Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 116: (3) (length: 8421)

CHƯƠNG 116: SƯ TỬ ĐIÊN CUỒNG TRONG RƯỢU
"Nếu anh Trần đã thanh toán, vậy thì mọi người muốn ăn gì cứ nhanh chóng gọi đi." Tôn Lượng nói giọng điệu mỉa mai. Trần Dật Thần đã muốn khoe khoang, vậy thì hãy chuẩn bị trả một cái giá thật lớn, anh ta sẽ khách khí với Từ Đông Lương, nhưng sẽ không khách khí với Trần Dật Thần.
"Phục vụ, ba phần cá băng diều cửu vị." Vương Siêu vung tay lên nói.
"Phục vụ, chỗ các người có Romani-Conti không? Nếu có thì mang hai chai lên đây."
"Phục vụ..."
Dưới sự dẫn đầu của Vương Siêu và Tôn Lượng, đám người đồng loạt bắt đầu gọi món, hơn nữa đều chọn những món quý giá. Ban đầu cũng chỉ định gọi hai phần, sau khi nghe Trần Dật Thần thanh toán thì đương nhiên biến thành ba bốn phần, về phần rượu thì cũng gọi rượu quý. Bọn họ gọi món như vậy, mục đích rất đơn giản là để Trần Dật Thần phải ói máu trả một cái giá đắt.
Từ Đông Lương hài lòng nhẹ gật đầu, đám bạn học này quả là rất biết nhìn sắc mặt.
Vương Hiểu Nha lại kề miệng sát bên tai Từ Đông Lương, nhỏ giọng nói: "Anh Lương, nếu như cái tên phế vật này đang khoe khoang, lúc tính tiền không trả nổi, vậy thì chúng ta phải làm sao?"
Ý của Vương Hiểu Nha rất rõ ràng, nếu Trần Dật Thần không trả nổi tiền, vậy thì công quán Hoa Thịnh cũng sẽ không để cho bọn họ ăn cơm chùa nhiều như vậy, cho nên cuối cùng có lẽ vẫn là bọn họ phải bỏ tiền ra, hoặc là một mình Từ Đông Lương phải bỏ tiền.
Sắc mặt Từ Đông Lương thay đổi, cũng ý thức được khả năng này. Nếu như Trần Dật Thần thật sự không có cách nào trả tiền, vậy thì anh ta cũng chỉ mất mặt mà thôi, mà bọn người của anh ta có lẽ bị mất tiền.
Thậm chí còn có xác suất rất lớn chỉ có một mình anh ta mất tiền, bởi vì trời sập xuống thì kẻ đầu não là anh ta phải hứng chịu.
Nghĩ đến đây, Từ Đông Lương vội ho hai tiếng, nhắc nhở nói: "Mọi người gọi đồ ăn đủ ăn là được rồi, đừng gọi quá nhiều, nếu như đến lúc đó có người không có tiền trả, vậy thì hóa đơn này có lẽ sẽ do bọn mình trả."
Lời nói này của Từ Đông Lương vẫn phát huy tác dụng rất lớn, có rất nhiều người muốn chơi Trần Dật Thần, giờ cũng đã ngừng gọi món. Bọn họ cũng không ngu ngốc, nếu Trần Dật Thần thật sự không có tiền, là kẻ nghèo khoe khoang, vậy bọn họ gọi món ăn hết một trăm bốn mươi, một trăm năm mươi triệu, vậy thì người bị hãm hại sẽ là mình. Đừng nói là Từ Đông Lương, cho dù Từ Đông Lương có tiền đi nữa cũng không thể nào thanh toán một bữa ăn khoảng tám chín tỷ cho bọn họ trong một lần.
Thấy bọn người này đang hoảng sợ, Trần Dật Thần khinh thường cười cười, chỉ món ăn ba trăm triệu đã hù dọa bọn họ sợ đến thế này, vốn anh còn cho rằng những người này ít nhất cũng sẽ gọi mấy món ăn hết mười một, mười hai tỷ, thật sự không ngờ rằng mới gọi tới ba tỷ mà đã sợ không chịu nổi rồi.
Ban đầu đã muốn cho các người ăn một bữa ngon, nhưng các người lại không biết tận dụng, vậy thì cũng đừng trách ta. Trần Dật Thần thầm nghĩ trong lòng, anh thật sự định mời những người này ăn cơm, chứ không phải là nói đùa với Lý Tuyết.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn mà mọi người đã gọi lên, mà Từ Đông Lương thì vẫn luôn quan sát biểu cảm của Trần Dật Thần. Nếu như Trần Dật Thần lộ ra nửa điểm khiếp đảm, vậy thì anh ta có thể khẳng định Trần Dật Thần đang khoe khoang. Đáng tiếc là từ đầu đến cuối Trần Dật Thần đều rất trấn tĩnh, ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Từ Đông Lương lập tức có chút nghi ngờ, cái tên giao đồ ăn nhanh này sẽ không phải thật sự có nhiều tiền đấy chứ? Phải biết rằng lúc nãy anh ta đã nhắc nhở đám người gọi ít thôi, nhưng món đã gọi cũng hơn ba tỷ rồi. Cho dù là anh ta cũng cảm thấy đau cả thịt, một người chỉ đi giao đồ ăn, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lúc này tâm trạng của Lý Tuyết cũng không kém Từ Đông Lương là bao, cô ta vừa hy vọng Trần Dật Thần không có tiền, lại vừa hy vọng Trần Dật Thần có tiền, rất phức tạp.
Đồ ăn đã mang lên được một nửa, Vương Hiểu Nha đứng ngồi không yên. Cô ta phát hiện ánh mắt của Từ Đông Lương vẫn luôn dán trên người Hạ Nhược Y, căn bản không có chút tâm tư thèm nhìn mình.
Ngọn lửa ghen ghét vừa mới được dập tắt của Vương Hiểu Nha liền cháy hừng hực, mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Rốt cuộc Vương Hiểu Nha cũng đưa ra quyết định, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, để cho tiện một lát nữa hành động. Vương Hiểu Nha trực tiếp cởi bỏ đồ lót, sau đó lại trở về ngồi xuống cạnh Từ Đông Lương.
"Anh Lương, ăn không thôi thật sự không thú vị chút nào, hay là chúng ta uống rượu đi." Vương Hiểu Nha thân mật nói với Từ Đông Lương, hương thơm trong miệng không ngừng phả lên mặt Từ Đông Lương.
Cảm nhận được trên vai mình truyền đến xúc cảm mềm mại, Từ Đông Lương lập tức cảm thấy trong lòng rạo rực, bụng dưới khô nóng một trận. Anh ta cũng là một tên ăn chơi lão luyện, sao có thể không nhìn ra được Vương Hiểu Nha đang quyến rũ mình, con nhỏ lẳng lơ này.
Đã không xử lý được Hạ Nhược Y, vậy thì trước tiên làm con nhỏ lẳng lơ này cũng không tệ, Từ Đông Lương đảo mắt vòng vòng, nghĩ thầm.
"Được được được, vậy chúng ta uống rượu thôi. Phục vụ, mang mấy chai Mao Đài đến đây." Từ Đông Lương phất tay nói.
Chỉ chốc lát sau, mấy chai Mao Đài được mang lên, đều là loại thượng hạng.
"Trần Dật Thần, tửu lượng của anh thế nào?" Vương Hiểu Nha đột nhiên nhìn Trần Dật Thần rồi hỏi.
Trần Dật Thần nhíu mày, thản nhiên nói: "Cũng được."
"Cũng được à?" Khóe miệng Vương Hiểu Nha nở một nụ cười thú vị, tiếp tục nói: "So với anh Lương thì thế nào?"
"Chưa từng uống cùng nhau, sao biết được." Trần Dật Thần thản nhiên nói, nhưng trong lòng đại khái cũng đã đoán được mục đích của Vương Hiểu Nha.
"Bây giờ không phải có cơ hội đó sao." Vương Hiểu Nha cười nói, đã quyết định muốn thông đồng với Từ Đông Lương, vậy thì trước tiên cô ta phải để cho Từ Đông Lương nhìn thấy giá trị của mình. Mà tình hình hiện tại, đả kích Trần Dật Thần chính là cơ hội duy nhất để Từ Đông Lương thấy được giá trị của cô ta.
Từ Đông Lương chướng mắt Trần Dật Thần, mình chỉ cần giúp Từ Đông Lương làm cho Trần Dật Thần xấu mặt, vậy thì Từ Đông Lương sẽ rất vui.
Cô ta biết rất rõ tửu lượng của Từ Đông Lương, lúc học đại học đã được người khác gọi là sư tử điên cuồng trong rượu, so về uống rượu, đến giờ Từ Đông Lương cũng chưa từng thua ai.
Vương Hiểu Nha vừa nói vậy, Từ Đông Lương lập tức cũng hiểu ý của Vương Hiểu Nha, tất cả mọi người đều là đàn ông, hơn nữa còn lại ở trước mặt người phụ nữ của mình, đương nhiên không thể thừa nhận mình không bằng một người đàn ông khác.
Cho dù lúc này Trần Dật Thần không uống được thì cũng phải cắn răng nói có thể uống, nếu không thì anh ta sẽ không còn chút mặt mũi nào ở trước mặt Hạ Nhược Y.
Từ Đông Lương có chút hưng phấn, cái đồ lẳng lơ Vương Hiểu Nha này cũng có chút tác dụng.
"Sao nào anh Trần? Có dám so tửu lượng với tôi không, đương nhiên nếu anh Trần không muốn thì cứ nói thẳng là được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng." Từ Đông Lương cười ha hả nói, đây là đang thách thức đường đường chính chính, Trần Dật Thần chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trực tiếp nhận thua, hoặc là so tài uống rượu với anh ta. Nói thật thì Từ Đông Lương chưa từng sợ ai, đừng nói chỉ có một mình Trần Dật Thần, có mười Trần Dật Thần cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Đến lúc đó chỉ cần Trần Dật Thần uống say rồi thì anh ta sẽ có cách để làm Trần Dật Thần xấu mặt, hơn nữa Hạ Nhược Y lại càng có thể để anh ta đùa bỡn, nói không chừng còn có thể dẫn theo đồ lẳng lơ Vương Hiểu Nha này mà chơi cả hai.
"Anh nhất định muốn so tửu lượng với tôi à?" Sắc mặt của Trần Dật Thần có chút kỳ dị.
"Sao, anh không dám hả?" Lông mày Từ Đông Lương nhướng lên nói.
Trần Dật Thần lắc đầu cười nói: "Không có gì là không dám, ta chỉ sợ một lát nữa anh hối hận thôi."
"Hối hận à?" Từ Đông Lương cười lạnh: "Trong từ điển của Từ Đông Lương tôi không có hai chữ hối hận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận