Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 80: (3) (length: 7293)

CHƯƠNG 80: NHÀ THẦU Xe lửa lại chạy một lúc, dường như cảm thấy hơi buồn chán, Trang h·á·c·h Nhân lại chuyển sự chú ý sang Trần Dật Thần và A Hào. Mất mặt vì Liễu Y Y, ông ta phải nghĩ cách tìm lại mặt mũi từ Trần Dật Thần và A Hào. Hai người này vừa nhìn là biết người bình thường rồi, không có bối cảnh gì, hơn nữa cũng rất dễ dọa nạt. “Hai người các cậu đến Kim Lăng làm công đúng chứ.” Trong ngữ khí của Trang h·á·c·h Nhân mang theo ý vị cao cao tại thượng. A Hào nhắm mắt lại, không lên tiếng, giống như đã ngủ rồi. Trần Dật Thần thì cảm thấy có chút buồn cười, liền nhàn nhạt nói: “Ừm, định đi Kim Lăng tìm một công trường làm vài ngày.” “Loại người như anh, cũng chỉ có thể đi làm ở công trường thôi.” Liễu Y Y khinh miệt mà nhìn Trần Dật Thần một cái, nói. Trần Dật Thần lắc đầu cười, không nói gì. “Bên Kim Lăng có không ít nhà thầu đều có quen với tôi, cậu đi đó nói tên của Trang h·á·c·h Nhân tôi, nói không chừng bọn họ có thể cho cậu một công việc nhẹ chút.” Trang h·á·c·h Nhân nhàn nhạt nói, ngữ khí giống như là đang bố thí vậy. “Cảm ơn, tôi sẽ thử.” Trần Dật Thần cười, nói. “Ừm.” Trang h·á·c·h Nhân khẽ gật đầu, lại nói: “Báo danh của tôi thì cũng được, nhưng nếu như để tôi biết, các cậu lấy tên tôi làm điều x·ấ·u, làm chuyện khác, tôi sẽ không tha cho cậu đâu! Tôi ở bên Kim Lăng, người quen biết với tôi, không chỉ có nhà thầu thôi đâu.” Vậy mà lại uy h·i·ế·p mình rồi? Trần Dật Thần cười khổ, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Yên tâm, sẽ không đâu.” Phản ứng của Trần Dật Thần khiến Trang h·á·c·h Nhân cảm thấy rất m·ấ·t hứng, cái mà ông ta hy vọng nhìn thấy, chính là sau khi biểu hiện ra thân phận của mình không bình thường, Trần Dật Thần sẽ quỳ liếm ông ta, cung kính ông ta, cầu xin ông ta ban cho chén cơm ăn. Nhưng Trần Dật Thần lại giống như một tên đầu gỗ, ngay cả nịnh hót cũng không biết. Đáng đời cậu nghèo cả đời, làm công cả đời! Trang h·á·c·h Nhân hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ. Thấy không thể tìm lại mặt mũi từ chỗ Trần Dật Thần và A Hào, Trang h·á·c·h Nhân cũng không nói chuyện nữa, dứt khoác híp mắt lại, chuẩn bị ngủ. Liễu Y Y ở một bên thì lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại, giống như đang bảo người nhà phái tài xế qua đón mình. Xe lửa lại chạy thêm hai tiếng, đến ga Bắc Châu, chỗ này cách Kim Lăng chỉ còn lại một trạm mà thôi. Lần này ngừng xe, có rất nhiều người tràn lên xe, vì vé ngồi đã được bán hết nên hầu hết những người vào này đều đứng. Trong một lúc, toa xe nơi Trần Dật Thần đang ở đã chật cứng người. Càng nhiều người, thì các loại mùi đã bắt đầu tràn lan. Có người không tắm quanh năm, có người xì hơi, có hôi miệng hôi nách… Mi tâm Trần Dật Thần nhíu lại, mùi này, quả thực có chút quá rồi. Trần Dật Thần có sự nhẫn nại kinh người mà còn như vậy, thì không cần nghĩ cũng biết, Liễu Y Y quen sống trong nhung lụa, bây giờ đang thế nào. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã tái mét, dường như có dấu hiệu nôn mửa bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, một người già ăn mặc như công nhân nhập cư bị đám đông chen lấn đến, ép tới bên cạnh Liễu Y Y. Lập tức, một mùi mồ hôi hăng chua cộng với mùi hôi thối xộc đến. “Oẹ” Liễu Y Y không nhịn được nữa, bịt lấy miệng mình đứng dậy chạy đến nhà vệ sinh. Liễu Y Y vừa đi, Trang h·á·c·h Nhân liền trở thành nạn nhân. “Lão già, cút sang một bên đi, mẹ nó thối quá!” Trang h·á·c·h Nhân bịt mũi, trực tiếp chửi mắng. Người nông dân già có vẻ xấu hổ, vội vàng xin lỗi Trang h·á·c·h Nhân bằng giọng bản địa của mình, nhưng Trang h·á·c·h Nhân căn bản không nghe, chửi rủa nói: “Loại tiện dân như ông, căn bản không xứng ngồi xe lửa, mẹ nó thứ ghê tởm!” “Mau cút đi! Cút được bao xa cút bấy nhiêu xa! Đứng đứng đây chướng mắt ông đây!” Thần sắc Trần Dật Thần khẽ lạnh, tên Trang h·á·c·h Nhân này, có hơi quá đáng rồi! Vẻ mặt lão nông đỏ bừng, ông ta cũng biết người mình hôi, nhưng toa xe này đã đứng đầy người rồi, ông ta ngay cả lê một bước cũng khó khăn nữa. “Đậu! Tên ghê tởm, ông có cút không, còn không cút nữa ông đây giết chết ông!” Thấy lão nông chỉ lầm bầm xin lỗi trong miệng, nhưng vẫn đứng yên không động đậy, Trang h·á·c·h Nhân hung dữ mà uy hiếp, ông ta lúc đó vốn đã bị Liễu Y Y kích lên không ít lửa giận rồi, đang rầu vì không có chỗ bùng ra, thì lão nông này chính là một chỗ trút giận không tồi. “Xin lỗi, xin lỗi, ông chủ đây, tôi sẽ cút ngay.” Lão nông nói với giọng địa phương, khom người xuống. Sau đó lão nông liền quay người lại, cố gắng muốn lách ra một con đường, nhưng Trang h·á·c·h Nhân lại trực tiếp đứng ra, nhấc chân đá vào mông của lão nông, vừa đá vừa mắng: “Ông đây giúp ông cút!” “Dừng tay!” Trần Dật Thần còn chưa ra tay, A Hào đã đứng ra, kéo lấy Trang h·á·c·h Nhân. Khuôn mặt của A Hào lạnh đến đáng sợ, trong mắt cũng toát ra sự lạnh lẽo thấu xương. “Mẹ nó cậu làm gì vậy? Đồ dơ bẩn, lấy cái tay bẩn của cậu ra!” Thấy người kéo lấy mình vậy mà lại là tên làm công mà vừa nãy mình còn xem thường, Trang h·á·c·h Nhân lập tức thẹn quá hoá giận, muốn kéo tay A Hào ra khỏi quần áo của mình. Nhưng quanh năm sống trong nhung lụa, thiếu rèn luyện như Trang h·á·c·h Nhân, làm sao có thể bì được với sức lực của A Hào chứ, ông ta dốc hết sức bình sinh, nhưng tay của A Hào vẫn không nhúc nhích tí nào. “Đậu xanh, buông ra!” Vẻ mặt Trang h·á·c·h Nhân đỏ bừng, ông ta muốn cho A Hào một đấm, nhưng A Hào trông có vẻ không có dễ chọc, ông ta sợ đánh A Hào rồi, kết cục sẽ càng thảm. A Hào hừ lạnh một tiếng, hất mạnh một cái, liền khiến cho Trang h·á·c·h Nhân ngã chổng mông chó, mặt đập lên trên bàn. Nếu như không phải có Trần Dật Thần ở bên cạnh, sợ làm nhỡ chuyện của Trần Dật Thần, anh ta tuyệt đối sẽ đánh Trang h·á·c·h Nhân đến bán sống bán chết. “Mẹ nó!” Trang h·á·c·h Nhân loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, mắng: “Cậu đợi đó cho ông, xuống xe lửa rồi, ông đây chơi chết cậu!” A Hào lạnh lùng nhìn Trang h·á·c·h Nhân một cái, không nói chuyện. Lúc này Liễu Y Y quay lại, sau khi ói xong, sắc mặt cô ta trông đã đỡ hơn rất nhiều. Thấy Trang h·á·c·h Nhân và A Hào vậy là lại có xung đột, sắc mặt Liễu Y Y lập tức trở nên quái dị. Chuyện gì vậy? “Lão tử hôm nay mà không chơi chết cậu, lão tử sẽ lấy họ của cậu.” Trang h·á·c·h Nhân nhổ ra một ngụm nước bọt, hung hăng mà tiếp tục uy hiếp. “Ông chủ này, anh bạn trẻ này không hiểu chuyện…” Thấy A Hào vì mình mà bị Trang h·á·c·h Nhân ghi hận, lão nông lập tức có chút áy náy, muốn nói giúp A Hào. Ai ngờ Trang h·á·c·h Nhân lại trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt lên mặt lão nông, mắng: “Không có chuyện của lão già ông, còn không cút đi, đợi lát nữa xuống xe rồi, ngay cả ông tôi cũng xử lý đó!” A Hào siết chặt nắm đấm, trong mắt lửa giận sôi trào, nếu như không phải Trần Dật Thần ở bên cạnh, anh ta tuyệt đối sẽ xé xác miệng của Trang h·á·c·h Nhân! “Tôi…tôi cút ngay.” Lão nông áy náy mà nhìn A Hào một cái, chuẩn bị rời khỏi, ông ta sợ mình mà còn đứng ở đây, sẽ khiến Trang h·á·c·h Nhân càng thêm hận A Hào. “Đứng lại.” Lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, bước chân của lão nông dừng lại, thấy người nói chuyện là chàng thanh niên ban nãy ngồi ở bên cửa sổ, mãi không có nói tiếng nào. “A Hào, đứng dậy, nhường chỗ của cậu cho ông bác này.” Trần Dật Thần nhàn nhạt lên tiếng, Trang h·á·c·h Nhân không cho lão nông ngồi chỗ này, anh lại càng muốn để lão nông ngồi ở chỗ này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận