Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 724: CHƯƠNG 725: XE ĐẾN TRƯỚC NÚI NHẤT ĐỊNH SẼ CÓ ĐƯỜNG. (length: 7816)

"Tam Giới, anh nghe thấy chưa, khán giả đều nhất trí cho rằng anh sẽ thua tên Hồng Dịch kia!" Ở trên khu vực quan sát trận đấu, Cơ Uẩn nghe được những lời bàn tán của khán giả, lúc này không nhịn được mà chế giễu Tam Giới.
Nghe thấy lời của Cơ Uẩn, Tam Giới thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Vốn dĩ ta không có hứng thú với trận đấu này, nhưng Hồng Dịch lại dám xúc phạm đến huynh đệ của ta, còn đồn đại muốn g·i·ế·t Trần Dật Thần, như thế sao ta có thể nhịn được, xem ra phải dạy cho hắn một bài học mới được." Thiên Ưng và Cơ Uẩn đều không ngờ Tam Giới lại nói như vậy, phải biết là tên hòa thượng này vẫn luôn nói là mình th·e·o đạo Phật, không ngờ lúc này lại n·ổi giận, nói xong, bọn họ đứng dậy cùng với khán giả rời khỏi địa điểm t·h·i đấu.
Hôm nay Trần Dật Thần của nước H đã rất n·ổi bật, đầu tiên là g·i·ế·t c·h·ế·t Lý Xương Hy, sau đó lại tiến hành một trận đấu sinh t·ử với Ron, cuối cùng g·i·ế·t c·h·ế·t đối thủ, chứng minh được thực lực của mình.
"Trần Dật Thần của nước H đã cùng với t·h·i·ê·n tài võ học Đông Thần của nước N, quán quân của nước M Hồng Dịch ký kết hiệp ước sinh t·ử, trong ba người rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng!" Dòng tin tức này được lan truyền tr·ê·n m·ạ·n·g, lập tức các võ giả trên khắp thế giới đều biết tin tức có tính bùng nổ này, đồng thời tên Trần Dật Thần lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Đối với tất cả những thứ ở bên ngoài kia, Trần Dật Thần không hề quan tâm, sau khi trở về nơi nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó, điện thoại vang lên, Trần Dật Thần cầm lên, liếc nhìn, là Hạ Nhược Y gọi video.
Trần Dật Thần sững sờ, không ngờ lúc này nàng lại gọi video cho mình, sau đó ấn nút t·r·ả lời.
Trong video, Hạ Nhược Y vẫn là nụ cười tươi như ánh nắng, trên người mặc áo sơ mi trắng, tóc đen để xõa tự nhiên, lúc này đang ngồi trong khuôn viên trường, có một cảm giác trẻ trung của học sinh.
"Chúc mừng anh, anh có thể tiến vào vòng 16 người mạnh nhất, lại còn g·i·ế·t c·h·ế·t được kẻ thù, đáng để ăn mừng!" Hạ Nhược Y lên tiếng trước, khuôn mặt tươi cười nói.
"Hả! Em nghe ai nói thế?" Khuôn mặt Trần Dật Thần tràn đầy sự mơ hồ.
"Còn có thể là ai, lão tam Hoàng đó!" Hạ Nhược Y cười ha ha, tiếp tục nói: "Bây giờ anh là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong giới võ học!" Trần Dật Thần có chút cạn lời, cười nói: "Em hiểu anh mà, anh không hề quan tâm đến những cái gọi là hư danh này." "Mặc dù nói như vậy, nhưng bây giờ danh tiếng của anh đã truyền đi khắp nơi rồi, cái gọi là người ra mặt, đi đầu thường gặp phải tai họa!" Hạ Nhược Y thu lại nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Anh phải biết là mặc dù bây giờ anh được mọi người nhìn chằm chằm vào, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, anh có biết không, rất nhiều người muốn g·i·ế·t anh, để tạo tên tuổi!" "Ha ha, đừng lo lắng, xe đến trước núi nhất định có đường!" Trần Dật Thần cười, giọng điệu vô cùng thoải mái, sở dĩ anh như vậy, là sợ Hạ Nhược Y lo lắng cho mình.
Chỉ là mặc dù Trần Dật Thần nói như vậy, nhưng Hạ Nhược Y vẫn rất lo lắng, bởi vì cuộc t·h·i vừa mới bắt đầu chưa lâu, phía sau đều là đối thủ mạnh.
Trận đấu của Trần Dật Thần hôm nay hoàn toàn đè bẹp sự n·ổi bật của ba người phía trước, g·i·ế·t c·h·ế·t Lý Xương Hy, Ron, sau đó lại khiêu chiến với Đông Thần của nước N, Hồng Dịch của Hồng Môn, có thể nói sự n·ổi bật đã che lấp cả Arthur, William, Dunney.
Điều này khiến ngày hôm sau Trần Dật Thần vừa đến chỗ t·h·i đấu đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Trận đấu của Trần Dật Thần bởi vì hôm qua tiến hành trận chiến sinh tử với Ron nên đã kết thúc t·h·i đấu trước, hôm nay anh không cần phải t·h·i đấu.
Nhưng Trần Dật Thần không vì vậy mà đắc ý, anh vẫn đến để quan s·á·t trận đấu, một là vì cổ vũ, trợ uy cho Thiên Ưng, Tam Giới, Cơ Uẩn, ngoài ra còn muốn học hỏi thêm càng nhiều kỹ xảo của võ học, để củng cố cho Đoạn Sơn Hà của mình.
So với trận đấu hôm qua, trận đấu hôm nay có chút thú vị, bởi vì đối thủ của Arthur, William và Dunney đều không đ·á·n·h mà đã đầu hàng.
Người tham gia t·h·i đấu đều không phải là kẻ ngốc, ai trong số ba người bọn họ dễ chọc vào chứ.
Đầu tiên nói về Arthur, vừa bắt đầu về mặt khí thế đã áp đảo đối thủ, khiến đối thủ không dám ra tay.
Sau đó là William, hắn thì càng không cần nói, dùng t·h·ủ đoạn đẫm m·á·u, khiến toàn bộ tuyển thủ giao đấu với hắn đều m·ấ·t m·ạ·n·g, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Còn về Dunney, mặc dù hắn là nhà sư nhưng lại là võ si, mặc dù hắn không g·i·ế·t người, nhưng lại đ·á·n·h đ·ậ·p đối thủ, khiến người ta không thể chịu n·ổi.
Hiểu được thực lực của ba người này, trừ khi muốn tìm c·h·ế·t hoặc ngứa da muốn bị đ·á·n·h, còn lại không có ai dám giao đấu với bọn họ.
Không biết có phải vì Dunney không, lúc Cơ Uẩn t·h·i đấu cũng đ·á·n·h đối thủ một trận t·à·n bạo, vì vậy trận đó rất nhanh đã kết thúc.
"Đúng là thằng khốn giống hệt với tên tiểu tử Dunney kia!" Tuyển thủ thua Cơ Uẩn không nhịn được oán giận mấy câu.
Hắn vừa nói ra câu này, không chỉ là những khán giả xung quanh, ngay cả Cơ Uẩn cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, có lẽ là cảm thấy có chút ngại ngùng, Cơ Uẩn chắp tay với tuyển thủ kia.
Nhưng lúc này tuyển thủ đã bị đ·á·n·h đến mức phát hỏa, không chút cảm kích, quay người rời đi.
"Trận đấu của ta đã kết thúc, ta không có cơ hội đấu vòng sau, phải xem hai người các anh rồi!" Cơ Uẩn quay lại khu vực khán đài nói với Thiên Ưng, Tam Giới, nhìn biểu cảm của hắn có chút bực bội.
Cơ Uẩn cảm thấy mình có chút không may mắn, nếu như không bị phân vào bảng với những cường giả, có lẽ hắn vẫn có cơ hội để vào vòng trong, nhưng trời không thuận t·h·e·o ý người, lại gặp phải Dunney.
"Ta không có hứng thú với cái này, thứ duy nhất khiến ta cảm thấy hứng thú là Hồng Dịch, ta nhất định phải dạy dỗ hắn!" Ánh mắt lóe lên của Tam Giới sự đ·ị·c·h ý.
Mà Thiên Ưng vẫn không nói gì, đối thủ của hắn là Pakka, một trong những mười sáu vị cường giả, đối phương đến từ Anh điêng, thực lực rất mạnh.
Hơn nữa trận chiến giữa hai người bọn họ cũng là trận cuối cùng trong bảng của bọn họ, xem xem hai người bọn họ ai có thể giành được thẳng lợi vào vòng trong.
Đối với trận quyết đấu của Pakka và Thiên Ưng, hầu hết mọi người đều xem trọng Pakka, cho là hắn sẽ chiến thắng, đương nhiên Trần Dật Thần không cho là như vậy, Thiên Ưng càng như vậy.
"Thả lỏng, cố lên!" Trần Dật Thần nhìn Thiên Ưng khích lệ nói.
"Ừ, ta sẽ cố gắng hết sức!" Thiên Ưng gật đầu t·r·ả lời Trần Dật Thần, nếu như trận này bọn họ có thể thắng, vậy thì trận sau chính là trận quyết đấu với Đông Thần của nước N, ví dụ lại thắng thì có thể đấu với Trần Dật Thần. "Đúng rồi, nếu như anh với Đông Thần đấu với nhau, nhất định phải cẩn th·ậ·n, còn có Tam Giới, anh cũng vậy, đấu với Hồng Dịch, nhất định không được xem nhẹ!" Trần Dật Thần không khỏi nhớ đến Fedido, Fedido chỉ qua mấy lần nói chuyện với anh đã bị ảnh hưởng, bây giờ Thiên Ưng và Tam Giới nhất định không được có bất kỳ bất trắc gì. "Ừ, biết rồi!" Thiên Ưng và Tam Giới t·r·ả lời, bọn họ cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Trần Dật Thần, phải biết là dựa vào tính cách của Trần Lạc Thần rất ít khi nói như vậy. So sánh với hai trận đấu hấp dẫn, kích thích của Trần Lạc Thần hôm qua, trận đấu hôm nay không thú vị bằng, dường như các đối thủ đấu với Arthur, William và Dunney đều lựa chọn nh·ậ·n thua, dưới tình hình này, trận đấu rõ ràng vô cùng tẻ nhạt, dẫn đến sự phàn nàn của không ít khán giả. Cảm giác này giống như sau khi thể hiện ra thực lực của mình ở tr·ê·n võ đài đẳng cấp thế giới, đột nhiên trở về sân khấu nhỏ trong làng. Tình huống này vẫn tiếp tục đến lúc diễn ra trận đấu của bảng 12. Trận này là cuộc đọ sức giữa Thiên Ưng và Pakka, vừa bắt đầu thực lực hai người thể hiện ra gần như tương đương nhau, Thiên Ưng dường như p·h·át huy vượt trội, chiêu thức cuối cùng, Trảm Thiên Sơn kia vô cùng đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận