Vương kia."
"Ừm, xem như là một kẻ cơ linh." Long Ngạo Thiên nói: "Tiền mang đến rồi sao?"
"Đúng vậy, mang đến rồi."
Long Ngạo Thiên nói: "Chuyển khoản, lập tức chuyển."
"Ây..."
"Thế nào rồi?"
Ngân Đà Vương nói: "Lần này để bảo đảm chắc chắn, chỗ của tôi chỉ có tài khoản, không có mật khẩu. Để chính thức chuyển khoản cần bộ phận tài vụ bên phân đà tiến hành kiểm soát từ xa và điều khiển kỹ thuật số."
"Nga, vậy thì liên hệ với hắn đi."
"Hôm nay thuộc hạ đến trễ chút, bên bộ phận tài vụ đã tan làm."
Long Ngạo Thiên trợn tròn mắt: "Vậy thì để hắn tăng ca cho lão tử!"
Ngân Đà Vương lúng túng nói: "Tính tình bộ phận tài vụ chúng tôi rất kỳ lạ, cứ tan ca là tắt máy, xưa nay chưa từng tăng ca. Bất quá, sáng mai hắn sẽ đi làm ngay, thuộc hạ có thể hoàn thành chuyển khoản vào bất kỳ lúc nào."
Long Ngạo Thiên nghĩ, từ đêm nay đến sáng mai cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ, cũng không có gì khác biệt. Thế nào cũng hơn cái tên Đồng Đà Vương và Thiết Đà Vương kia, trực tiếp chuyển khoản vào tài khoản của người khác thì càng tệ.
"Được."
Lục Văn nằm trong chăn, ôm Tưởng Thi Hàm. Đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông độc thân lâu năm, một khi có bạn gái sẽ có một thời gian hưng phấn. Cứ như vậy đêm nào cũng vui vẻ không đủ, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó. Sau khi cùng Tưởng Thi Hàm phá vỡ giới hạn, hơn nữa Tưởng Thi Hàm lại không đòi hỏi bất cứ danh phận nào, việc tốt thế này đi đâu mà tìm được? Một cô thư ký xinh đẹp gợi cảm, cùng mình hú hí cả ngày, quả thực là mộng tưởng của tất cả các chàng trai.
Lục Văn vui vẻ trong giấc mộng đẹp, cảm thấy mình sẽ không bao giờ muốn rời xa Tưởng Thi Hàm. Tưởng Thi Hàm vừa mới tiếp nhận sự cuồng nhiệt của ông chủ, lúc này mái tóc ướt đẫm dán sát vào hai bên mặt và ngực, nằm trong vòng tay Lục Văn còn đang dư vị.
"Lục tổng... anh lợi hại thật."
Lục Văn cười hì hì: "Nghỉ một lát, lão tử còn là một hảo hán!"
Tưởng Thi Hàm vẻ mặt cầu xin: "Đừng mà, tôi thật sự không được nữa, thật không được nữa."
"Không được! Cô đã châm ngòi lửa lên rồi, bây giờ bảo không được thì muộn rồi!"
Tưởng Thi Hàm nhanh chóng cầu xin tha thứ: "Ngài tìm người khác đi, hiện tại toàn thân tôi không còn sức lực, thêm một lần nữa, ngày mai đi đường cũng thành vấn đề..."
Lục Văn vừa muốn lên tiếng thì chuông cửa vang lên. Nhấc điện thoại lên xem, Từ Tuyết Kiều xách túi xách, có chút e dè đứng ở ngoài cửa.
"Sao cô ta lại đến đây?" Lục Văn cảm thấy quá mất hứng.
Chuyện tốt của mình lần nào cũng bị người khác chen ngang, vốn phải là mình cuồng nhiệt một đêm, hiện giờ tốt rồi, bà cô này lại tìm đến. Lục Văn điều chỉnh lại hô hấp, cầm điện thoại lên nói: "Tuyết Kiều à, có chuyện gì vậy?"
Từ Tuyết Kiều lập tức không vui: "Mở cửa!"
"Ê, bây giờ khuya rồi mà!"
"Tôi không quản, mở cửa!"
"Có gì ngày mai chúng ta nói không được sao?"
"Lục Văn! Có phải anh đang giấu phụ nữ sau lưng tôi không hả?"
Lục Văn nghĩ, cô là người sao? Cô đến nhà tôi đòi xông vào, mà cô còn báo cảnh sát sao?
Lục Văn hết cách, đành vỗ vỗ mông Tưởng Thi Hàm: "Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ta đi đuổi cô ta đi."
Tưởng Thi Hàm cười ngây ngốc: "Uy, để cô ta biết anh kim ốc tàng kiều, có khi nào cô ta sẽ bùng nổ không?"
Lục Văn mặc áo thun: "Cô ta có quyền gì mà bùng nổ? Cô ta là ai?"
Tưởng Thi Hàm nói: "Ngày mai là ngày cô ta đưa mẹ cô ta đi phẫu thuật đấy, chúng ta nên..."
Lục Văn vỗ trán một cái: "Đúng rồi! Còn có chuyện này nữa!"
Lúc này chuông cửa lại reo, trên màn hình, Từ Tuyết Kiều đã tức giận: "Lục Văn! Có phải anh đang giấu phụ nữ trong nhà không hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận