Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1193: Không đồng dạng câu cá

Chương 1193: Câu cá không giống bình thường Hoắc Văn Đình cùng với đám quân sư của nàng giải thích rất lâu.
Hoắc Văn Đình sắp bị hai người kia làm cho tức c.hết rồi.
Âu Dương Tả Hằng giỏi tính toán, am hiểu quyền mưu không sai, nhưng đối với kinh doanh thật ra không hiểu rõ lắm.
Nhưng thế giới này có hai quy luật sắt đá:
Thứ nhất, người ở vị trí cao luôn cho rằng mình cái gì cũng hiểu.
Bất kể có phải là chuyên môn của hắn hay không, hắn đều hiểu.
Rõ ràng là một kẻ làm chuyên môn, k.i.ế.m được mấy ngàn vạn, dẫn đội mấy chục người, vậy mà lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn trên bàn nhậu.
Nghệ thuật hắn hiểu! Khoa học kỹ thuật hắn hiểu! Truyền thông hắn hiểu! Đạo lý đối nhân xử thế hắn lại càng hiểu...
Thứ hai, trước lợi ích quá lớn, sức phán đoán của người ta sẽ giảm xuống đến mức đáng sợ.
Đại đa số người, đều tin những chuyện mà bản thân họ muốn tin.
Nếu chuyện này có quá đáng đến đâu? Thì tự mình khuyên nhủ mình.
Hiện tại Âu Dương Tả Hằng chính là như vậy.
Một năm hai trăm tỷ, khoản tiền lớn thế này, cơ hội lừa đảo tốt như thế này, hắn thực lòng không muốn buông tha!
Thêm nữa, hắn được người tâng bốc nhiều năm như vậy, thật sự cảm thấy mình cũng hiểu chút ít về làm ăn.
Cho nên, rất khó đối phó.
Hoắc Văn Đình thấy mục đích của mình không đạt được, có chút bực bội.
Lúc này, một quân sư ghé lại gần nàng nói nhỏ: "Hoắc tổng, sao không dùng cách mượn đao giết người?"
"Ừm?"
"Lục tổng chắc chắn có cách đối phó với cái tên ngốc này."
Hoắc Văn Đình cười.
Ở trước mặt hai người Âu Dương gia, cô lấy điện thoại di động ra, lắc lắc, bấm số của Lục Văn.
"Alo, tỷ tỷ, nhớ em trai à nha? Ha ha ha..."
Hoắc Văn Đình nói: "Có chuyện muốn nhờ em trai chỉ giáo một chút."
"Ôi chao, chị khách sáo làm gì! Chị yên tâm đi, em và Văn Đông là bạn học, với Văn Tây thì chúng ta cũng có quan hệ không tệ! Lần trước thật sự là hiểu lầm thôi, cái máy phát hiện nói d.ố.i kia, em thấy không đáng tin, em nói nhiều câu cũng không phải thật lòng mà lại..."
"Được rồi." Hoắc Văn Đình nói: "Chị đang muốn cho hai người không hiểu sức mạnh của tiền bạc, tìm hiểu xem, trí thông minh và tình thế, có thể đ.á.n.h bại một thế lực mạnh mẽ hay không. Làm thế nào để bọn họ tin tưởng?"
"Ấy... Thực lực mạnh mẽ, nhất định có đạo lý mạnh mẽ của nó! Không thể nào chỉ cần có trí thông minh, có thời cơ thuận lợi là có thể muốn làm gì thì làm. Chuyện này em làm sao làm được? Ha ha ha!"
Hoắc Văn Đình biết ngay, Lục Văn không dễ dàng điều khiển vậy.
"Em giúp chị lần này, bên Tuyết Thành kia, chị cũng giúp em một lần."
Lục Văn trầm mặc vài giây: "Rất đơn giản thôi. Chị bảo hắn tìm một người thân cận nhất mà hắn tin tưởng, nhớ kỹ nhé, nhất định phải là người hắn tin tưởng! Sau đó, bắt đầu ném tiền vào! Ném đến khi lòng trung thành của hắn sụp đổ, hắn sẽ tin thôi."
Hoắc Văn Đình cười.
Lục Văn quá độc!
Nhưng mà cách đơn giản này, sao mình không nghĩ tới chứ?
Còn tốn công giải thích với hai kẻ ngu ngốc này, có khi nào bọn chúng hiểu được không?
Chắc đầu óc toàn là bã đậu.
"Cảm ơn."
"Chị à, bên Tuyết Thành..."
"Để sau rồi nói."
Hoắc Văn Đình cúp điện thoại.
"Âu Dương tiên sinh, những thủ hạ của ngài bên ngoài, gọi một người vào đi, gọi người mà ngài tin tưởng nhất ấy."
Âu Dương Tả Hằng nheo mắt lại, gọi một người đi vào.
Hoắc Văn Đình nhìn hắn: "Tên gì?"
"Tại hạ Chung Thành!"
"Ồ? Tên Chung Thành, vậy chắc rất trung thành?"
"Hừ! Đúng vậy! Tại hạ được gia chủ ân trọng, không thể báo đáp, thề suốt đời làm việc cho Âu Dương gia! Xông pha khói lửa! Núi đao biển lửa!"
Hoắc Văn Đình gật đầu: "Lương một năm hiện tại bao nhiêu?"
"Không nhiều." Chung Thành nói không nhiều, nhưng biểu hiện cũng rất đắc ý: "Mỗi năm sáu mươi vạn, còn chưa tính trợ cấp và phúc lợi."
Hoắc Văn Đình liếc hắn: "Tôi trả cho anh 6 triệu, sau này đi theo tôi."
Chung Thành ngẩn người: "Hả?!"
Hoắc Văn Đình nói: "Anh có 30 giây để cân nhắc. Hiện tại là hai mươi tám, hai mươi bảy..."
Chung Thành quay đầu nhìn Âu Dương Tả Hằng, tiếp tục giải thích: "Ta được gia chủ trọng ân mà!"
"23, 22..."
"Ta sẽ xông pha khói lửa a!"
"Mười chín, mười tám..."
"Núi đao biển lửa!" Chung Thành gầm lên.
Hoắc Văn Đình ngẩng đầu nhìn hắn: "Được, quả nhiên anh Chung Thành. Vậy Âu Dương gia chủ, hắn không đồng ý, thì đổi người đi."
"Ai đừng đừng đừng..."
Chung Thành cười hề hề: "Không phải... Còn mười mấy giây nữa mà?"
"Nhưng anh được gia chủ trọng ân đó!"
"Vâng, ân đức của gia chủ tuy dày, nhưng mà... chưa đến mức 6 triệu một năm được!"
"Anh có thể xông pha khói lửa đó!"
"Đương nhiên! Sau này vì Hoắc tổng ngài, tôi xông pha khói lửa!"
"Vậy núi đao biển lửa thì sao?"
"6 triệu tiền lương hàng năm, để tôi xuống chảo dầu cho Hoắc tổng cũng được!"
Âu Dương Phấn lúc này nổi giận, nhìn Chung Thành: "Mẹ nó..."
Âu Dương Tả Hằng ngăn Âu Dương Phấn lại: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Chung Thành ưỡn thẳng lưng, tư thái khiêm tốn trên mặt quét sạch: "Âu Dương đại ca."
Âu Dương Tả Hằng trừng mắt: "Ngươi kêu ta cái gì?"
Chung Thành nói: "Ai nha, thật ra cũng như nhau thôi. Tôi nhớ rõ ân tình của ngài đối với tôi, sau này tuy không còn ở chung một chỗ nữa, vẫn là bạn bè! A! Có thời gian cùng nhau đi ăn cơm nhé!"
Âu Dương Tả Hằng nhìn hắn: "Cút! Cút ra ngoài!"
Chung Thành cười: "Thấy chưa, cái tính nóng giận của ngươi không tốt tí nào, sau này đối với thuộc hạ đừng như vậy nhé. Làm em trai, trước khi đi xin nói một câu từ đáy lòng với anh, bình thường anh ra vẻ con bê giỏi lắm!"
Âu Dương Tả Hằng tức đến suýt chút nữa thì sụp đổ: "Cút ngay——!"
Chung Thành cúi người chào Hoắc tổng, rồi đi ra.
Hoắc Văn Đình nhìn hai người bọn họ: "Lục Văn lấy ra 200 tỷ, cho các anh đó, mỗi năm hắn đều chi như vậy. Hắn giữ lại 100 tỷ, chỉ bỏ ra 100 tỷ ra chi tiêu như này... Nhà các anh còn bao nhiêu trung thần hiếu tử nữa?"
Trán Âu Dương Tả Hằng mồ hôi đã đổ xuống.
Đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhân tính, từ xưa đến nay đều không qua nổi khảo nghiệm!
Lục Văn thật sự móc ra 100 tỷ, vậy thì những người bên mình không phải là thủ hạ nữa, mà là kẻ thù.
Mấu chốt... đều là người của mình! Người của mình quay lại đ.á.n.h mình, ai mà chịu cho nổi?!"
"Hoắc tổng, chúng tôi hiểu rồi, ngài cứ nói đi, để tôi phải làm thế nào?!"
Hoắc Văn Đình nói: "Ngày mai, Hứa thị trưởng hẹn Lục Văn và Ma lão ở hồ Lệ Thủy câu cá nói chuyện. Nếu như bọn họ thành công, tôi sẽ rất không vui. Nếu như các anh có thể tới đòi nợ ngay tại đó..."
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
Âu Dương Phấn nói: "Được! Chúng ta ngày mai đi vệ sinh xong rồi sẽ đi!"
Âu Dương Tả Hằng thì tâm nhãn nhiều hơn: "Hoắc tổng, tiền muốn đòi lại... thì..."
"Ở trong quỹ ngân sách của Hoắc thị chúng ta, mỗi năm chia hoa hồng mười hai phần trăm. Một năm hai mươi mấy tỷ, không thiếu đúng chứ?"
"Không thiếu, không thiếu."
"Biến đi."
"Vâng."
...
Ngày hôm sau.
Hồ Lệ Thủy.
Điếu Ông hôm qua câu cá ở phía đối diện không được suôn sẻ cho lắm.
Sau một đêm thực hành, đổi mấy chỗ ngồi, ông phát hiện, mình ngồi chỗ nào, cá cũng không đến chỗ đó.
Câu được toàn là cá con nhỏ tí tẹo.
Không có chút hứng thú nào cả!
Ơ? Hôm nay hồ Lệ Thủy, sao ít người thế này?
Điếu Ông đi tới vị trí ở phía đối diện, ông vừa ngồi xuống, cảm giác đã tới!
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông biết rõ, vị trí này, trời ban!
Tốt nhất chính là chỗ này đó!
Ha ha ha!
Người câu cá, chấp niệm vào vị trí!
Ai hiểu cho a các người ơi!?
Chính là chỗ này đó!
Lúc này có người đi tới: "Lão tiên sinh, chỗ này không cho phép câu cá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận