Liếm Cẩu Phản Diện Chỉ Nghĩ Cẩu , Nữ Chính Không Theo Sáo Lộ Đi

Chương 1122: Lục tổng trong lòng đại loạn

A Hổ và mấy người khác nhìn nhau ngơ ngác.
A Hổ đành phải tiếp tục nỗ lực: "Ngài là... người Lục tổng thích nhất?"
Khương Tiểu Hầu nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm.
A Hổ nói: "Lục tổng thích ngài nhất!"
Khương Tiểu Hầu ngược lại cầm sống đao, dùng chuôi đao gõ vào đầu A Hổ một cái: "Chuyện của ta, năm người các ngươi phải giữ kín, để Văn ca biết được, ta đảm bảo chém chết các ngươi."
A Ngâm không hiểu: "Chuyện gì vậy?"
A Hổ quay đầu nhìn hắn: "Tất cả mọi chuyện!"
...
Khương Tiểu Hầu đẩy cửa đi vào nhà, thẳng đến phòng khách.
Năm tiểu đáng yêu phía sau đều lén lút đi theo xem náo nhiệt.
Lục Văn vừa nhìn thấy Khương Tiểu Hầu, lập tức đứng dậy, cười nói: "Hầu Điện, đã lâu không gặp."
Khương Tiểu Hầu xị mặt: "Không có lâu như vậy."
Sau đó cô ngồi phịch xuống ghế sô pha đơn, dựng thanh trường đao bên cạnh tay vịn.
Lục Văn nheo mắt lại, biết rõ người phụ nữ này khó đối phó.
Nhưng vẫn cứ mỉm cười: "Tiểu Hoa, pha trà."
"Vâng."
Hoa Tuyết Ngưng ghé vào gần Lục Văn: "Chủ nhân, lần trước ở biệt thự bên ngoài, người một chưởng đánh tôi văng xa mấy chục mét, chính là nàng!"
"Ta biết."
Lục Văn đi đến trước sô pha dài, cũng ngồi xuống, gần lại phía Khương Tiểu Hầu: "Hầu Điện, sư thúc của ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Tiểu Hầu nhìn hắn: "Hắn chết rồi."
"Ta biết." Lục Văn mỉm cười, lộ ra vẻ thản nhiên: "Chỉ là một sư thúc thôi mà, chết thì chết, hắn sống trên đời này cũng không có giá trị gì. Nhưng mà hắn chết rồi, lợi ích cho thế giới này lại lớn hơn."
Khương Tiểu Hầu nói: "Ồ? Ta còn tưởng rằng Lục tổng nhất định tình cảm sư đồ thâm hậu, sẽ vì sư thúc báo thù chứ!"
"Ha ha ha, không đáng không đáng, vì một tên vô dụng đó, ta đi báo cái loại thù hằn này ư? Ta đây còn phải làm ăn, kiếm tiền tán gái quên trời quên đất, hơi đâu mà để ý những chuyện này."
Khương Tiểu Hầu gật gật đầu: "Đã vậy thì, vậy ta đi."
"Ấy ấy ấy..."
Lục Văn giữ chặt cổ tay Khương Tiểu Hầu.
Khương Tiểu Hầu giật mình, kìm nén cảm xúc dao động, quay đầu nhìn Lục Văn: "Sao thế?"
Lục Văn cười: "Mời ngồi."
"Ừm, sư thúc của ta cũng không phải người tốt đẹp gì, bắt ngươi là hắn không đúng; nhưng theo ta nhìn hiện trường lúc đó, thời điểm rời đi, hắn cũng là cứu ngươi, đúng không?"
"Uy, nói cho rõ ràng, những người đó đều là đuổi theo hắn mà tới, vốn dĩ tôi không đáng bị liên lụy."
"Nhưng thế nào nói cũng là ngay dưới mắt Khương gia mà làm à? Khương gia có thể nhẫn nhịn sao?"
"Văn ca, anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng, không cần vòng vo."
Lục Văn nhìn nàng: "Kẻ đã giết sư thúc của ta, rốt cuộc là ai! Vì cái gì?"
Khương Tiểu Hầu xích lại gần Lục Văn, chống tay lên thành sô pha, gương mặt xinh đẹp trắng trẻo ghé sát Lục Văn, nhìn chằm chằm vào hắn: "Âu Dương gia cấu kết với tổ chức lớn cùng người của Thiên Võng, giăng ra một âm mưu, ám toán Địa Sát công. Nếu không, với năng lực của bọn chúng, căn bản không thể giết được Địa Sát công."
"Ám toán thế nào?"
"Âu Dương Hải của Âu Dương gia quen biết Địa Sát công, hẹn hắn gặp mặt, cùng nhau uống mấy ngụm rượu, nhưng rượu đã bị bỏ độc."
"Sư thúc ta là Cửu Mệnh Yêu Hồ, sẽ không hề đề phòng ư?" Lục Văn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tiểu Hầu, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nhỏ nhặt nào trên mặt nàng.
Biểu tình Khương Tiểu Hầu không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng vậy: "Một loại độc rất kỳ lạ, có thể nói độc tính thấp đến mức khó mà phát hiện. Âu Dương gia muốn làm loại chuyện này, tự nhiên sẽ có chuẩn bị, bọn chúng cũng không phải không biết người mình muốn đối phó lợi hại thế nào."
Lục Văn nheo mắt lại: "Ta hiểu, không có độc tính quá mạnh, cộng thêm việc trước đó đã quen biết, cho nên sư thúc của ta không hề đề phòng."
"Nhưng mà sẽ làm hắn mất đi sức lực." Khương Tiểu Hầu nói: "Sau khi thi triển pháp công, trải qua kịch chiến, Địa Sát công mới biết mình đã trúng kế."
Khương Tiểu Hầu liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy Lục Văn đang nắm chặt nắm đấm.
Lục Văn chớp mắt thả lỏng nắm đấm, cười nói: "Uống trà, ha ha, uống trà. Ừm... Vì sao lại như vậy? Bọn chúng hãm hại sư thúc ta, rốt cuộc cũng phải có cái lý do gì chứ?"
Khương Tiểu Hầu lấy ra một chiếc túi nhỏ từ sau lưng, đặt lên bàn.
"Đây là..."
"Mở ra xem đi."
Lục Văn mở túi vải ra, đổ đồ bên trong xuống bàn trà.
"Đây là cái gì?"
Lạc Thi Âm tiến đến, quỳ trên thảm, đưa tay ra kiểm tra hơn mười viên tinh thạch.
Sau đó cô quay đầu nhìn Lục Văn: "Lang quân, là tinh thạch tu luyện!"
"Tinh thạch?"
"Ừm." Lạc Thi Âm nói: "Thứ này rất khó có được, tinh luyện vô cùng khó khăn, mà còn phải có võ giả cấp cao tiến hành phong ấn, mới có thể phong kín năng lượng tinh khiết, không bị tiêu tán. Những tinh thạch này, đều là... chỉ có thể đề luyện bằng tính mạng của cổ võ giả chân chính."
Lục Văn mở to hai mắt, đứng bật dậy, chỉ vào những thứ trên bàn: "Nghĩa là, đây là mười mấy mạng người!? "
Lạc Thi Âm không nói gì, chỉ gật đầu.
Lục Văn nhìn Khương Tiểu Hầu.
Khương Tiểu Hầu nói: "Đây là hàng Âu Dương gia mua bán."
Lục Văn nhìn hơn chục viên tinh thạch, lắc đầu: "Rốt cuộc phải là loài cầm thú máu lạnh tới mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện này?"
Khương Tiểu Hầu cười lạnh: "Ngươi ngồi trong văn phòng hơn hai trăm mét vuông, ôm thư ký gợi cảm, đương nhiên không biết giang hồ đen tối tới mức nào. Loại mua bán này, ở đâu chẳng có người làm."
Lục Văn nói: "Khương gia các người không quản ư?!"
"Nếu Khương gia không quản, bọn chúng đã không cần phải lén lút trốn tránh như vậy! Muốn xử lý Khương gia, cần phải có chứng cứ."
Lục Văn nhìn Khương Tiểu Hầu: "Cô nói với ta những điều này, là muốn để ta đi tìm chứng cứ?"
"Chẳng phải anh muốn báo thù cho sư thúc sao?"
"Ha ha ha!" Lục Văn cười: "Hầu Điện, cô hiểu lầm rồi. Ta với sư thúc không có tình cảm gì, cả ngày hắn cứ lừa tôi, không có hắn thì tôi có phải cởi trần trước mặt gia tộc các cô, trước mặt bao nhiêu nhân vật lớn thế kia không? Hắn chết rồi, tôi còn đỡ lo đấy."
Khương Tiểu Hầu mỉm cười: "Tốt, vậy tôi đi."
"Ai nha cô đừng cứ đòi đi suốt vậy! Cô về cũng bị cấm túc, chi bằng ở lại chỗ ta, vui vẻ chơi một hồi."
Khương Tiểu Hầu nói: "Địa Sát công vào lúc cuối cùng, bảo ta đi trước, ân tình này, ta nhớ rõ."
Lục Văn gật đầu: "Không cần nhắc tới hắn nữa, chúng ta hãy bàn về Âu Dương gia, cùng loại giao dịch đen tối không thể gặp ánh sáng này."
...
Lục Văn ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất của mình, ánh đèn mờ tối.
Lạc Thi Âm cố gắng hết sức để làm vui Lục Văn, nhưng Lục Văn lại vô pháp tập trung tinh thần.
Cho đến khi Thích Mỹ Thược đẩy cửa bước vào.
Lục Văn nói: "Đừng bật đèn."
Thích Mỹ Thược giật mình một chút.
Lục Văn nói: "Ngày mai lên núi, chuyện này phải nói cho sư phụ."
Lạc Thi Âm đứng dậy, đi ra sau xoa vai cho Lục Văn: "Lang quân, đừng buồn."
Lục Văn nói: "Mỹ Thược, có chuyện gì sao?"
Thích Mỹ Thược hơi khó xử: "Là... đúng vậy."
"Nói đi, không chết được đâu."
"Ngày mai... ngài phải đến chính phủ thành phố tham gia hội nghị, Hoắc Văn Đình luôn tìm ngài, còn có Zetmo Sun kia nữa, chuyện liên quan tới dự án đàm phán cảng biển; bên phía Lãnh tổng có dự án điều tra nội bộ công ty chi nhánh Tịnh Châu muốn khởi động, mong muốn được giảng hòa với ngài; Trần thiếu gia cũng hẹn gặp ngài rất nhiều lần, nói có dự án muốn nói chuyện cùng ngài; phụ thân ngài gọi ngài lúc nào rảnh về nhà ăn cơm, nói muốn hỏi ý kiến của ngài về kế hoạch cụ thể sắp xếp cho đệ đệ Lục Vũ; còn có..."
Lục Văn phiền muốn chết: "Sao mà nhiều chuyện thế!? Không thể để ta thanh tịnh một chút được sao!?"
Thích Mỹ Thược nói: "Tưởng Thi Hàm... cùng Tiểu Hầu tử đã về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận