Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 53: (3) (length: 8175)

CHƯƠNG 53: ĐẦU BỊ ÚNG NƯỚC À?
"Chuyện là như vậy, sau khi bà Lâm với ông Hạ kết hôn với nhau, bà ta vẫn luôn ngoại tình với một người đàn ông tên là Vương Ngư. Người đàn ông Vương Ngư này chính là người yêu thời đại học của bà ta, nhưng mà sau khi tốt nghiệp đại học, bà Lâm lại gả cho ông Hạ."
"Vì đau buồn, Vương Ngư đã dùng cờ bạc để giải sầu, cuối cùng trở thành một con ma cờ bạc, m·ấ·t hết tất cả tài sản trong nhà. Sau khi bà Lâm sinh ra cô Hạ, trong một lần vô tình lại gặp được Vương Ngư. Có lẽ do cảm thấy áy náy với tình cảnh t·h·ê t·h·ả·m của Vương Ngư, bà Lâm lại giấu giếm ông Hạ để nối lại tình xưa với Vương Ngư."
"Lúc đó Vương Ngư còn tìm bà Lâm mượn tiền mấy lần, bà Lâm đều cho mượn, cuối cùng chuyện này không biết sao lại bị Tôn Hồng p·h·át hiện ra, Tôn Hồng liền lấy chuyện này bắt đầu uy h·i·ế·p bà Lâm…"
Trương Sơn Quan chỉ nói vài câu đã nói rõ chân tướng sự việc, sau khi nghe xong, lông mày Trần Dật Thần nhăn c·h·ặ·t lại, nếu chuyện này dính dáng đến Hạ Nhược Y thì có chút khó làm.
Dù sao Lâm Như Tuệ cũng là mẹ của Hạ Nhược Y, khi Hạ Nhược Y biết chuyện mẹ mình dan díu với người đàn ông khác, cũng không biết có chịu đựng được đả kích này hay không.
"Chuyện này cứ để ta nghĩ cách, trước tiên cậu cứ cho người th·e·o dõi Vương Ngư đi, đừng để ông ta đến làm phiền Nhược Y." Trần Dật Thần dặn dò, chuyện của ba mẹ chính là chuyện khó xử lý nhất, anh phải chăm sóc Hạ Nhược Y chu toàn mà cũng không thể quá ác đ·ộ·c với Lâm Như Tuệ, hơn nữa phải tìm cách tạm thời che giấu chuyện này.
"Vâng, t·h·iếu chủ." Trương Sơn Quan cung kính gật đầu.
Tiếng mở cửa vang lên, Trần Dật Thần vội vàng cúp máy, là Hạ Nhược Y đã về nhà, hai ngày nay cô luôn ở Ngọc Tuyền Sơn, nên không biết thế giới bên ngoài đã đ·ả·o lộn.
Nhưng hôm nay sau khi về nhà hốc mắt cô hơi đỏ lên, hiển nhiên giấy không gói được lửa, cô đã biết chuyện Lâm Như Tuệ đã làm.
"Muốn ăn gì đây, để anh làm cho em." Trần Dật Thần mỉm cười hỏi.
"Trần Dật Thần…" Đôi môi Hạ Nhược Y khẽ mở, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên.
Trần Dật Thần đứng dậy ôm Hạ Nhược Y vào lòng, dịu dàng nói: "Anh biết em muốn nói gì, nhưng em cũng biết anh sẽ không ngại những chuyện đó."
"Thế nhưng, người ngoài đều nói anh…" Mặt Hạ Nhược Y đầy tủi thân, trên đời này chỉ có mình cô hiểu rõ người đàn ông trước mắt rốt cuộc ưu tú đến nhường nào, căn bản không phải là người vô dụng.
"Miệng mọc trên người bọn họ, họ muốn nói sao thì cứ nói, chỉ cần em không cho là vậy là được." Trần Dật Thần cười nói, không phải Trần Dật Thần rộng lượng, mà anh cảm thấy thật sự không cần t·h·iết phải so đo với một lũ kiến hôi làm gì.
"Ừm." Hạ Nhược Y nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Trần Dật Thần, thì thầm: "Trần Dật Thần, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy chứ?"
"Bởi vì em chính là t·h·i·ê·n sứ mà ông trời ph·ái xuống để cứu vớt cuộc đời anh đó…" Trong mắt Trần Dật Thần xuất hiện một tia hoài niệm, ba năm trước anh bị người nhà họ Trần truy s·á·t, lúc b·ị t·h·ư·ơ·n·g thì được Hạ Trấn Quốc mang về nhà họ Hạ. Lúc đó Lâm Như Tuệ đã muốn đ·u·ổ·i anh ra ngoài, nói anh ở nhà họ Hạ sẽ rất xui xẻo.
Lúc đó Hạ Trấn Quốc cũng hơi do dự, có chút hối h·ậ·n vì đã mang Trần Dật Thần về nhà, nếu Trần Dật Thần xảy ra chuyện gì, có lẽ rắc rối của ông ta cũng không nhỏ.
Chỉ có Hạ Nhược Y là c·h·ố·n·g đối lại ý kiến mọi người mà muốn giữ anh ở lại.
Không phải Hạ Nhược Y t·h·í·c·h Trần Dật Thần, mà do cô không đành lòng.
Vì đ·u·ổ·i Trần Dật Thần đang b·ị t·h·ư·ơ·n·g ra ngoài cũng không khác gì việc g·i·ế·t Trần Dật Thần.
Cứ vậy, Trần Dật Thần được ở lại. Trong nửa tháng b·ị t·h·ư·ơ·n·g, Hạ Nhược Y giống như một bảo mẫu chăm sóc anh cẩn t·h·ậ·n tỉ mỉ, đến khi anh khỏi hẳn.
Có thể nói cái m·ạ·n·g này của Trần Dật Thần là do Hạ Nhược Y cứu.
Khi đó Trần Dật Thần đã yêu Hạ Nhược Y ngoài lạnh trong nóng, vì Hạ Nhược Y anh dứt khoát ở lại nhà họ Hạ, thậm chí suy nghĩ báo t·h·ù nhà họ Trần cũng dần phai nhạt.
"Đúng rồi, anh vẫn luôn không chịu nói cho em biết, ba năm trước sao anh lại bị t·h·ư·ơ·n·g nặng như vậy chứ…"
Hạ Nhược Y hỏi, đây chính là câu hỏi cô giấu kín trong lòng suốt ba năm, nhất là mấy ngày gần đây Trần Dật Thần liên tục thể hiện bản lĩnh khác người, cô càng tò mò. Rốt cuộc ba năm trước Trần Dật Thần đã t·r·ải qua chuyện gì mà bị t·h·ư·ơ·n·g nặng như vậy, và Trần Dật Thần thật sự là trẻ mồ côi sao?
Trần Dật Thần thở dài, anh biết sớm muộn gì Hạ Nhược Y cũng hỏi, chỉ là không ngờ đến ngày đó lại đến nhanh vậy, chỉ là mình nên nói với cô thế nào đây?
Mình là con riêng của nhà họ Trần? Hay là người thừa kế nhà họ Trần?
Trong lúc Trần Dật Thần khó xử, điện thoại Hạ Nhược Y vang lên, màn hình hiện Lâm Như Tuệ.
Hạ Nhược Y lạnh lùng ấn nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng vui mừng của Lâm Như Tuệ: "Con gái, mẹ nói cho con tin tức tốt lành nè."
"Tin tức tốt gì?"
Hạ Nhược Y mím c·h·ặ·t môi đỏ, lạnh lùng hỏi.
"Mẹ đã tìm cho con một người đàn ông khác rồi, người này mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với tên Trần Dật Thần vô dụng kia…"
"Mẹ, mẹ đủ rồi đó." Hạ Nhược Y lạnh lùng c·ắ·t lời bà ta, con đã nói với mẹ là con không rời khỏi Trần Dật Thần."
"Hạ Nhược Y!" Lâm Như Tuệ quát, tức giận nói: "Cái thứ rác rưởi đó có chỗ nào tốt hả, nó sẽ không làm con hài lòng bằng mấy câu nịnh hót, cũng không cho con vinh hoa phú quý để con không lo cơm áo, sao con cứ ngu ngốc bám riết lấy nó."
"Bởi vì anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy, lý do này đủ để mẹ hài lòng chưa?" Hạ Nhược Y thản nhiên nói.
"Yêu à? Tình yêu có ăn được không! Tình yêu có khiến con lái xe sang, s·ố·n·g trong nhà xa hoa không?" Lâm Như Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con biết người đàn ông lần này mẹ tìm cho con là ai không?"
"Không biết, con cũng không hứng thú." Hạ Nhược Y vẫn lạnh lùng.
Lâm Như Tuệ tức giận nghiến răng, nói: "Cậu ta tên Thẩm Hà Du, con hỏi thăm một chút xem người ta có thân ph·ậ·n gì, là cháu ruột Thẩm Kình t·h·i·ê·n giàu nhất Thương Châu, là người thừa kế tương lai nhà họ Thẩm, bất kể phương diện nào Thẩm Hà Du đều bỏ xa tên vô dụng Trần Dật Thần kia mấy ngàn con phố."
"Nếu con có thể kết hôn với Thẩm Hà Du, đừng nói kiếp này, cả kiếp sau kiếp sau nữa con cũng không lo cơm áo." Lâm Như Tuệ mừng rỡ nói, theo bà ta, không phụ nữ nào từ chối được điều kiện tuyệt vời như thế, gả cho người thừa kế nhà giàu nhất, bao nhiêu phụ nữ tranh nhau cũng không có cơ hội.
"Nói xong chưa? Xong thì con cúp máy đây."
"Hạ Nhược Y, con có ý gì hả?" Lâm Như Tuệ lại muốn bùng n·ổ, uổng c·ô·ng bà ta đã nói nhiều mà Hạ Nhược Y không nghe lọt tai: "Con có biết mẹ vất vả thế nào, tốn bao nhiêu sức để tìm được chàng rể vàng cho con không hả?"
"Không liên quan đến con." Hạ Nhược Y lạnh lùng nói rồi cúp máy.
"Tút tút."
Lâm Như Tuệ tức giận suýt ném điện thoại xuống đất, Tôn Hồng bên cạnh cũng mặt mày âm trầm.
"Cái con nhỏ đê t·i·ệ·n này, có phải đầu bị úng nước rồi không! Không chịu gả cho cậu ấm siêu giàu như Thẩm Hà Du, lại cứ cố chấp theo cái tên vô dụng Trần Dật Thần." Tôn Hồng hùng hổ nói, theo bà ta, phụ nữ có đầu óc đều sẽ chọn Thẩm Hà Du chứ không phải Trần Dật Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận