Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 113: (3) (length: 7253)

Đáy mắt của Từ Đông Lương chợt lóe lên tia bực tức, nữ thần mà anh ta theo đuổi bốn năm không theo đuổi được, lại đi lấy một shipper thì thôi đi, chết dở là, tên shipper này thế mà không bảo vệ tốt nữ thần của anh ta, lại còn để nữ thần của anh ta đi làm tiểu tam cho người khác! Cục tức này, anh ta nuốt không trôi! “Ôi, anh Lương, anh quá hiền rồi.” “Đúng đó, con nhỏ tiện nhân như Hạ Nhược Y, năm đó thật là mù mắt, không gả cho loại ngọc quý như anh Lương, lại chạy đi lấy một tên shipper, thật là đầu bị cửa kẹp rồi!” “Cô ta bây giờ chắc hối hận muốn chết.” Mọi người vừa dứt lời, thì có một chiếc xe taxi dừng trước mặt. Trần Dật Thành và Hạ Nhược Y từ trên xe bước xuống. Vẻ mặt của mọi người hết sức kỳ dị, vậy mà đi taxi đến đây sao? Chồng của Hạ Nhược Y, đúng là loại vô dụng, ngay cả ô tô cũng không mua nổi. Nhìn thấy Hạ Nhược Y, trong đáy mắt Từ Đông Lương đột nhiên lóe lên tia nóng bỏng, ba năm không gặp, Hạ Nhược Y không những không xấu đi, mà còn xinh đẹp hơn trước kia, khí chất lại càng thêm trưởng thành, vóc dáng lại càng thêm nảy nở. Có điều khi nhìn thấy Trần Dật Thần nắm tay Hạ Nhược Y, mặt Từ Đông Lương lại càng trở nên âm trầm. “Nhược Y, lâu rồi không gặp.” Dù trong lòng không thoải mái với Trần Dật Thần, nhưng Từ Đông Lương vẫn mỉm cười chào hỏi. “Lâu rồi không gặp.” Hạ Nhược Y cũng lịch sự đáp lại. “Đây là chồng của cậu?” Ánh mắt Từ Đông Lương lại chuyển sang Trần Dật Thần, ý lạnh trong ánh mắt càng rõ ràng hơn. “Ừm, anh ấy tên là Trần Dật Thần.” Hạ Nhược Y cười nói. “Chào cậu.” Trần Dật Thần cũng mỉm cười đưa tay ra, nhưng Từ Đông Lương chỉ liếc nhìn Trần Dật Thần, không hề có ý định bắt tay với Trần Dật Thần. Đây là muốn ra oai với anh sao? Trần Dật Thần mỉm cười đầy ẩn ý, rồi thu tay về. Hạ Nhược Y mày liễu nhíu lại, cũng không nói gì, rồi nhìn sang mấy người Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết, lại phát hiện trừ Vương Hiểu Nha ra, mấy người khác đều khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn mình, sự căm ghét trong mắt không hề che giấu. Hạ Nhược Y không khỏi nghi hoặc, chuyện gì vậy? “Nếu mọi người đều đến đủ rồi, vậy thì đi thôi.” Từ Đông Lương cười ha ha nói. “Đi thôi đi thôi.” “Lương tổng, hôm nay anh phải chuẩn bị xuất huyết lớn rồi, đã mời nhiều bạn học như vậy ăn cơm, còn phải dẫn theo người ngoài mặt dày nào đó đi theo.” “Lương tổng chắc chắn không để ý mấy chuyện này, nhưng nói thật, da mặt của ai đó thật sự còn dày hơn cả tường thành, vừa nghe ăn cơm ở công quán Hoa Thịnh liền kéo tới.” Mấy nữ sinh mỉa mai, không cần nói, Hạ Nhược Y cũng đoán được, người bọn họ mỉa mai chính là mình và Trần Dật Thần, tại sao hôm nay bọn họ lại có ác ý với mình lớn như vậy chứ? Từ Đông Lương xua tay, nói: “Không sao, mọi người không dễ gì mới tụ tập được với nhau, nói gì đến xuất huyết với không xuất huyết, một bữa cơm cũng chỉ khoảng tỷ hơn tỷ thôi mà, tôi mời được.” Lời nói của Từ Đông Lương mang theo ý phô trương cực kỳ, giống như tỷ hơn tỷ không khác gì triệu hơn triệu. Sau khi nói xong, anh ta còn liếc nhìn Trần Dật Thần, dường như muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Trần Dật Thần. Nhưng mặt Trần Dật Thần lại không hề có cảm xúc gì, tỷ hơn tỷ, có lẽ đối với Từ Đông Lương mà nói không khác gì triệu hơn triệu, nhưng đối với anh mà nói, lại không khác gì nghìn hơn nghìn, dù sao trong thẻ của anh còn có 3000 tỷ. “Được rồi, không nói nữa, mọi người mau đi thôi, tôi thấy có nhiều bạn học lái xe đến, mọi người chia ra, 4-5 người ngồi một xe, đi thẳng tới đó, không cần gọi taxi.” Từ Đông Lương cười nói. “Nhược Y, cậu ngồi xe của tôi đi.” Sau khi nói xong, Từ Đông Lương lại mỉm cười nhìn Hạ Nhược Y. Hạ Nhược Y lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi và chồng của tôi sẽ đi taxi tới đó.” Từ Đông Lương nhíu mày, có hơi không vui, anh ta đã nói vậy rồi, Hạ Nhược Y thế mà không cho anh ta chút mặt mũi. Lý Tuyết cũng nhìn ra sắc mặt của Từ Đông Lương không được tốt, vội đứng ra nói: “Nhược Y, taxi buổi tối rất khó bắt, với lại, cậu không đi cùng chúng tôi, chúng tôi mà đến trước, các cậu còn chưa đến, chẳng lẽ muốn để chúng tôi ở đó đợi cậu sao?” “Đúng đó, Nhược Y, cậu ngồi xe của anh Lương đi, xe này của anh Lương là Range Rover, chắc trước giờ cậu chưa từng ngồi loại xe tốt như này đâu, hôm nay vừa hay cảm nhận một chút.” Mấy nữ sinh có quan hệ không tệ với Từ Đông Lương lần lượt ra mặt, đương nhiên bọn họ có thể nhìn ra, Từ Đông Lương vẫn còn ý với Hạ Nhược Y, lúc này liền nói đỡ cho Từ Đông Lương, đến lúc đó Từ Đông Lương chắc chắn sẽ quan tâm họ nhiều hơn. Hạ Nhược Y há miệng, không biết nói gì mới tốt, mấy ngày nay luôn là tài xế của Kiều Tiêu Nguyệt lái chiếc Rolls-Royce dáng dài đưa đón cô, một chiếc Range Rover thì tính là gì chứ? “Vậy cũng được, tôi và chồng tôi sẽ ngồi xe của Từ Đông Lương.” Hạ Nhược Y bất lực nói. “Để chồng của cậu ngồi xe khác đi, xe này không còn chỗ rồi, tôi với Hiểu Nha, còn cả Tiểu Tây nữa, ba người chúng tôi, thêm cả cậu, vừa đủ bốn người, ngồi thêm nữa thì quá tải mất.” Lý Tuyết cười nói, Từ Đông Lương có tâm tư gì, cô ta đương nhiên biết, nếu như Trần Dật Thần cũng lên xe của anh ta, anh ta sao có thể câu dẫn được Hạ Nhược Y chứ. “Lý Tuyết nói đúng, để chồng cậu ngồi xe khác đi, hôm nay các bạn học lái xe đến rất nhiều, cứ tùy tiện ngồi vào một cái là được.” Nói rồi, Từ Đông Lương còn liếc nhìn một thanh niên mặc áo phông hoa, hỏi: “Tôn Lượng, xe của cậu còn chỗ không?” “Có có có! Anh Lương, để anh em này qua ngồi xe của tôi đi.” Tôn Lượng sảng khoái nói, anh ta hồi đại học chính là đàn em của Từ Đông Lương, hiện giờ đã trở thành tâm phúc của Từ Đông Lương, chỉ cần một ánh mắt của Từ Đông Lương, anh ta liền có thể hiểu được Từ Đông Lương muốn cái gì. “Vậy thì sao, Nhược Y?” Từ Đông Lương mỉm cười hỏi. Hạ Nhược Y có chút khó xử liếc nhìn Trần Dật Thần, cô sợ Trần Dật Thần sẽ nghĩ nhiều. Trần Dật Thần lại mỉm cười, nói: “Ừm, em ngồi xe của cậu ta đi, anh cứ tùy tiện ngồi xe nào cũng được.” “Được.” “Nhược Y, mau lên xe đi, mấy chị em chúng ta đã mấy năm không gặp rồi, tôi có cả đống chuyện muốn nói với cậu.” Lý Tuyết nhiệt tình cười nói. Sau đó kéo Hạ Nhược Y chui vào trong chiếc Range Rover. Từ Đông Lương lên xe sau cùng, trước khi lên xe, Từ Đông Lương còn liếc nhìn Trần Dật Thần đầy vẻ trêu tức, sau đó nháy mắt với Tôn Lượng, Tôn Lượng cũng gật đầu, ra hiệu đã hiểu. “Mọi người lên xe đi, đi theo anh Lương.” Tôn Lượng nhìn mọi người, cười nói. Trần Dật Thần cũng không nghĩ nhiều, đi về phía xe của Tôn Lượng. Nhưng khi đến trước xe, Tôn Lượng lại đưa tay ra cản Trần Dật Thần lại, cười híp mắt hỏi: “Anh làm gì?” Trần Dật Thần nhíu mày, nói: “Lên xe.” “Lên xe?” Tôn Lượng cười trêu tức, nói: “xin lỗi, xe của tôi hết chỗ rồi, tự anh bắt taxi đến đi.” Trần Dật Thần cũng mỉm cười, lại còn giở cái trò trẻ con này với anh sao? “Này anh bạn, anh không phải shipper sao? Chiếc xe điện dùng để ship hàng của anh đâu? Sao không thấy anh lái tới?” Một thanh niên mắt tam giác có quan hệ khá tốt với Tôn Lượng cười nói. “Hỏng rồi.” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận