Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 464: (3) (length: 7869)

CHƯƠNG 464: BẠN TRAI CỦA SỞ THANH TỪ.
Nửa tiếng sau, Vũ Văn Bác xuất hiện tại một khu nhà giàu khác ở thành phố Trung Hải. So với biệt thự Đông Cung, cách trang trí tổng thể của khu nhà giàu này khiêm tốn hơn một chút. Nhưng cấp bậc bảo vệ ở đây lại cao hơn biệt thự Đông Cung không dưới mười lần. Bên ngoài biệt thự có hơn chục chốt bảo vệ. Sau khi bước qua cổng chính của biệt thự, cứ ba bước lại có một trạm gác. Trong trạm gác có không ít bảo vệ được huấn luyện cao cấp, được trang bị vũ khí như súng ngắn. Nơi này chính là đại bản doanh của Vũ Văn Thành Anh, đồng thời cũng là nơi làm việc của ông ta. Mặc dù là con trai ruột của Vũ Văn Thành Anh, nhưng khi Vũ Văn Bác vào đây cũng phải trải qua nhiều lớp kiểm tra, bị lục soát người, xác định không mang theo vật phẩm nguy hiểm mới được cho vào.
“Con chào ba.” Sau khi vào phòng khách, thái độ của Vũ Văn Bác lập tức trở nên cung kính hơn rất nhiều, bình thường trước mặt người ngoài anh ta luôn tỏ ra ngang ngược ngạo mạn, nhưng trước mặt người cha này lại ngoan ngoãn như mèo con.
“Ngồi xuống đi.” Vũ Văn Thành Anh liếc nhìn Vũ Văn Bác, rồi mở lời. Đợi Vũ Văn Bác ngồi xuống ghế sa lông, Vũ Văn Thành Anh nói tiếp: “Trên bàn có tài liệu, tự xem đi.”
“Dạ thưa ba.” Vũ Văn Bác ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cầm lấy một tập tài liệu trên mặt bàn cẩm thạch trước mặt. Tài liệu này rõ ràng là thành quả sau khi anh ta trò chuyện với Vũ Văn Thành Anh nửa tiếng đồng hồ. Nội dung của tài liệu đương nhiên là tin tức liên quan đến Trần Dật Thần. Không có gì bất ngờ, khi thấy dòng tin đầu tiên về Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác trợn tròn mắt.
“Con rể ở rể?” Vũ Văn Bác kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, có đánh chết anh ta cũng không thể ngờ một người phi phàm có thể bóp súng ngắn thành đống sắt vụn, trước đó lại là một thằng con rể. Hơn nữa còn là đứa con rể ở rể nổi tiếng ở Thương Châu. Đương nhiên tiếng tăm này không phải là thanh danh tốt lành gì, mà là kiểu tiếng xấu như phế vật.
Vũ Văn Bác kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng, mắt tiếp tục liếc xuống. Anh ta nhanh chóng thấy dòng chữ trước đó Trần Dật Thần hợp tác với Sở Thanh Từ đánh Bạch Văn Lịch tại trường đại học Trung Hải. Thấy đến đây, mắt Vũ Văn Bác lại co rút thêm một lần nữa. Cấp bậc của Bạch Văn Lịch trong giới cũng không hề thấp hơn anh ta. Cha của Bạch Văn Lịch là Bạch Khiếu Thiên, cũng là một người có cấp bậc ngang hàng với Vũ Văn Thành Anh, cha anh ta. Ở Trung Hải, hai người này là những nhân vật chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể làm Trung Hải rung chuyển. Theo lý, việc Trần Dật Thần đánh Bạch Văn Lịch trước mặt nhiều người, ít nhất nhà họ Bạch cũng phải tìm Trần Dật Thần đòi lại công đạo. Nhưng quyết định cuối cùng nhà họ Bạch đưa ra lại là nhốt Bạch Văn Lịch mười lăm ngày.
“Ba, thân phận con rể ở rể của Trần Dật Thần là giả?” Vũ Văn Bác không nhịn được mà hỏi, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao nhà họ Bạch lại không dám gây phiền phức cho Trần Dật Thần.
Vũ Văn Thành Anh lắc đầu: “Thân phận ở rể của cậu ta là thật.”
“Là thật?” Trong mắt Vũ Văn Bác hiện lên một tia kinh ngạc. Từ nãy đến giờ mà Vũ Văn Bác vẫn chưa hiểu vấn đề ở đâu, Vũ Văn Thành Anh không khỏi thất vọng, ông ta thở dài: “Cứ xem tiếp đi.”
“Dạ ba.” Vũ Văn Bác gật đầu, mắt tiếp tục di chuyển xuống dưới, anh ta liền thấy tất cả những chuyện xảy ra tại Sở công quán tối hôm nay. Khi nhìn thấy Sở Thanh Từ nhận quà của Trần Dật Thần trước mặt mọi người, còn biểu lộ sự yêu thích, trong mắt Vũ Văn Bác trào lên cảm giác đố kỵ. Cũng giống như những thanh niên trai tráng khác ở Trung Hải, người tình trong mộng của anh ta chính là Sở Thanh Từ. Dù sao thì Sở Thanh Từ cũng có thể coi như là người phụ nữ hoàn mỹ nhất ở toàn bộ Trung Hải. Cô có gia thế mà người khác không bì được, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, còn có tố chất tốt đẹp… Dù xét trên phương diện nào thì Sở Thanh Từ cũng là lựa chọn tốt nhất cho một người vợ hiền. Nhưng bây giờ Sở Thanh Từ lại lộ vẻ hảo cảm với một người đi ở rể. Điều này khiến Vũ Văn Bác làm sao không ghen ghét cho được?
“Ngay lúc này, nội bộ nhà họ Sở truyền ra một tin tức ngầm, con có muốn nghe không?” Vũ Văn Thành Anh hờ hững hỏi.
“Ba cứ nói.” Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận trong lòng.
“Trần Dật Thần hiện giờ chính là bạn trai của Sở Thanh Từ.” Vũ Văn Thành Anh nói.
“Không thể nào! Nhà họ Sở sẽ không cho phép một kẻ ở rể ở bên cạnh Thanh Từ.” Vũ Văn Bác nắm chặt nắm đấm, dù trong tài liệu có nói Trần Dật Thần đã ly hôn, nhưng thân phận ở rể của anh ta vẫn còn đó. Một gia tộc lớn như nhà họ Sở rất xem trọng thể diện, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người có vết nhơ bên cạnh thiên chi kiêu nữ như Sở Thanh Từ.
“Ngu ngốc.” Vũ Văn Thành Anh lắc đầu thở dài: “Sao đến giờ con vẫn chưa hiểu, thân phận thật sự của người đó căn bản không phải là một thằng ở rể.”
“Ba, con…”
“Một thằng ở rể mà có thể được cô cả nhà họ Sở ưu ái đến vậy à?”
“Một thằng ở rể có thể khiến lão hồ ly Bạch Khiếu Thiên đến chống đối cũng không dám?”
“Một thằng ở rể không tốn nhiều sức liền có thể khống chế được ba tên sát thủ chuyên nghiệp mà con đã mời?”
Vũ Văn Thành Anh mặt không đổi sắc, liên tục hỏi ba câu làm cho sắc mặt Vũ Văn Bác hết xanh lại đỏ.
“Có lẽ vì tên đó là võ giả…” Vũ Văn Bác vẫn còn muốn cãi, lại bị Vũ Văn Thành Anh hừ lạnh cắt ngang: “Võ giả?”
“Ở đời này có rất nhiều võ giả, nhưng võ giả có thể khiến nhà họ Sở yêu thích, nhà họ Bạch e ngại thì chẳng có được mấy người.”
“Mấy người đó hoặc là có được cảnh giới cao thâm, hoặc là có bối cảnh thâm hậu.”
“Ba, ý của ba là cảnh giới của tên đó rất cao siêu, nhưng mà nhìn tuổi tác của tên đó cũng không khác gì con…” Vũ Văn Bác vẫn không hiểu ra, anh ta nghe Vũ Văn Thành Anh nói rằng trên đời có võ giả, nhưng thông tin cụ thể về võ giả anh ta không biết nhiều.
“Ngu ngốc!” Dù Vũ Văn Thành Anh có tính tình tốt đến đâu cũng bị Vũ Văn Bác làm tức giận. “Sao con không nghĩ đến, cậu ta có bối cảnh thâm hậu?” Vũ Văn Thành Anh tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Vũ Văn Bác ấm ức: “Ba, nếu như anh ta thật sự có bối cảnh thâm hậu, vậy thì sao có thể đi ở rể cho nhà người ta được chứ?”
“Ai nói có bối cảnh thì không thể đi ở rể nhà người ta?” Vũ Văn Thành Anh trách mắng.
Vũ Văn Bác câm nín, bình thường người có bối cảnh ai mà đi ở rể nhà người ta. Dù sao đổi lại là anh ta thì chắc chắn sẽ không. Làm cậu cả nhà họ Vũ Văn chẳng ngon hơn sao? Tại sao lại phải làm con rể, chịu bao nhiêu uất ức.
“Cậu ta là người nhà họ Trần.” Vũ Văn Thành Anh thở dài, dựa vào trí thông minh của Vũ Văn Bác, nếu như không nhắc nhở thì có lẽ anh ta có đoán cả đời cũng không ra thân phận thật sự của Trần Dật Thần.
“Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào vậy?” Vũ Văn Bác ngơ ngác.
“Còn có thể là nhà họ Trần nào nữa?” Vũ Văn Thành Anh trừng mắt.
Thấy bộ dạng này của Vũ Văn Thành Anh, Vũ Văn Bác lập tức kinh ngạc kêu lên.
“Là nhà họ Trần ở Yến Kinh?”
“Không phải thì ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận