Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 127: IQ cao cùng tính cảnh giác

Kim Đà Vương và quân sư nhìn nhau, liền đều biết ý nghĩ của đối phương.
Có chuyện rồi.
Bản thân ngay tại chỗ này nghiên cứu ba chiêu tà công này xuất xứ cùng chân tướng, bên ngoài lại có người hô lên tên chiêu thức!
Hơn nữa còn là một đứa trẻ con!
Ý nghĩ đầu tiên của hai người chính là, bản thân bị để mắt tới!
Đối phương biết mình ở chỗ này, mà lại ở ngoài cửa cố ý gọi một tiếng, để ngươi biết rõ, ta đang ở gần ngươi.
Đáng sợ không? Thật đáng sợ!
Hơn nữa còn là một đứa trẻ con gọi cho ngươi nghe, chính là để trấn nhiếp ngươi!
Quân sư và Kim Đà Vương hành tẩu giang hồ nhiều năm, biết rõ đây là một sự uy hiếp, một loại thị uy.
Hai người đều vận khởi chân khí, thời khắc chuẩn bị chiến đấu.
Quân sư đi tới cửa, chậm rãi mở cửa phòng.
Ngoài cửa đã không có ai.
Đi ra đến, nhìn thấy phía trước có một nhà ba người, đang men theo hành lang đi về phía trước.
Kim Đà Vương nheo mắt lại: "Quân sư, nhìn bộ pháp, ba người không giống như là biết công phu."
Quân sư lắc đầu: "Đừng khinh địch, bọn họ đã biết rõ chúng ta ở chỗ này, liền sẽ không đánh trận không chuẩn bị. Đi xem bọn họ một chút đi đâu."
"Ừm."
Cùng đến một gian phòng, quân sư đối Kim Đà Vương gật gật đầu, Kim Đà Vương ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, một người đàn ông đứng ở bên trong cửa: "Tìm ai vậy?"
Quân sư ôm quyền chắp tay: "Tại hạ người của Tuyết Thành phân đà thuộc tổ chức lớn. . ."
"Không mua, cái gì cũng không mua."
Rầm!
Cánh cửa đóng lại.
Kim Đà Vương tức gần c·hế·t.
"Đánh vào!"
"Hồ nháo!" Quân sư nói: "Người ta đã dám mai phục, liền không sợ ngươi! Hồn thiên cương không phải một mình tác chiến, phía sau cũng có đoàn đội. Người ta là một môn phái, hay là một tổ chức? Là một thế gia, hay là một đoàn đội? Người ta có bao nhiêu người, ở gần đây mở mấy gian phòng, mang bao nhiêu binh khí. . . Ngươi biết không? Ngươi hiểu rõ không?"
Kim Đà Vương cúi đầu, hắn biết rõ, bản thân và quân sư đã m·ạ·ng s·ố·n·g như treo trên sợi tóc.
Người ta dám cùng ngươi gọi phòng, rõ ràng là mọi thứ đều đã an bài xong xuôi.
Hai ngươi đã nằm trong khống chế của người ta.
Trong tình cảnh này, dù cho võ c·ô·ng của ngươi có cao đến đâu, cũng sẽ cảm thấy một nỗi sợ hãi và bất lực.
Quân sư vừa muốn ra hiệu ấn chuông cửa lại, thì lúc này nơi xa truyền đến thanh âm.
Hai người nhanh ch·ó·ng lách mình, núp trong bóng tối.
"Lục tổng, cái này được không?" Tưởng Thi Hàm nũng nịu nói.
Lục Văn ôm Tưởng Thi Hàm, một bàn tay lớn trên cặp mông nàng vuốt ve: "Ta làm cái gì cũng không đầu tư vào phim ảnh! Rạp chiếu phim vào chủ nhật không có ai!"
"Ai da Lục tổng, chúng ta còn có c·ô·ng tác đâu!"
"Công tác? Công việc gì?" Lục Văn cười hề hề: "Hầu hạ tốt Lục tổng, để Lục tổng ta thể xác tinh thần buông lỏng, cảm thấy sảng khoái và vui vẻ, chính là công việc của ngươi."
"Lục tổng, ngươi lúc nào cũng bắt nạt người ta!"
"Lão tử thích bắt nạt ngươi, ngươi có thích bị ta bắt nạt không?"
Tưởng Thi Hàm đỏ mặt: "Thích."
"Ha ha ha! Đến, thẻ phòng đâu?"
"Ở đây."
Cửa phòng vừa mở, Lục Văn liền bổ nhào vào Tưởng Thi Hàm, trêu đến Tưởng Thi Hàm kinh hô một tiếng.
Quân sư và Kim Đà Vương chậm rãi từ chỗ tối đi ra, cả hai đều nhíu chặt mày, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
"Lục Văn sao lại ở đây! ?" Kim Đà Vương hỏi.
Quân sư giơ tay ra hiệu dừng lại, nhìn chung quanh bốn phía.
"Sự tình phức tạp rồi."
"Sao vậy?"
"Lục Văn đây là đang thị uy với chúng ta."
"Chẳng lẽ hắn cùng Hồn thiên cương là cùng một bọn? Bọn chúng là một tổ chức, hoặc nói là một môn phái?"
"Có khả năng!"
Quân sư hít sâu một hơi: "Sơ suất rồi."
Hắn xoa cằm: "Nếu như một nhà ba người kia, Lục Văn, lại thêm Hồn thiên cương, mà ở chỗ này còn có rất nhiều cao thủ mà chúng ta không biết. Vậy hôm nay hai người chúng ta gặp nguy rồi. Điều này cho thấy, trải qua thời gian dài, địch nhân của chúng ta không phải là một mình Lục Văn, mà là. . . một tổ chức thần bí mà chúng ta không hề hay biết. Có khả năng còn thần bí hơn tổ chức lớn của chúng ta."
Kim Đà Vương mồ hôi ướt đẫm cả người, cắn răng: "Quân sư, chúng ta g·iế·t ra ngoài!"
Quân sư lắc đầu: "Không kịp. Lục Văn đều xuất hiện rồi, nói rõ người ta đã chuẩn bị tốt, a."
Quân sư cười khổ một tiếng: "Không ngờ, ta từng bước tính toán, cuối cùng vẫn là rơi vào trong vòng vây của người ta."
"Vậy chúng ta không thể cứ đứng ở đây chờ c·hế·t chứ?"
Quân sư nắm chặt quyền đầu: "Nói đi, nói một hồi là mọi chuyện sẽ giải quyết được."
"Nói với ai?"
Quân sư hít sâu một hơi, lại đi tới nhà ba người kia ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, người đàn ông lúc này hai tay trần, đầu tóc ướt sũng, dùng khăn mặt lau đầu.
"Sao lại là hai người các ngươi?" Người đàn ông bực dọc nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Có phải là muốn tìm đường ch·ế·t?"
Hai người giật mình, cái này là muốn ra t·a·y sao?
Quân sư nhanh ch·ó·ng tươi cười: "Không không không, chỉ là muốn cùng các hạ nói chuyện."
Người kia tức gần ch·ế·t: "Ngươi bị bệ·n·h à? Ta nói gì với các ngươi? Ta có biết các ngươi không? Các ngươi có biết ta không? Người nào cũng không quen, nói cái gì? Cút! Quen ai thì đi nói với người đó đi! Ngọa tào! Ta nói cho các ngươi biết, còn gõ cửa của ta, ta cho hai người các ngươi ch·ế·t! Ở cái quán rượu này, ta g·iết các ngươi cũng như chơi thôi, các ngươi tin không?"
Quân sư vội vàng nói: "À, tin, chúng tôi tin."
"Biến đi!"
Rầm!
Kim Đà Vương thở dốc không đều: "Quân sư, thế nào giờ? Đối phương quá ngông cuồng."
Quân sư nói: "Còn chưa hiểu sao, ý người ta là muốn, để cánh cửa đi mà nói chuyện với Lục Văn."
"Nói chuyện với hắn?"
Quân sư cười khổ nói: "Người ta đã nói thẳng ra rồi, muốn chúng ta quen ai thì nói với người đó? Trong cái cao ốc này, chúng ta quen ai?"
"Lục. . . Lục Văn?"
"Bọn họ còn nói không cho chúng ta gõ cửa nữa, gõ cửa nữa là sẽ ra t·a·y g·iế·t chúng ta. Đã bao vây chúng ta rồi, vậy sao lại không ra tay? Ngươi hiểu chưa?"
Kim Đà Vương lắc đầu.
Ánh mắt Quân sư lộ ra vẻ bi thương: "Bởi vì chúng ta đã cầm tiền của Lục Văn."
Hắn thở dài: "Giờ ta mới thông suốt, vì sao ba vị Đà vương lại làm phản, ta cứ nghĩ chuyện không thể đơn giản như vậy. Xem ra bọn chúng đã nhìn thấy thế lực lớn mạnh, đáng sợ hơn, khiến bọn chúng không thể từ chối được, nên mới cam tâm tình nguyện lập tức phản bội. Mà Lục Văn, cũng chỉ là một cái đinh nhỏ của thế lực đó cắm vào thành phố này thôi."
Kim Đà Vương mồ hôi ướt đẫm, cắn răng: "Quân sư, chúng ta phải làm gì?"
"Ấn chuông cửa."
"Ấn chuông nhà ai?"
Quân sư cười khổ: "Quen ai thì ấn chuông nhà người đó."
"Nha."
Kim Đà Vương đi đến cửa phòng của Lục Văn, leng keng.
Bên trong không có phản ứng, hai người vận chân khí, tập trung tinh thần, nghe ngóng bên trong, nghe thấy tiếng nước ào ào cùng tiếng cười duyên của Tưởng Thi Hàm.
Tuy nghe không rõ lắm, nhưng cũng có thể đoán được hai người đang "uyên ương hí thủy".
Đợi đã lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng Lục Văn "tác chiến" cùng với nữ nhân trong phòng khách, liền nhanh chóng nhấn chuông cửa.
Lục Văn qua cửa nói vọng ra: "Ai đó?"
Quân sư liếc mắt ra hiệu Kim Đà Vương, Kim Đà Vương thấp giọng nói: "Kim Đà Vương và quân sư đến bái phỏng Lục tổng."
"Ai! ?"
"Kim Đà Vương và quân sư đến bái phỏng Lục tổng."
Lục Văn bước ra mở cửa, thấy Kim Đà Vương và quân sư đứng ở cửa, đầu óc ong một tiếng.
Lục Văn cũng hoảng hồn.
Hai tên này sao lại tới đây?
Không phải đã bị mình điều đi tìm sư phụ sao? Sao giờ lại tìm đến tận cửa là ý gì?
Lục Văn có chút khẩn trương, nhưng hắn cố gắng đè nén sự bối rối.
"Ồ? Kim Đà Vương? Quân sư? Trùng hợp vậy?"
Hai người lúc này nhìn nụ cười của Lục Văn, đều cảm thấy quỷ dị và thần bí khó lường.
"À. . . Ha ha." Quân sư lúng túng nói: "Trùng hợp chúng tôi ở cùng một quán rượu, nghĩ là có dịp thoải mái tán gẫu với Lục tổng một lần mà không được tận hứng, biết Lục tổng ở gần đây, đặc biệt đến chào hỏi."
Trong lòng Lục Văn thầm chửi: 【 Mẹ kiếp, l·ừ·a g·ạt thì nói là l·ừa g·ạt! Còn mẹ nó chào hỏi! Nếu như lần này không thoát nạn, quay đầu luyện thành Đại Thánh Phục Hổ Quyền, không đ·ánh c·hết hai đứa mày tao thề không làm người! 】 Mặt ngoài vẫn tươi cười: "Ồ, vậy thì mời vào đi."
"À, tốt tốt tốt."
Sau khi Lục Văn vào trong, cảm thấy không đúng lắm.
Trạng thái của hai người này khác hoàn toàn so với trước.
Đặc biệt là Kim Đà Vương, trán đầy mồ hôi, đối với mình cũng ngoài cười nhưng trong không cười, giống như là đang nịnh nọt, lại giống như là đang cố tỏ ra hòa nhã.
Quân sư thì càng không thấy chút ngạo mạn và tự tin, chỉ còn lại nụ cười chân thành tuyệt đối cùng ánh mắt trong veo.
Hai tên này bị làm sao thế!?
Ta tranh thủ thời gian ra ngoài chơi một tí thì liền bị chúng để mắt tới!
Người của tổ chức lớn đúng là một lũ kì quái.
Lục Văn lúng túng nói: "Thi Hàm, khách đến chơi, đi lấy một bình rượu ngon, tôi và quân sư uống một chén."
"Dạ."
Trong thời gian Tưởng Thi Hàm gõ cửa thì trong phòng tăng tốc chỉnh trang quần áo, lúc này chỉnh lý xong, lập tức đi ra.
"Ngồi đi."
Lục Văn cùng quân sư ngồi xuống, Kim Đà Vương không dám ngồi, chỉ đứng phía sau quân sư, lễ phép cười với Lục Văn.
Lục Văn nheo mắt lại.
Không đúng!
Tên này không phải lúc nào cũng rất ngang tàng sao?
Ta đem huynh đệ kết nghĩa của hắn lừa đến dưới trướng của mình, hắn sớm đã giận n·ổ, nếu như không phải quân sư muốn móc tiền từ mình, thì sớm đã đập c·hế·t ta rồi.
Sao hôm nay lại ngoan ngoãn vậy?
Lục Văn biết có chuyện, nhưng lại không biết chuyện gì.
Lục Văn là một cao thủ tùy cơ ứng biến, lúc này tỏ ra mười phần tự nhiên: "Quân sư tiên sinh, ở đây thấy thế nào?"
Thuận miệng nói chuyện phiếm, nhưng quân sư cùng Kim Đà Vương nghe vào tai, thì câu nào câu nấy đều như hố.
Ý ngầm là: Ta sớm biết các ngươi ở đây, nhất cử nhất động của các ngươi, ta đều rõ ràng.
Ý ngầm còn là: Ta muốn để các ngươi dễ chịu, thì các ngươi mới có thể dễ chịu, ta không muốn để các ngươi dễ chịu, thì các ngươi nhất định không thể dễ chịu. Thậm chí còn mất luôn cả mạng nhỏ.
Quân sư cười: "Được Lục tổng chiếu cố, xem như là qua được."
"À, vậy thì tốt rồi." Lục Văn nói: "Dứt khoát tôi đổi phòng khác cho các anh đi, đổi cái nào đó. . . xa hoa hơn, dễ chịu hơn được không? Tiền tôi móc."
Quân sư cùng Kim Đà Vương trong lòng càng bất an.
Đổi phòng ở? Có ý gì?
Càng xa hoa? Càng dễ chịu? Nhà xác? Hay là âm phủ?
"Không, không cần đâu, ở đây rất tốt rồi, có thể duy trì được như bây giờ là chúng tôi đã mãn nguyện rồi."
"À." Lục Văn còn chưa hiểu hai người này rốt cuộc có vấn đề gì, chỉ có thể gật đầu: "Cũng được, người ta mà, quan trọng nhất là thỏa mãn, thật ra mà nói, ở đâu không phải ở? Nhà có hàng vạn căn phòng, ngủ chỉ cần có ba thước chiều rộng, nhà có lớn mấy cũng chỉ là nơi tạm trú, cái hộp gỗ kia mới là ngôi nhà vĩnh cửu của chúng ta!"
Kim Đà Vương sắp k·hó·c đến nơi.
Quân sư cũng rất ủ rũ.
Cái tên Lục Văn này đúng là biết cách hù người ta!
Rõ ràng đây là uy hiếp!
Quân sư cắn môi: "Lục tổng, trước đây anh em chúng tôi có nhiều điều đắc tội, ngài đại nhân đại lượng, mong ngài đừng để trong lòng."
"Này!" Lục Văn nói: "Đây đều không phải chuyện gì cả. Ta chỉ là một tiểu nhân vật thôi, so với các anh chẳng khác nào con ruồi. Nhưng mà có những người là nhân vật lớn, ta cũng không dám đụng vào."
Ý của Lục Văn là ám chỉ Long Ngạo Thiên.
Nhưng mà hai người kia thì hoàn toàn "Hiểu rõ" ý này.
Ý là ta Lục Văn cũng chỉ là quân tiên phong, phía sau ta đứng một thế lực lớn hơn nhiều mới là đại ca.
Quân sư vội vàng nói: "Nhưng mà muốn hành tẩu ở Tuyết Thành, sống yên ổn, kiểu gì cũng phải hỏi đường Lục tổng, bái yết tứ phương một phen a!"
Lục Văn nghe ra ý tứ bên ngoài của lời này, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không rõ là ý gì.
Chỉ có thể ngơ ngác, chợt cười ha ha.
Hai người kia xem là Lục Văn đã hiểu ý, cũng theo cười.
Lúc này Tưởng Thi Hàm đi đến, rót rượu cho hai người.
Lục Văn cầm chén rượu, trong lòng nghĩ: 【 Tình hình này mà cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, hai người này nhỡ đâu đột nhiên xông lên đập c·hế·t ta thì sao? Hay là là cho bọn chúng một chút nữa vậy? 】 【 Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể còn sống, chẳng là cái xá gì vấn đề cả. 】 Lục Văn nói: "Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi."
"Tốt tốt tốt." Quân sư vội vàng nói: "Thế thì tốt quá."
Lục Văn cười nói: "Ta biết tại sao các anh lại gõ cửa của tôi."
"Ồ?"
Lục Văn cười nói: "Vì tiền, có phải không?"
Sắc mặt Quân sư có chút xấu hổ: "À. . . Đúng, đúng rồi."
Lục Văn nói: "Vậy năm mươi tỷ không đủ tiêu à?"
Quân sư thở dài, từ trong túi lấy ra tấm chi phiếu đó, để lên bàn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Lục Văn: "Năm mươi tỷ, nguyên vẹn hoàn trả. Xin Lục tổng giơ cao đánh khẽ."
Biểu cảm của Lục Văn đều c·ứ·n·g lại.
【 Tình huống này là thế nào! ? 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận