Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 42: (3) (length: 8173)

"Câm miệng cho mẹ! Trong mắt con còn có người mẹ này hay không hả? Bây giờ cha con đang nằm viện, trong nhà này mẹ là người quyết định!" Lâm Như Tuệ cũng bị Hạ Nhược Y chọc giận không nhẹ, từ lâu rồi Hạ Nhược Y vẫn luôn buông xuôi bỏ mặc bà ta nhưng mấy ngày gần đây không biết Trần Dật Thần đã cho Hạ Nhược Y uống cái bùa mê t·h·u·ố·c lú gì mà Hạ Nhược Y lại đối nghịch với bà ta nhiều lần như vậy. "Trần Dật Thần, lập tức nói lời x·i·n· ·l·ỗ·i với mợ và anh họ của anh ngay! Cho dù bọn họ có làm gì thì bọn họ cũng đều là người bề trên của anh, anh chỉ là người bề dưới mà dám ra tay với người bề trên thì còn ra thể thống gì nữa!" Lâm Như Tuệ n·ổi giận nói với Trần Dật Thần, rốt cuộc tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do Trần Dật Thần gây ra, nếu không vì Trần Dật Thần thì Tôn Hồng đã không tới cửa làm ầm ĩ như vậy. Ánh mắt Trần Dật Thần lạnh lẽo, bảo anh nói lời x·i·n· ·l·ỗ·i với mẹ con Tôn Hồng sao? ! Xem ra lần này Lâm Như Tuệ đã quyết tâm đứng về phía mẹ con Tôn Hồng rồi. "Chỉ cần nói x·i·n· ·l·ỗ·i là xong rồi sao? Lâm Như Tuệ, bà coi hai mẹ con tôi là cái gì vậy?" Trần Dật Thần còn chưa lên tiếng thì Tôn Hồng đã mở miệng nói trước. "Chị dâu, vậy chị muốn xử lý như thế nào?" Lâm Như Tuệ nhíu mày hỏi. Tôn Hồng liếc nhìn Trần Dật Thần một chút, cười lạnh nói: "Đơn giản thôi, chỉ cần tên rác rưởi này làm hai chuyện là được rồi." "Thứ nhất là q·u·ỳ xuống d·ậ·p đầu nh·ậ·n sai với hai mẹ con tôi, sau đó để cho con trai tôi t·á·t tên rác rưởi này mấy cái để xả giận." Sắc mặt Lâm Như Tuệ biến đổi, yêu cầu này của Tôn Hồng quá đ·ộ·c ác rồi. "Còn gì nữa không?" Trong mắt Trần Dật Thần lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng hỏi. "Vẫn còn, phải bồi thường một ít tiền cho hai mẹ con tôi nữa, hai mẹ con tôi không thể bị đ·á·n·h khổ sở uổng phí như vậy được." Tôn Hồng nói. "Bà muốn bao nhiêu?" Lâm Như Tuệ c·ắ·n răng hỏi. "Dù gì chúng ta cũng là họ hàng thân t·h·í·c·h nên tôi cũng không lấy nhiều, đền cho tôi một tỉ rưỡi thì hai mẹ con tôi sẽ bỏ qua chuyện Trần Dật Thần đ·á·n·h chúng tôi này." Mặt mũi Tôn Hồng tràn đầy vẻ đương nhiên. Một tỉ rưỡi? ! Sao bọn họ không đi cướp luôn đi! Lâm Như Tuệ suýt chút nữa đã tức giận đến ngất đi vì con số này, Tôn Hồng há miệng chính là một tỉ rưỡi, nghĩ tiền của bà ta là giấy trắng hay sao? ! "Không bao giờ!" Lâm Như Tuệ không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng. "Lâm Như Tuệ, bà nói thế là sao?" Tôn Hồng không vui: "Cái gì gọi là không bao giờ, ở trong mắt bà hai mẹ con tôi không đáng giá như vậy sao." "Chị dâu, không phải tôi có ý này nhưng chị há miệng liền đòi một tỉ rưỡi cũng không tránh khỏi quá đáng rồi." Lâm Như Tuệ p·h·ẫ·n nộ nói. "Hừ, quá đáng ư?" Tôn Hồng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy không hề quá đáng chút nào! Chuyện này có liên quan đến mặt mũi của hai mẹ con tôi, nếu để cho người khác biết hai mẹ con tôi bị cái đồ bỏ đi Trần Dật Thần này đ·á·n·h cho một trận thì sau này hai mẹ con tôi làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người khác được." "Hơn nữa, không phải Nhược Y nhà các người có hẳn bốn tỉ rưỡi sao, hai mẹ con tôi chỉ đòi có một tỉ rưỡi đã là nể mặt các người lắm rồi đấy." Tôn Hồng bày ra vẻ đã nể mặt các người lắm rồi khiến Lâm Như Tuệ tức giận đến nghiến răng, đã sớm biết Tôn Hồng khó chơi nhưng bà ta lại không ngờ Tôn Hồng lại không biết x·ấ·u hổ đến mức này, dù Hạ Nhược Y thật sự có bốn tỉ rưỡi hay không thì cũng có liên quan gì tới Tôn Hồng mà bà ta há miệng ra là đòi một tỉ rưỡi đã thế hai mắt còn không chớp cái nào. "Chị dâu, để Trần Dật Thần q·u·ỳ xuống nói x·i·n· ·l·ỗ·i với hai người thì được nhưng chuyện tiền bạc thì không cần bàn tiếp nữa! Tôi chỉ có thể bồi thường cho chị nhiều nhất là mười lăm triệu thôi." Lâm Như Tuệ lạnh mặt nói, mặc dù tiền này là Cố Minh Sâm bồi thường cho Hạ Nhược Y nhưng của Hạ Nhược Y chính là của bà ta nên bà ta tuyệt đối không bao giờ tốn công vô ích đưa cho Tôn Hồng một tỉ rưỡi đâu. Trần Dật Thần liên tục cười lạnh, Lâm Như Tuệ không thèm hỏi ý kiến của mình mà đã để mình q·u·ỳ xuống x·i·n· ·l·ỗ·i Tôn Hồng, bà ta thật sự cảm thấy mình là một con b·úp bê đồ chơi nên có thể tùy ý nhào nặn sao? "Mười lăm triệu!" Tôn Hồng th·é·t lên: "Lâm Như Tuệ, bà đang đ·u·ổ·i ăn mày đấy à!" "Chị dâu, tôi hi vọng chị có thể hiểu rõ, tiền của nhà nào cũng đều không phải tự nhiên mà có huống chi oan có đầu nợ có chủ, Trần Dật Thần đ·á·n·h hai mẹ con nhà chị thì nhà chị nên đi tìm Trần Dật Thần mà tính sổ chứ chị tới tìm nhà họ Hạ chúng tôi để làm gì." Lâm Như Tuệ cay nghiệt nói, ý tứ của bà ta rất rõ ràng, Trần Dật Thần là Trần Dật Thần còn nhà họ Hạ là nhà họ Hạ, giữa hai bên không hề liên quan gì tới nhau. Nghe vậy, Hạ Nhược Y hoàn toàn đau khổ và thất vọng, cô vốn cho rằng sau chuyện lần trước thì Lâm Như Tuệ sẽ có cái nhìn khác đối với Trần Dật Thần nhưng bây giờ xem ra đó cũng chỉ là mong muốn của riêng mình cô còn trong lòng Lâm Như Tuệ thì vẫn coi thường Trần Dật Thần như trước. "Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần nó là con rể của bà đấy!" Tôn Hồng cũng bị lời này của Lâm Như Tuệ làm cho kinh ngạc, sao bảo con rể là một nửa con trai cơ mà, nhưng sao đối với Lâm Như Tuệ Trần Dật Thần lại còn không bằng người ngoài nữa vậy. "Tôi không có người con rể biết gây tai họa như thế." Lâm Như Tuệ lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, nói. Khóe miệng Trần Dật Thần n·ổi lên một nụ cười lạnh, không có người con rể giống như mình sao? Lâm Như Tuệ, hi vọng bà sẽ không phải hối h·ậ·n vì lời nói này của mình ngày hôm nay! Thái độ của Lâm Như Tuệ đối với Trần Dật Thần như vậy là chuyện mà Tôn Hồng không bao giờ ngờ tới được. Nhưng cũng may mà Tôn Hồng còn có đòn s·á·t thủ khác nữa. "Lâm Như Tuệ, tôi hỏi lại bà một lần cuối cùng, bà thật sự không có ý định cho tôi một tỉ rưỡi sao?" Tôn Hồng thâm trầm hỏi. "Không có." Lâm Như Tuệ t·r·ả lời vô cùng kiên quyết như trước. Tôn Hồng cười cười, nói: "Vậy thì tốt, hi vọng bà đừng hối h·ậ·n." "Chị dâu, lời này của chị có ý gì?" Lâm Như Tuệ cảm thấy có cái gì đó không đúng, giống như Tôn Hồng đã nắm được nhược điểm gì đó của bà ta trong tay. "Không có ý gì, chỉ là đột nhiên tôi lại nhớ tới một chuyện, cách đây vài ngày tôi gặp được một người đàn ông họ Vương, ông ta nói bà là bạn học thời đại học của ông ta..." Tôn Hồng nói tới chỗ này thì cố ý dừng lại một chút, liền thấy sắc mặt Lâm Như Tuệ đã thay đổi rõ rệt. "Lâm Như Tuệ, có muốn tôi nói tiếp không?" Tôn Hồng giống như cười mà không phải cười hỏi. "Chị dâu..." Lâm Như Tuệ miễn cưỡng cười, nói: "Có chuyện gì có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện." "Từ từ nói chuyện?" Tôn Hồng k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g cười lạnh, lúc này mới biết từ từ nói chuyện à, cái dáng vẻ giống như đ·u·ổ·i ăn mày vừa rồi đi đâu mất rồi. "Lâm Như Tuệ, tôi muốn một tỉ rưỡi không quá đáng chứ." Tôn Hồng chậm chạp ung dung ngồi xuống ghế sofa, hỏi. "Không quá đáng không quá đáng, tôi sẽ bảo Trần Dật Thần nghĩ cách đền một tỉ rưỡi cho chị và Quốc Đại." Lâm Như Tuệ vội vàng nói, mặc dù giờ phút này bà ta h·ậ·n không thể xé Tôn Hồng ra, nhưng khi nghĩ đến lời Tôn Hồng vừa nói lại không khỏi chột dạ. Trần Dật Thần nhíu mày, rốt cuộc là Tôn Hồng đã nắm được nhược điểm gì của Lâm Như Tuệ mà lại có thể khiến cho Lâm Như Tuệ kiêng kỵ như vậy? Ngay cả một tỉ rưỡi cũng mở miệng đáp ứng. Tôn Hồng lập tức vênh váo tự đắc, thật ra trước khi đến đây bà ta cũng đã nghĩ qua cả rồi, nếu chẳng may Lâm Như Tuệ không đồng ý bồi thường tiền thì phải làm thế nào, có thể nói bà ta đã sớm nghĩ ra cách đối phó, với tính cách đến c·h·ế·t vẫn sĩ diện của Lâm Như Tuệ thì chắc chắn sẽ không tùy ý để cho bà ta nói ra chuyện kia đâu. "Trước tiên chuyện một tỉ rưỡi cứ tạm gác lại đã, Lâm Như Tuệ, bà nên bảo con rể bà q·u·ỳ xuống nói x·i·n· ·l·ỗ·i với hai mẹ con chúng tôi đi." Tôn Hồng đắc ý nhìn Trần Dật Thần một chút, nói. Cho dù trước đó ở trước mặt Lâm Quốc Đại, Trần Dật Thần có kiêu ngạo như thế nào thì rốt cuộc đến nhà họ Hạ và ở trước mặt Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần cũng chỉ là một con c·h·ó mà thôi, Lâm Như Tuệ bảo anh đi hướng đông anh tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận