Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 23: Long Ngạo Thiên một ngày

Chương 23: Long Ngạo Thiên một ngày
Lãnh Thanh Thu nói: "Ta cần thiết cùng ngươi đính hôn."
Từ Tuyết Kiều ban đầu vốn không thích Lãnh Thanh Thu, lúc này càng ghen tuông quá độ, hừ một tiếng.
"Thật là nực cười, Văn ca ròng rã theo đuổi ngươi ba năm, ngươi liền giả bộ ba năm thanh thuần ngọc nữ. Ha ha, hiện tại Văn ca thành hàng hot, ngươi dính lên ngay."
Lãnh Thanh Thu lạnh lùng nhìn Từ Tuyết Kiều: "Ta ngược lại nhớ rõ, ngươi trước đây ngay cả lời cũng chẳng muốn nói với Lục Văn một tiếng. Hai ngày nay là làm sao vậy? Bắt đầu không nghiên cứu dược lý, mà lại nghĩ tranh giành đàn ông với người khác rồi?"
Từ Tuyết Kiều vừa nghe đã bừng bừng khí thế.
Xích lại gần Lãnh Thanh Thu, không hề kém cạnh: "Nếu như ta muốn cướp, người khác chỉ xứng làm người đứng xem."
Lãnh Thanh Thu cười: "Để bộ ngực của ngươi nghỉ ngơi một chút đi, có thời gian thì nên phát triển đầu óc nhiều hơn."
"Ngươi cũng thế nha, hôm nay cố ý mặc cái bộ gợi cảm này, đừng nói ngươi từ trước đến nay đều là phong cách này, ngươi cho rằng ta không biết rõ ngươi nghĩ cái gì? Xem ra là dựa vào lộ đùi to là có thể hấp dẫn Văn ca sao?"
Khuôn mặt Lãnh Thanh Thu ửng đỏ: "Ta muốn mặc quần áo gì, theo phong cách nào, không cần thiết phải giải thích với bất kỳ ai."
"Đúng vậy." Từ Tuyết Kiều nói: "Ta cũng không rảnh nghe ngươi giải thích, ta đang phát triển não bộ đây, dùng đầu óc là biết rõ ngươi muốn làm gì rồi!"
Lục Văn vội vàng tới: "Thôi thôi thôi, mọi người bớt vài câu đi, chúng ta đi nhanh lên thôi, đừng chậm trễ công việc của cảnh sát đồng chí."
Đi ra bên ngoài, trời nắng chói chang.
Cửa vào đậu một dãy xe sang trọng.
Một chiếc Bentley lái tới, cửa xe mở ra.
Lục Văn đang thắc mắc thì Từ Tuyết Kiều đã khoác tay Lục Văn, nói: "Đi thôi, Văn ca, Mộng Vân tỷ đang đợi trong xe kìa."
Sắc mặt Lãnh Thanh Thu ảm đạm, không khỏi nắm chặt tay, đầu ngón tay bấm đến trắng bệch.
Nàng chỉ nhìn Lục Văn, rất hy vọng Lục Văn nói muốn cùng mình đi, để hai người họ cùng về nhà.
Nhưng Lục Văn lại khiến nàng thất vọng.
"Vậy Thanh Thu, ngươi về chậm một chút nhé. Xin gửi lời cảm ơn lần nữa." Nói xong, hắn lịch sự mỉm cười với nàng.
Lãnh Thanh Thu nhìn Lục Văn, trong lòng có chút chua xót.
Nếu là trước đây, lúc này Lục Văn sẽ vứt bỏ cả thế giới để đi theo mình.
Nhưng bây giờ, Lục Văn đã không còn là con người của trước đây.
Trạng thái của hắn đã hoàn toàn thay đổi, giống như biến thành một người khác vậy.
Hắn đối với mình lại khách khí như thế.
Cũng sẽ không còn quấn lấy mình, cũng sẽ không còn nói những lời dỗ ngọt cho mình nghe, cũng sẽ không đối với mình răm rắp tuân theo, cũng sẽ không còn coi mình là mặt trời của hắn mà vây quanh mình không biết mệt mỏi, không một lời oán thán...
Ánh mắt của hắn cũng trở nên trong veo, điềm tĩnh, đồng thời lại kiên định, ung dung.
Vẻ giảo hoạt, buôn bán, nóng nảy và khinh bạc trước kia đã biến mất không còn dấu vết.
Hiện tại, hắn cho người ta cảm giác đầu óc rõ ràng, làm việc có trật tự, hoàn toàn hiểu rõ mình muốn làm gì.
Lãnh Thanh Thu trong lòng rất chua xót khi ý thức được rằng, Lục Văn, sẽ không còn ngoan ngoãn nghe lời mình nữa, cũng sẽ không còn vây quanh hỏi han mình, cũng sẽ không còn sớm tối chào hỏi, mỗi ngày tặng quà...
Trước đây mình đương nhiên hưởng thụ đặc quyền đãi ngộ, thậm chí còn cảm thấy vô cùng phiền chán sự ái mộ đơn phương cùng theo đuổi, giờ lại không còn nữa.
Có lẽ vì không biết vì sao, mà bản thân lại đột nhiên rất ỷ lại hắn.
Trong lòng mình đột nhiên trào lên sự yếu ớt và khó chịu vô cùng.
Dựa vào cái gì?
Không phải ngươi vẫn luôn thích ta sao? Không phải nói vì ta làm gì cũng nguyện ý sao?
Hôm nay vì sao lại làm mình mất mặt như thế?
Ba năm trước đây tính là gì? Ta ở trong lòng ngươi, chỉ trong một đêm đã trở nên không còn quan trọng như thế sao?
Lãnh Thanh Thu quật cường đứng ở đó, không nhúc nhích, chỉ nhìn Lục Văn.
Lục Văn bị ánh mắt phức tạp của nàng nhìn tới mà có chút run rẩy.
Gãi đầu, gượng gạo nở nụ cười: "Vậy, em về nhà trước nhé, anh xem tình hình Mộng Vân thế nào, rồi quay đầu anh sẽ tìm em, được không?"
Lúc này Lãnh Thanh Thu mới hít sâu một hơi, hơi mím môi, cảm giác mình đã tìm lại được chút mặt mũi.
"Anh về trước đừng vội, nghỉ ngơi một chút, tối nay chắc chắn là ngủ không ngon. Cứ dưỡng đủ tinh thần, khi nào tỉnh dậy thì gọi điện thoại cho em nhé."
Lục Văn ngạc nhiên đến ngây người.
Ta nói này, trước đây ba năm, thái độ Lãnh Thanh Thu của em không phải như vậy mà!
Hôm nay là sao thế, lại còn quan tâm đến ta, còn dặn ta phải nghỉ ngơi nữa.
Mặt trời mọc đằng tây rồi chắc?
Lục Văn há hốc miệng, không thốt nên lời, chỉ lúng túng gật gật đầu: "À, được, được."
Sau đó, Lãnh Thanh Thu khẽ cười một tiếng: "Em chờ điện thoại của anh."
Giọng nói đã mất đi vẻ lạnh lùng, băng giá ngày xưa, mà thay vào đó là vài phần vỗ về an ủi, vài phần dịu dàng, vài phần mong chờ, còn có cả chút quyến luyến không muốn rời đi…
Từ Tuyết Kiều đứng bên cạnh thì trừng mắt, hận đến mức muốn cho cả thế giới biết là cô sắp nôn mửa rồi.
Lãnh Thanh Thu liếc nhìn cô nàng, rồi xoay người đi về phía xe của mình.
Hàn Nguyệt mở cửa xe, Lãnh Thanh Thu xoay người, mỉm cười với Lục Văn rồi mới lên xe.
Lục Văn đứng tại chỗ, trực tiếp run rẩy.
【 Chuyện gì xảy ra với người phụ nữ này vậy? Sao đột nhiên lại... đáng sợ vậy! 】
【 Không phải là thích ta rồi chứ? Cũng được à? 】
【 Ta đã làm gì đâu? Sao nàng lại như vậy… tự dưng thay đổi tính tình thế? 】
Từ Tuyết Kiều đứng một bên lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi còn định đi làm liếm cẩu cho cô ta nữa à? Có chút khí khái không được sao?"
Lục Văn vội nói: "Nói cái gì thế! Đi thôi."
Vào trong xe, Trần Mộng Vân thấy Lục Văn thì trực tiếp khóc, nhào vào ngực Lục Văn, khóc không ngừng được.
Lục Văn lập tức giơ hai tay lên đầu, biểu thị mình không làm gì cả, cau mày nhìn người phụ nữ này một cách hoang mang.
【 Mọi thứ loạn hết cả lên rồi. Hôm qua còn hận mình không chết, hôm nay thì… nghiệp chướng a! 】
【 Sao người phụ nữ này khóc hoài không dứt vậy? Mình… mình có nên an ủi một chút không? 】
Từ Tuyết Kiều đứng bên cạnh cười: "Còn không nhanh an ủi đi?"
Lục Văn vỗ nhẹ lưng nàng: "Không, không sao, mọi chuyện qua rồi."
"Thật xin lỗi."
Trần Mộng Vân cuối cùng cũng tách khỏi Lục Văn.
Lục Văn nhẹ nhàng thở ra, cả thế giới chỉ có mình hắn hiểu rõ, thân mật với nữ chính này, chẳng khác nào tự tìm đến con đường chết mà còn đạp chân ga điên cuồng.
Trần Mộng Vân nhìn Lục Văn: "Văn ca, thật xin lỗi, hôm qua em đã quá kích động."
"Không, lỗi đều tại anh." Lục Văn nói: "Anh chính là cái miệng tiện, không nên nói mấy lời tự cho là hài hước đó để làm em đau lòng. Về sau, anh nhất định sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm."
Trần Mộng Vân nín khóc mỉm cười: "Anh còn biết vậy à? Cô gái nào phát hiện sau lưng anh nói vậy mà không giận? Cũng may Thính Tuyết Kiều nói, anh vì cứu em mà thức trắng hơn nửa đêm, còn bị cảnh sát bắt vào trong phòng giam một đêm, em thực sự cảm thấy có lỗi."
Lục Văn cảm thấy cái hướng gió này hình như không ổn lắm thì phải.
Đối với mình hình như không an toàn lắm thì phải!
【 Khoan đã, mình đang làm gì vậy? Mình và các cô ấy hòa hợp với nhau làm gì? 】
【 Mình sao lại lên xe của người ta rồi? 】
【 Hiện tại người cũng đã thấy, không có việc gì rồi, có thể yên tâm rồi. 】
【 Long Ngạo Thiên, cậu xem đó, vợ cậu tớ đã chăm sóc rất tốt, không để ai động vào, sau này có vấn đề gì thì đừng trách tớ. 】
Trần Mộng Vân cảm thấy rất khó hiểu.
Long Ngạo Thiên là ai chứ? Mình với hắn căn bản có quen biết gì đâu, sao mình đã thành vợ của hắn rồi?
"Văn ca, thực ra… em không có bạn trai."
"À, anh biết."
"Em nói thật đó, em vẫn luôn không có."
"Ừm ừm, anh biết mà."
Lục Văn nói: "Được rồi, em không có vấn đề gì về sức khỏe thì anh cũng không lo lắng nữa. Các em nên làm gì thì làm đi, anh cũng muốn về nhà rồi."
"Ấy anh… giờ đã đi rồi à?"
"Đi đi, anh còn có việc, gặp lại nhé."
Lục Văn xuống xe rời đi.
Trần Mộng Vân có chút hoảng hốt, từ tối qua đến giờ, rất nhiều chuyện xảy ra, cứ như đang mơ vậy.
Lục Văn lại một lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của mình, đồng thời sắm vai chính, làm tâm tư nàng lại một lần nữa gợn sóng.
Chuyện thời niên thiếu từng màn tái hiện trước mắt, cái người Lục Văn ngây thơ vô tội, cùng mình đi bắt cá chạch, đào hố bùn, bịt mắt trốn tìm, chia đồ ăn vặt ngày nào giờ lại lần nữa sống lại trong đáy lòng cô.
Cái người vì mình mà đánh nhau với bạn nam khác, có đồ ăn vặt đều tìm mình đầu tiên chia sẻ, hồi trung học sau vì ngại ngùng mà tránh mặt mình, bị mình đuổi theo chật vật Lục Văn, giờ đã trưởng thành một nam nhi chân chính.
Mọi người đều không còn là trẻ con, đã yêu, đã hận, đã ngọt ngào, cũng đã thương tâm…
Quanh đi quẩn lại, người đó vẫn là anh sao? Cũng tốt đó.
Từ Tuyết Kiều nhìn Trần Mộng Vân: "Mộng Vân tỷ, có phải tỷ lại rung động với hắn rồi không?"
"Hả? Không có chuyện gì." Trần Mộng Vân vội nói: "Em còn rất nhiều công việc, phải về công ty đây."
"Nha. Thật sự không có?"
"Không có, sao có thể chứ."
"Ừm, vậy thì tốt rồi."…
Long Ngạo Thiên cảm thấy có chút lạ.
Hắn ngồi xổm trên bồn cầu, bụng kêu đau dữ dội.
Từ sáng hôm qua, đến sáng hôm nay, hắn cơ hồ phần lớn thời gian đều ở trên bồn cầu.
Ta có ăn gì đâu, sao tự nhiên lại bị "tào tháo đuổi" rồi?
Có câu nói là, hảo hán cũng không chịu nổi ba lần "tào tháo đuổi".
Mình là hảo hán là thật, nhưng mà số lần "tào tháo đuổi" này chắc chắn không chỉ là ba lần.
Long Ngạo Thiên tự đánh giá tài hoa y thuật của mình là vô song, nhưng đối với việc mình cứ hai mươi bốn tiếng đồng hồ lại bị Ngạc Mộng tấn công thế này, lại không có một chút manh mối, một chút biện pháp nào.
Châm cứu, chườm nóng, đan dược, nội công... cái gì cũng không có tác dụng.
Bồn cầu! Chỉ có bồn cầu thôi!
Chỉ có bồn cầu mới là bạn của mình, chỉ có bồn cầu, lúc này mới cùng mình chung hoạn nạn, không rời không bỏ.
Long Ngạo Thiên sắp mất nước đến nơi rồi.
Trời cao ơi! Ta còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều gái đẹp muốn tán, ngài sẽ không để một đại anh hùng, một người tài giỏi như ta, lại dùng cái tư thế này mà "từ trần" trên bồn cầu đấy chứ?
Lúc này bên ngoài cửa nhà vệ sinh, một nữ sát thủ xinh đẹp quỳ một chân trên mặt đất: "Thiếu chủ! Đến giờ lên đường rồi ạ."
Long Ngạo Thiên khóc không ra nước mắt: "Vâng, mẹ nó là sắp lên đường rồi."
"Xin hỏi thiếu chủ, ngài còn đang "thoát xác" ạ?"
Long Ngạo Thiên đầu đầy mồ hôi: "Lúc này thì đừng nói nhảm nữa, nói chính sự đi."
"Thượng chủ truyền lệnh, muốn thiếu chủ nhanh chóng thống nhất Tuyết Thành tứ đại gia tộc."
"Không vấn đề! Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay ta rồi!" Long Ngạo Thiên khó khăn nói: "Lãnh Thanh Thu bên đó mặc dù gặp chút trắc trở, Từ Tuyết Kiều bên này cũng có chút khó giải quyết. Nhưng mà hôm nay, ta sẽ đánh một trận, khắc phục khó khăn, giúp ta sắp xếp một chút việc cần làm."
"Vâng ạ."
"Ta đi giúp mẹ Tưởng Thụy Hàm chữa bệnh trước, bệnh của mẹ cô ấy không thể kéo dài được nữa, kéo dài nữa có khi nào cũng xảy ra chuyện."
"Vâng ạ."
"Sau đó, hôm nay là thời gian Lãnh Thanh Thu cùng Tiêu Thế Hằng ký kết, ta phải đi đến vạch trần bộ mặt thật của hắn, cứu vớt xí nghiệp Lãnh Thanh Thu!"
"Đã rõ!"
"Buổi tối, ta phải ngăn cản âm mưu của Hồ Thụ Huy, cứu vớt Trần Mộng Vân."
"Vâng."
"Chỉ cần giải quyết ba chuyện này, mọi chuyện sẽ lại trở về quỹ đạo."
"Thiếu chủ uy vũ! Có cần mang theo bồn cầu cầm tay gọn nhẹ không ạ? Hay là tã lót chống thấm?"
Long Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn cái cánh cửa nhà vệ sinh: "Ngươi nghĩ mình hài hước lắm đúng không?"
"Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ không biết hài hước, chỉ là làm theo ý mà thôi, xin ngài hiểu cho ạ."
Long Ngạo Thiên liếc mắt: "Tóm lại, hãy phối hợp tốt trong bóng tối. Hôm nay chính là một ngày của lão tử... à, một ngày..."
"Thiếu chủ? Hôm nay là ngày gì ạ? Thuộc hạ không nghe thấy."
"Chờ... chờ một chút..."
"Hôm nay là ngày tán loạn của ngài ạ?"
"Cút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận