Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1367: Chân tướng

Chương 1367: Chân tướng
Lục Văn quay đầu nhìn Khương Tiểu Cẩu.
"Ngươi mẹ nó nói cái gì?"
Khương Tiểu Cẩu đắc ý nói: "Ngươi thật sự cho là, cái cô em gái mà ngươi nhặt về đó, là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên dễ thương?"
"Khương Tiểu Cẩu!" Khương Tiểu Hầu hoảng sợ.
Lúc nãy Lục Văn đã thể hiện ra sự sợ hãi khiến nàng lo sợ.
Cái cảm giác...thật lòng bị phụ bạc, bị lừa gạt, bị trêu đùa, bị chế giễu... thậm chí là cảm giác bị sỉ nhục. . .khiến Lục Văn đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn sụp đổ.
Lục Văn không hiểu: "Ý ngươi là gì?"
Khương Tiểu Cẩu cười ha hả: "Lục Văn, ngươi đúng là một tên ngốc. Còn mẹ nó em gái, còn ngây thơ hồn nhiên, trong sáng vô tư. . . Ha ha ha ha, ngươi thử nghĩ kỹ xem, em gái ngươi không có gì kỳ lạ sao?"
Địa Sát công nói: "Khương Tiểu Cẩu, ngươi nói nhiều rồi đó!"
Khương Tiểu Cẩu trừng mắt: "Ngươi quản ta! ?"
Lục Văn có chút hoảng, quay đầu nhìn Long Ngạo Thiên và Triệu Nhật Thiên, hai người này đều nhanh chóng né tránh ánh mắt của hắn.
Trong lòng Lục Văn chợt run lên, cảm giác... một chuyện kinh hoàng, lập tức bắt đầu.
"Đại ca?"
Thanh âm của Lục Văn đều run rẩy: "Các ngươi hiểu rõ mọi chuyện?"
"Ừm..." Long Ngạo Thiên nhìn Khương Tiểu Hầu: "Tính là... biết...biết một chút đi...nhưng cũng không quá chắc chắn cái gì."
Lục Văn nhìn Triệu Nhật Thiên: "Nhật Thiên, ngươi là huynh đệ của ta, ngươi nói, Tiểu Hầu tử thế nào rồi?"
Triệu Nhật Thiên mặt mày ủ rũ: "Không phải vậy A Văn, ngươi đừng bày ra bộ dạng đó, ta quen ngươi lâu như vậy đều chưa từng thấy ngươi như thế này, bộ dạng này của ngươi ta cũng không dám nói...."
Khương Tiểu Cẩu nói: "Em gái Tiểu Hầu tử của ngươi, chính là Khương gia Hầu tử điện hạ, Khương Tiểu Hầu đó!"
Lục Văn kinh ngạc!
Nhìn về phía Khương Tiểu Hầu, đột nhiên bật cười: "Không thể nào, Hầu Điện và em gái ta hoàn toàn không giống nhau, em gái ta là một đứa trẻ, còn Hầu Điện thì lại. . ."
Lục Văn nói được một nửa thì dừng lại.
Bởi vì trong ánh mắt của Khương Tiểu Hầu, hắn nhìn thấy sự áy náy, sợ hãi, trốn tránh và... nét mặt vốn có của cô em gái hắn.
Đầu óc Lục Văn nhận một đòn nặng nề.
Hắn lắc đầu: "Không đúng, không đúng, không đúng. . . Không phải, không thể nào. . . Nói bậy, các ngươi đang nói bậy. . . Mỹ Thược, Thi Âm, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này. . . Đám người này có bệnh. . . Chắc chắn có bệnh. . ."
Lục Văn không thể tin nổi, hắn lại nhìn Khương Tiểu Hầu, và phát hiện...Khương Tiểu Hầu đang gào khóc.
Nàng áy náy, thậm chí xấu hổ vô cùng; nàng sợ hãi mà tự trách, khẽ nói: "Ca ca, thật xin lỗi..."
Lục Văn không hiểu: "Có thể... Có thể là..."
Khương Tiểu Cẩu đắc ý nói: "Nàng thừa hưởng sức mạnh, có thể sử dụng hai hình thái. Một cái thì chắc chắn là như bây giờ, còn một cái khác, thì chắc chắn là cái dáng vẻ ngươi nhìn thấy, giống như một đứa trẻ. Ha ha, thú vị chứ?"
Lục Văn choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Những chuyện cũ lần lượt hiện về. . .
Nàng mang mặt nạ, vác trường đao, ép mình giết người; nàng mặc đồ ngủ đáng yêu lên giường mình để mình kể chuyện, lừa mình ngủ; nàng dễ dàng chém giết Hanh Cáp nhị tướng, khiến hai Thiên Võng phải ôm đầu chạy trốn; nàng dựa sát vào ngực mình, giả bộ đáng yêu...
Lục Văn lùi lại một bước, vô tình bị nhánh cây trượt chân, không đợi Lạc Thi Âm và Thích Mỹ Thược đỡ đã nhanh chóng đứng dậy.
"Không thể nào... Tiểu Hầu Tử sẽ không lừa ta. . . Sẽ không... Sẽ không... Giả, tất cả đều là giả. . ."
Khương Tiểu Hầu suy sụp, bật khóc thành tiếng.
Lục Văn đã ngây người, xoay tròn tại chỗ, như thể không tìm được đường về nhà, đột nhiên quay người rống to:
"Lừa người như vậy có ý gì chứ! ? Vui lắm sao! ?"
Khương Tiểu Hầu nhìn Lục Văn: "Thật xin lỗi. . ."
Lục Văn cười.
"Vậy nên, sư thúc là giả chết, hắn... Ta thật sự ngốc quá, hắn là Cứu Mệnh Yêu Hồ... trách sao sư phụ không vội, trách sao Ngũ Lão Ông nghe tin hắn chết lại có cùng một vẻ mặt như thế...."
"Khương Tiểu Hầu... Tiểu Hầu tử... ta... thừa kế sức mạnh... Hai loại hình thái... Ta... ha ha! Ha ha ha! Thú vị quá a! A ha ha ha! Quá diệu kỳ a! A ha ha ha..."
Triệu Nhật Thiên sợ hãi: "Lục Văn, ngươi đừng như vậy, ta hơi sợ."
Long Ngạo Thiên thở dài, vỗ vai Lục Văn: "Văn, thật ra...."
Lục Văn hất tay Long Ngạo Thiên ra: "Vậy nên ngươi và Triệu Nhật Thiên đã biết từ lâu rồi!"
Long Ngạo Thiên nói: "Chúng ta cũng mới biết gần đây thôi, hai loại hình thái, chuyện này... chúng ta cũng rất kinh ngạc!"
Lục Văn gật gật đầu: "Có thể, có thể mà. . . Tốt, tốt thôi. . ."
Khương Tiểu Cẩu nói: "Ài u, khóc rồi sao? Ha ha ha!"
Khương Tiểu Cẩu nói với cận vệ: "Hắn khóc kìa. Thật sự khóc kìa. Oa, vừa nãy ta muốn giết hắn, hắn còn không khóc, giờ lại khóc!"
Triệu Nhật Thiên gầm lên: "Câm cái miệng thúi của ngươi lại! Hắn đã bỏ ra tình cảm, mà thứ tình cảm đó bị lừa gạt! Bị trêu đùa! Lúc này rơi nước mắt, không đáng bị chế giễu!"
Lục Văn xác định.
Khương Tiểu Hầu, chính là Tiểu Hầu tử.
Chuyện cũ lần lượt trỗi dậy trong lòng, mình còn nghĩ mình rất lợi hại, bảo vệ Tiểu Hầu tử, báo thù cho sư thúc, ở thế giới này nắm giữ càn khôn, khống chế đại cục. . .
Kết quả, hóa ra mình từ đầu đến cuối, đều chỉ là con rối bị các nhân vật lớn thao túng mà thôi.
Lục Văn đột nhiên quay người, cúi xuống oẹ ra từng tràng.
Mấy cô gái vội lại an ủi, Khương Tiểu Hầu hết lần này đến lần khác muốn tiến đến an ủi nhưng không có can đảm, chỉ đứng tại chỗ, như một đứa trẻ mắc lỗi, luống cuống tay chân.
Liễu Như Yên nhìn Lục Văn, nhíu mày.
Biểu hiện của Lục Văn, khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Người vô tình, sẽ không bị tổn thương sâu sắc như vậy. Điều này chứng tỏ, Lục Văn bình thường rất tốt với em gái mình.
Ha, đều nói ta là yêu nữ, Khương gia này mới thật sự là quỷ a?
Chơi người đạt đến cảnh giới cao cấp! Kiểu chơi giết người không cần dao này, người bình thường không thể làm được.
Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, dọa mấy cô gái giật mình.
Lục Văn nhìn thẳng các nàng chằm chằm: "Các ngươi sẽ không có chuyện gì gạt ta chứ?"
Bốn cô gái cùng nhau lắc đầu, Hoa Tuyết Ngưng còn sợ hãi đến khóc: "Ta chỉ là đôi lúc nghe được suy nghĩ trong lòng ngươi thôi, ngoài ra không có gì gạt ngươi hết!"
Lục Văn lau đi vết bẩn ở khóe miệng.
Hít sâu một hơi, nhìn đám người trước mặt, đột nhiên bật cười.
"Đã là như vậy, thì mọi chuyện cũng đơn giản rồi."
Lục Văn nhìn Khương Tiểu Hầu, ôm quyền chắp tay: "Điện hạ, Văn không biết thân phận điện hạ, trước đây có nhiều mạo phạm, chiêu đãi không chu đáo, xin ngài thứ lỗi."
Khương Tiểu Hầu nghe mà đau như dao cắt trong lòng: "Ca ca... van cầu ngươi, đừng như vậy..."
Lục Văn mỉm cười: "Việc của Tiểu Cẩu điện hạ, các người đã cho người nhà Khương gia biết rồi, xử lý thế nào thì chính các người quyết định. Âu Dương gia, là do ta diệt, nếu tiểu điện hạ muốn tìm phiền phức, có thể đến đây tìm ta."
Khương Tiểu Cẩu cười: "Đột nhiên lại lý tính như vậy sao?"
Lục Văn mỉm cười, xoay người, để lại một bóng lưng đầy thất vọng, mệt mỏi đến tột cùng.
"Nhưng hôm nay, ngươi không thể giữ được ta đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận