Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 98: (3) (length: 7468)

CHƯƠNG 98: KIM LỤC AN Dĩ nhiên, trong những tình huống bình thường, một vị võ giả nếu không có t·h·i·ê·n phú và duyên phận thì thật không có cơ may nào tu luyện đến Hóa Kính được. Thậm chí tu được đến Ám Kính đã là một chuyện rất khó rồi, hầu hết mọi người tu luyện cả đời cũng chỉ có thể đạt đến hậu kỳ hoặc tr·u·ng kỳ của Minh Kính thôi. Nhưng dù chỉ là tr·u·ng kỳ và hậu kỳ của Minh Kính cũng đã đủ để tung hoành ngang dọc trong thế giới này, có thể dựa vào thân ph·ậ·n võ giả để trở thành kh·á·c·h quý của giới thượng lưu. Ví như Lý Dĩ vậy, bây giờ trông ông ta thê t·h·ả·m như thế, ở trước mặt Trần Dật Thần khúm núm như một con cún vậy, thế nhưng nếu đặt ở bên ngoài thì cũng là một người tai to mặt lớn, tiếng tăm lừng lẫy. Vì để chu cấp bồi dưỡng Lý Dĩ mà nhà họ Lý mỗi năm đều rút từ c·ô·ng ty của dòng họ ra vài chục tỷ để mua các loại vật dụng và tài liệu cần t·h·iết cho việc tu luyện. Đã vậy còn xây riêng cho Lý Dĩ một căn biệt thự cạnh hồ rồi thuê người tới để hầu hạ ông ta. Từ đó có thể thấy được cuộc s·ố·n·g của Lý Dĩ sung sướng, trôi chảy tới nhường nào. Mà đây cũng chỉ là một vị võ giả luyện được đến hậu kỳ của Minh Kính thôi, nếu luyện được tới Ám Kính thì dù có là chủ gia đình giàu nhất Thương Châu như Thẩm Kình t·h·i·ê·n thì khi gặp mặt cũng phải cúi đầu cung kính. Còn về Hóa Kính, đó không phải là thứ có thể bị tác động đến bằng tiền tài và quyền lực chốn trần tục. “Còn võ giả Ám Kính thì sao?” Trần Dật Thần hỏi tiếp, trong số những người đã đ·u·ổ·i g·i·ế·t anh vào năm đó cũng có võ giả Ám Kính, rất có khả năng đó là võ giả thuộc vùng Kim Lăng. “Võ giả Ám Kính vô cùng hiếm hoi, số lượng võ giả Ám Kính ở đất Kim Lăng này chắc chỉ được cỡ mười mấy người, tông chủ của t·h·iết Huyền Tông là t·h·iết Sơn Hà đã luyện được đến sơ kỳ của Ám Kính, còn có môn chủ của Hình Ý Môn là Lý Hạ nữa…” Lý Dĩ nói liền một hơi mười mấy cái tên, Trần Dật Thần âm thầm ghi nhớ lại, anh phải đi dò hỏi thông tin về từng người một, xem xem có ai trong số đó từng tham gia vào cuộc truy s·á·t anh năm đó không. “Còn có ông cụ ở cạnh cậu Dương lúc nãy nữa, ông ta cũng là vỗ giả Ám Kính, nhưng là tr·u·ng kỳ hay Hóa Kính thì tôi cũng không biết.” Lý Dĩ dè dặt nói, ông ta cũng không biết rõ thân ph·ậ·n của Trần Dật Thần, nhưng dựa th·e·o thái độ cung kính của Dương Thái có thể thấy Trần Dật Thần cũng thuộc dạng có m·á·u mặt, thế nên bất kỳ chuyện gì mà ông ta biết thì ông ta chẳng hề dám giấu diếm. Trần Dật Thần khẽ gật đầu, anh biết rất rõ về thực lực của Bàng Kỳ Đông, là tr·u·ng kỳ của Ám Kính, nhưng cái ngày ông ta đạt được đến Hóa Kính cũng không còn xa nữa. “Đúng rồi, cậu Trần, tôi nghe bảo gần đây quán chủ của võ quán Kim Cương là Kim Lục An cũng đã đạt được sơ kỳ Ám Kính rồi.” Giọng nói của Lý Dĩ toát lên vẻ hâm mộ, vốn Kim Lục An và ông ta ta đều là võ giả thuộc hậu kỳ của Minh Kính, địa vị hay người đều ngang ngang nhau, nhưng giờ Kim Lục An đã đạt đến Ám Kính, vậy sự chênh lệch giữa họ sẽ là rất to lớn. Ít nhất là sau này khi thấy thì Lý Dĩ cũng phải xưng một tiếng đàn anh. Với cả sau này các thế lực lớn cũng sẽ tranh nhau lôi k·é·o Kim Lục An, anh ta sẽ trở thành kẻ đứng đầu một vùng, các loại tài nguyên phục vụ cho việc tu luyện muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Võ giả Minh Kính và võ giả Ám Kính hoàn toàn thuộc hai cấp bậc khác nhau. “Võ quán Kim Cương?” Trần Dật Thần cau mày lại, Hàn Long từng nói là Phương Đào đã được đào tạo ra từ võ quán Kim Cương, lúc đó khi anh đ·á·n·h nhau với Phương Đào cũng đã nh·ậ·n ra anh ta thuộc sơ kỳ Minh Kình, hơn nữa người dạy võ cho anh ta chính là một kẻ nằm trong nhóm người đ·u·ổ·i g·i·ế·t anh năm đó, vì thế nên tên Kim Lục An này rất đáng nghi, thậm chí chính hắn ta cũng tham gia vào việc đ·u·ổ·i g·i·ế·t anh ba năm trước! ”Đúng là võ quán Kim Cương, sao vậy cậu Trần?” Lý Dĩ cẩn t·h·ậ·n hỏi, lúc nãy ông ta nhắc tới nhiều người như vậy mà chẳng thấy Trần Dật Thần có thái độ gì dặc biệt, vậy nhưng khi nghe đến võ quán Kim Cương anh lại tỏ rõ sự hào hứng. “Không có gì.” Trần Dật Thần lắc đầu, rồi bỗng nói: “Tôi giao cho ông một nhiệm vụ, nếu ông làm tốt thì tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi chân của ông.” “Cậu Trần nói quá rồi, có việc gì xin cứ ra lệnh cho tôi, còn về cái chân này tôi tự nghĩ cách là được, không dám phiền đến cậu Trần.” Lý Dĩ thấy hơi sợ hãi, nhưng trong lòng ông ta cũng cảm thấy có chút phấn khởi, nếu ông ta xử lý tốt chuyện lần này, từ đó được Trần Dật Thần để mắt đến thì ông ta chính là người dưới trướng Trần Dật Thần, nhà họ Lý sẽ không dám tìm ông gây sự. “Không phiền, chỉ cần làm xong chuyện này giúp tôi thì tôi sẽ chữa khỏi chân ông rất nhanh c·h·óng.” Trần Dật Thần thản nhiên nói. “Cậu Trần, cậu nói đi, cụ thể là chuyện gì vậy? Dù lên núi đ·a·o xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm thật tốt.” Lý Dĩ cung kình nói. “Tôi muốn ông làm thân với Kim Lục An, từ đó dò hỏi một vài thông tin.” Trần Dật Thần nói. “Chuyện nhỏ, cậu Trần, cậu muốn biết chuyện gì?” Lý Dĩ vội vỗ n·g·ự·c cam đoan, vốn ông ta cũng có quen với Kim Lục An rồi, chỉ cần đó không phải là thông tin gì tuyệt m·ậ·t thì Kim Lục An đều sẽ nói với ông ta. “Tôi muốn biết là ba năm trước đây Kim Lục An có tham gia truy s·á·t người nào không, nếu có thì tôi muốn biết người tham gia cùng ông ta là những ai.” Trần Dật Thần gằn rõ từng chữ, bây giờ anh đã có năng lực, mối t·h·ù ba năm trước đương nhiên phải báo, anh không thể để mười mấy anh em đã bảo vệ mình c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng được! “Vâng, cậu Trần, tôi nhất định sẽ dò hỏi cho ra nhẽ.” “Nhớ đó, không được đ·á·n·h rắn động cỏ.” Trần Dật Thần dặn dò ông ta, nếu để Kim Lục An nghe phong phanh được điều gì rồi chạy t·r·ố·n, vậy sau đó muốn tìm ông ta sẽ rất khó khăn. “Cậu Trần, cậu cứ việc tin tưởng vào năng lực của tôi.” Lý Dĩ vội vàng nói. “Ừ, đi ra ngoài đi.” Trần Dật Thần gật đầu, việc này không thể nào có kết quả trong thời gian ngắn được, đợi đến lúc hỏi ra được đám người đã từng tham gia ám s·á·t anh còn cần lập ra một kế hoạch thật kỹ càng kín kẽ, dù sao chuyện này cũng có dính dáng tới võ giả Ám Kính. “Vâng, cậu Trần.” Lý Dĩ vừa đi khỏi thì Kiều Tiêu Nguyệt cũng bước vào. “Chị Tiêu Nguyệt, vụ án về ba mẹ của Từ d·a·o rốt cuộc là sao vậy chứ?” Trần Dật Thần hỏi, ngay khi vừa tới Kim Lăng thì anh liền bảo Kiều Tiêu Nguyệt đi điều tra về vụ án ba mẹ Từ d·a·o, nếu thật sự họ đã bị người khác vu oan thì anh sẽ đòi lại c·ô·ng bằng giúp cho họ. “Cậu Trần, tôi đã cho người đi điều tra rồi, trước mắt đã biết được là rượu do Từ t·ử Kiệt và Triệu Mai ủ hoàn toàn không có vấn đề, nhưng bọn họ đã chọc đến một nhà phân phối địa phương, chính người đó đã trộn lẫn rượu dỏm vào số rượu do Từ t·ử Kiệt và Triệu Mai ủ rồi bán cho một ông lão, ông lão kia đã có sẵn b·ệ·n·h tim rồi, uống loại rượu dỏm đó vô thì b·ệ·n·h tim bị tái p·h·át, đã được đưa vào viện để cấp cứu nhưng sau đó lại không qua khỏi, ra đi ngay trong đêm đó.” “Bây giờ việc giải quyết nhà phân phối kia không phải chuyện gì khó, chúng ta đã tìm ra chứng cứ rồi, có thể đưa người đó vào tù bất kỳ lúc nào, nhưng khó là ở chỗ người nhà của ông lão kia, bọn họ không muốn nh·ậ·n bồi thường, nói thẳng là muốn khiến ông chủ phân phối kia và vợ chồng Từ t·ử Kiệt phải ngồi tù, bởi vì người ủ rượu là vợ chồng Từ t·ử Kiệt, chuyện này chắc chắn có liên quan tới họ.” Nói tới đây thì Kiều Tiêu Nguyệt không kìm được mà liếc Trần Dật Thần một cái. “Người nhà của ông lão này rất có quyền thế sao?” Trần Dật Thần ngay lập tức nh·ậ·n ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận