Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 520: (3) (length: 7749)

“Hóa Kình?” Đạo trưởng Thanh Nham ngẩn người, lần này đến đảo Mai Lai có mười mấy người Hóa Kình, mười mấy người kia đều là người trong giới võ thuật nước H, ông ta đều biết, nhưng lúc đó những người kia đều ngồi cùng một chỗ với ông ta, họ cách lôi đài gần trăm mét, hoàn toàn không có cơ hội cứu Hạ Tùng…
“Quản sư thúc có biết vị Hóa Kình kia là ai không?” Đạo trưởng Thanh Nham không kìm được hỏi, đối phương ra tay cứu Hạ Tùng, vậy phái Võ Đang của họ liền nợ đối phương một ơn huệ.
Ơn huệ này họ nhất định phải đền đáp.
“Không biết, lúc ấy trong đấu trường quá nhiều người, ta không thấy rõ.” Quản Nam Thiên lắc đầu, tuy tu vi của ông ta là Hóa Kình đỉnh phong, nhưng trong đấu trường nhiều người như vậy, ông ta cũng không thể nào nhìn chằm chằm vào mỗi người, ông ta chỉ biết là người ra tay lúc ấy cách võ đài rất gần.
“Được.” Đạo trưởng Thanh Nham có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên ông ta thấy kiểu làm việc tốt không để lại tên tuổi như thế này.
Một bên khác, Fuji Sasuke vừa trở lại đội ngũ Thương hội Thiên Thủy liền có người không nhịn được lên tiếng: “Sasuke, vừa rồi vì sao anh không g·i·ế·t cái tên người H kia?”
Fuji Sasuke liếc nhìn người kia một cái, sắc mặt u ám nói: “Cậu cho rằng ta không muốn g·i·ế·t sao?”
Người kia ngẩn ra: “Có ý gì?”
“Có người âm thầm ngăn cản ta.” Fuji Sasuke trầm giọng nói, lúc ở trên đài anh ta không rõ vì sao dao găm lại bị chệch đi, nhưng sau khi xuống đài anh ta đã nghĩ ra.
Có người trong khoảnh khắc anh ta ra tay đã đ·á·n·h ra một luồng kình khí, kình khí đ·á·n·h khiến dao găm của anh ta chệch đi một chút.
Đúng lúc này, Watanabe Taiichi và hai lão giả Hóa Kình nước N khác đi tới.
Nhìn thấy ba người này, Fuji Sasuke và mấy võ giả thanh niên lập tức cung kính cúi người: “Thầy!”
“Vất vả cho cậu, Sasuke.” Lão giả Hóa Kình ở giữa hài lòng liếc nhìn Fuji Sasuke, hôm nay Fuji Sasuke đã làm mất hết mặt mũi võ giả nước H. Anh ta chẳng những gọn gàng, linh hoạt đ·á·n·h bại võ giả nước H mà còn dùng cách thức gần như nhục nhã kia.
“Thầy quá lời rồi, có thể dốc sức vì thầy là vinh hạnh của Sasuke.” Ánh mắt Fuji Sasuke cực kỳ cuồng nhiệt, lão giả trước mắt này tên là Miyamoto Hanzo, ông ta là phó thủ lĩnh tổ chức Thiên Sát của nước N, năm năm trước tu vi của Miyamoto Hanzo đã đạt đến Thượng Nhẫn đỉnh phong.
Mấy năm gần đây ông ta là người có hy vọng nhất đột phá tới Thượng Nhẫn của Thần Nhẫn của nước N!
“Ngày mai đối thủ của cậu là Trương Thiên Dụ, thầy của người này là Đạo phái Long Hổ Sơn cổ xưa của nước H, thực lực của cậu ta mạnh hơn nhiều so với hai người hôm nay, cậu tuyệt đối không thể khinh thường người này.” Miyamoto Hanzo nghiêm túc dặn dò, hôm nay Fuji Sasuke thắng liên tiếp hai trận, chắc chắn tâm lý sẽ có sự thay đổi nhỏ, nếu ngày mai anh ta giao đấu với Trương Thiên Dụ, coi thường Trương Thiên Dụ thì e rằng hắn sẽ gặp Waterloo.
“Thầy yên tâm, học trò chắc chắn sẽ không khinh thường người kia, học trò nhất định sẽ dùng hết sức để đối phó.” Fuji Sasuke vội vàng cam đoan, danh tiếng Long Hổ Sơn anh ta đã nghe từ lâu, đó là một trong số ít môn phái võ thuật của nước H đã được truyền lại qua hơn ngàn năm, anh ta có tự phụ như thế nào cũng không dám khinh thường truyền nhân của Long Hổ Sơn.
“Đúng rồi thưa thầy, trước đó lúc học trò g·i·ế·t người H kia, có người ngăn cản học trò, người ngăn cản học trò có phải những người H chính thức kia không?” Fuji Sasuke đưa ra nghi vấn của mình, trong đám người trong đấu trường thì Miyamoto Hanzo có tu vi cao nhất, cho nên nếu thực sự có người làm t·h·i·êu thân thì cũng chỉ có Miyamoto Hanzo mới có thể nhìn ra được.
“Không phải họ.” Sắc mặt Miyamoto Hanzo u ám lắc đầu, nói: “Người ngăn cản cậu là một người hoàn toàn khác.”
“Một người hoàn toàn khác?” Fuji Sasuke ngẩn người, vậy mà không phải Quản trưởng lão, vậy sẽ là ai?
“Không sai.” Miyamoto Hanzo khẽ gật đầu, chợt trầm giọng nói: “Người H quá hèn hạ, rất có thể họ giấu giếm võ giả Hóa Kình trong đội ngũ võ giả bình thường.”
Suy nghĩ của Fuji Sasuke chuyển động: “Thầy, ý của thầy là người H đoán được chúng ta sẽ ra tay với tuyển thủ của họ cho nên họ giấu võ giả Hóa Kình trong đội ngũ võ giả bình thường để lúc chúng ta hạ sát chiêu thì cứu những tuyển thủ kia?”
“Khả năng này rất lớn.” Miyamoto Hanzo nói, những gì Fuji Sasuke nói tới cùng với sự phỏng đoán của ông ta không khác nhau chút nào, lúc ấy ông ta có thể xác định người ra tay chắc chắn không phải mấy người Quản Nam Thiên, bởi vì trên người mấy người Quản Nam Thiên không có bất kỳ kình khí dao động nào.
Không phải mấy người Quản Nam Thiên, vậy chỉ có thể là người trong đám võ giả bình thường cách võ đài khá gần đã ra tay.
“Vậy ngày mai lúc tôi giao đấu với Trương Thiên Dụ…” Fuji Sasuke không khỏi có chút lo lắng, nếu như ngày mai trong thời khắc mấu chốt anh ta đấu với Trương Thiên Dụ mà Hóa Kình ẩn núp kia lại cho anh ta một luồng kình khí thì anh ta chỉ sợ xác suất thua Trương Thiên Dụ sẽ rất lớn, dù sao cao thủ so chiêu, một tí xíu ảnh hưởng thôi cũng sẽ khiến cán cân chiến thắng bị nghiêng.
“Cậu yên tâm, ngày mai ta sẽ để cho Watanabe nhìn họ chằm chằm, nếu võ giả Hóa Kình của họ còn dám ra tay thì ta sẽ thông báo chuyện này đến Hiệp hội võ thuật quốc tế, để Hiệp hội võ thuật quốc tế phân xử cho chúng ta.” Miyamoto Hanzo trầm giọng nói. Mặc dù phụ trách lần đánh cược này là nhân sự chính thức của nước H và nước N, nhưng Hiệp hội võ thuật quốc tế cũng vẫn đang bí mật quan sát cuộc đánh cược này.
Nếu võ giả nước H âm thầm gian lận lặp đi lặp lại nhiều lần thì họ có thể đề nghị với Hiệp hội võ thuật quốc tế trực tiếp tuyên bố kết quả lần đánh cực này của Thương hội Trung Hải là thất bại.
Hiệp hội võ thuật quốc tế là tổ chức cao nhất của tất cả các giới võ thuật trên thế giới, mệnh lệnh của họ cho dù là Võ Minh nước H cũng đều phải tuân thủ.
Sau khi có được sự cam đoan của Miyamoto Hanzo, lúc này Fuji Sasuke mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chớp mắt thời gian đã đến ngày hôm sau.
So với hôm qua, hôm nay bên Thương hội Trung Hải tâm trạng của mọi người rõ ràng trầm hơn không ít.
Đến ngay cả Vũ Văn Thiến luôn sôi nổi, hôm nay cũng nói ít hơn rất nhiều.
Trong đám người chỉ có Vương Kiền vẫn mặt không biểu cảm như cũ.
Cuộc đánh cược bắt đầu lúc chín giờ nhưng nhóm của Trần Dật Thần hơn tám giờ đã đi tới võ đài.
Lúc Trần Dật Thần và mọi người đến gần võ đài, khán đài tạm thời cách đấu trường một trăm mét các võ sĩ đã ngồi đầy.
Bành Diễm Phương và Lý Thế Bình bỗng nhiên cũng xuất hiện trong hàng ngũ đó, chỗ ngồi hai người khá lệch về phía sau, hơn nữa còn ở trong góc hàng sau, vị trí không dễ bị người khác phát hiện.
Điều này hiển nhiên là Bành Trạch Lâm sắp xếp.
“Thế Bình, có phải dạo này bác gái hoa mắt không? Thấy thế nào ai đó cũng giống tên vô dụng kia?” Lúc này Bành Diễm Phương đột nhiên dụi dụi mắt, có chút không xác định nhìn thoáng qua dưới đài, bà ta cảm giác mình lại thấy được bóng dáng Trần Dật Thần.
“Bác gái, nhất định là bác hoa mắt rồi, nơi này chỉ có võ giả mới có thể đi vào được, tên vô dụng kia không thể nào xuất hiện ở chỗ này.” Lý Thế Bình nói một cách chắc chắn, nếu nói Trần Dật Thần xuất hiện ở bất cứ nơi nào trên đảo Mai Lai thì anh ta cũng không quan trọng, nhưng duy chỉ có nơi này thì có đánh c·h·ế·t anh ta, anh ta cũng không tin.
“Cũng phải.” Bành Diễm Phương lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy mình nhất định là nhìn nhầm.
Lúc này ba người Vương Hoằng Nghị và Vương Thi Viện đi tới.
Sắc mặt Vương Thi Viện vẫn hơi xấu, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn mất ngủ, mỗi khi nghĩ đến hình ảnh mình bị Trần Dật Thần đặt ở dưới thân, cô ta liền ghê tởm ngủ không yên giấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận