Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 525: (3) (length: 8679)

CHƯƠNG 525: NGƯỜI KHỔNG LỒ YAMAZAKI.
Cuối cùng người lùn đi đến trước mặt Vương Kiền, cách khoảng ba mét. Trong chớp mắt, thân ảnh của anh ta tách ra làm ba người. Lặp lại chiêu cũ. Ba bóng người rất thật, đều cầm dao trong tay chém về phía Vương Kiền. Dưới võ đài, đám người Thương Hội Trung Hải lập tức hồi hộp lo lắng. Vương Kiền có thể phá giải được ảo ảnh của người lùn không đây? Đang nghĩ ngợi, Vương Kiền đã chuyển động. Trường kiếm của anh ta trực tiếp đâm vào một bóng người ngoài cùng ở phía bên trái. Còn hai bóng khác, Vương Kiền không quan tâm, tùy ý để hai bóng đó cầm mã đao chém về phía mình. Thấy cảnh này, trong lòng mỗi người Thương Hội Trung Hải dưới võ đài đều cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Nếu Vương Kiền phán đoán sai, vậy một trong hai bóng người này chém xuống, Vương Kiền không chết cũng tàn phế. Vương Kiền sẽ phán đoán sai sao?
Đương nhiên là không! Khi kiếm của anh ta hướng về bóng người bên trái ngoài cùng, trên mặt bóng người bên trái lộ ra vẻ sợ hãi. Một giây sau, trường kiếm đâm vào cơ thể. Bóng đen tan biến, cơ thể người lùn lộ ra, quần áo của anh ta bị Vương Kiền chém rách, có vết thương lớn đang chảy máu. "Làm sao anh biết được người thật của tôi đang trốn ở chỗ này?" Mặt người lùn đầy kinh sợ và khó hiểu, vì sao Vương Kiền có thể đoán chính xác nơi ẩn thân của anh ta trong chưa đến một giây. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vương Kiền không để ý đến nghi vấn của người lùn, anh ta vẫn lạnh lùng, giơ kiếm lên chém xuống. Vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc, người lùn nghiến răng, phân hóa ra ba bóng đen lần nữa, chém về phía Vương Kiền. Nhưng lần này Vương Kiền không để ý đến ba bóng đen. Kiếm của Vương Kiền trực tiếp chém về một nơi nào đó trong hư không phía sau. Thấy động tác của Vương Kiền, mọi người dưới võ đài lập tức ngây người, Vương Kiền đây là choáng váng rồi sao, chém vào không khí làm gì chứ? Đang suy nghĩ, trong không khí bỗng nhiên có chấn động. Thân hình người lùn bỗng nhiên hiện lên giữa hư không, thân thể của anh ta trực tiếp đón nhận trường kiếm của Vương Kiền. “Phụt” một tiếng. Kiếm của Vương Kiền đâm vào lồng ngực người lùn, xuyên qua cơ thể. “Chuyện này…” Rất nhiều võ giả dưới võ đài đều sợ đến ngây người, cảnh tượng trước mắt vượt quá sức tưởng tượng của họ. Từ góc nhìn của họ, Vương Kiền giống như một tên ngốc, không quan tâm đến ba bóng người cầm đao trước mặt đang uy hiếp mình, mà lại dùng kiếm đâm vào không khí. Nhưng không ngờ rằng người lùn lại bước ra từ trong không khí, hơn nữa đón nhận kiếm của Vương Kiền, giống như anh ta chủ động để Vương Kiền đâm mình. "Tôi nhận thua!" Người lùn hoảng sợ kêu lên. Lần đầu tiên Vương Kiền tìm ra người thật của anh ta còn có thể nói là đoán, vậy thì lần này Vương Kiền tìm được người thật từ trong hư không, rõ ràng không phải đoán được. Chắc chắn Vương Kiền biết nhược điểm của ảo ảnh. Sau khi người lùn nhận thua, Vương Kiền liền rút kiếm ra khỏi cơ thể anh ta, không nói một lời bước xuống võ đài. "Vương sư huynh uy vũ!" "Vương sư huynh thật là lợi hại!" Dưới võ đài có rất đông võ giả Thương Hội Trung Hải hưng phấn, Vương Kiền coi như đã lấy lại thể diện cho Thương Hội Trung Hải. Thực lực của người lùn còn mạnh hơn Fuji Sasuke lúc nãy, nhưng trong tay Vương Kiền, anh ta không đỡ nổi hai chiêu. Đối mặt với sự lấy lòng của đám người, Vương Kiền vẫn không để tâm, mà nhìn về phía Trần Dật Thần, bình tĩnh nói: “Tôi thiếu cậu một nhân tình.” "Khách khí rồi." Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, tuy tính tình của Vương Kiền có chút lạnh lùng nhưng nhân phẩm không tệ, ít nhất biết ơn phải trả. Vương Kiền lắc đầu, không nói gì nữa. Nếu không có sự nhắc nhở của Trần Dật Thần, trận chiến vừa rồi anh ta vẫn có thể thắng, nhưng sẽ phải trả giá lớn, bất lợi cho những trận tiếp theo.
Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi mười phút đã qua. Vương Kiền mặc áo trắng tiếp tục bước lên võ đài. Bên Thương Hội Thiên Thủy lại có một người khổng lồ cao khoảng hai mét ba bước ra, nặng khoảng hai trăm cân. Người khổng lồ bước lên võ đài, mỗi bước chân đều làm mặt đất rung chuyển, cho thấy sự nặng nề và cường đại của anh ta. "Yamazaki, xé nát hắn đi." Đám người Thương Hội Thiên Thủy hưng phấn hét lên, rõ ràng có lòng tin rất lớn đối với người khổng lồ này. Trong mắt Trần Dật Thần cũng cảm thấy hứng thú, người khổng lồ như gấu này là võ giả luyện thể hiếm thấy. Võ giả luyện thể, đúng như tên gọi, chuyên tu thể phách. Đa số võ giả luyện thể da dày thịt béo, sức phòng ngự cực mạnh. Có những võ giả luyện thể đạt đến cảnh giới đại thành, dựa vào da cũng có thể cản được đạn. Người đàn ông tên Yamazaki trước mắt rõ ràng là một cường giả luyện thể. Rất nhanh, Yamazaki bước lên võ đài, vũ khí của anh ta là hai chiếc rìu sắt vô cùng mạnh mẽ. Vương Kiền không có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt vẫn sâu thẳm, đáng sợ như bầu trời hoang vu vào mùa đông, không chút bụi bặm. “A…” Yamazaki đột nhiên kêu lên một tiếng. Âm thanh át hết tất cả tạp âm, chấn động trời đất, như dã thú gào thét. “Ong”. Toàn bộ võ đài cộng hưởng, phát ra âm thanh chấn động, không ít võ giả cảnh giới thấp dưới võ đài chỉ cảm thấy trán mình đang ong ong rung lên. Không nghi ngờ gì, Yamazaki muốn dùng tiếng gầm này để làm nhiễu loạn thần trí của Vương Kiền. Nhưng Vương Kiền vẫn bất động. "Chết đi..." Yamazaki tức giận gầm lên, mặt vặn vẹo, mắt đỏ như máu. Sát khí ngập trời đè ép về phía Vương Kiền. Nhân cơ hội này, Yamazaki nắm hai chiếc rìu sắt hướng về phía Vương Kiền, anh ta giống như thần ma phát điên, rìu như núi. Sức ép của cơ thể khiến người ta tuyệt vọng. "Ha." Ánh sáng đen lóe lên. Thân hình Yamazaki càng to lớn hơn, thái sơn áp xuống cũng chỉ giống như vậy. Anh ta vung hai lưỡi rìu chém vào không khí, chém ánh đèn, chém về phía thân thể của Vương Kiền. Hai rìu này rơi xuống, mang theo vô số sát ý và chết chóc như núi lửa phun trào. Hai búa này dường như có thể làm tan nát một mảng đất lớn. Yamazaki, đây chính là Yamazaki. Hai lưỡi búa có thể khai sơn, có thể toái địa, có thể phá hư không. Đám võ giả Thương Hội Thiên Thủy dưới võ đài kích động, mặt đỏ bừng. Theo họ, một búa của Yamazaki có thể chém thiên tài kiếm tông nước N thành hai khúc. "Vụt." Đúng lúc này, Vương Kiền chuyển động. Anh ta đâm kiếm ra ngoài. Trong chớp mắt, Yamazaki cứng đờ bất động, vẻ dữ tợn vẫn còn trên mặt nhưng sắc mặt đã xám như tro tàn. Mi tâm của anh ta có thanh kiếm lóe ánh sáng vàng, đâm không sâu, cũng không cạn, nhưng trí mạng. "Rầm." Giống như ngọn núi sụp đổ, thân thể to lớn của Yamazaki ngã xuống đất, bụi bay tung tóe. Trong nháy mắt, hiện trường yên tĩnh vô cùng, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy. Đám võ giả Thương Hội Thiên Thủy mang vẻ mặt ngây ngốc. Yamazaki bọn họ kỳ vọng cao, vậy mà lại thất bại thế này... không phải, là chết rồi? Một chiêu. Chỉ một chiêu. Đám người Thương Hội Trung Hải cũng trợn mắt há mồm, không ngờ rằng Yamazaki thanh thế đáng sợ vậy mà dễ dàng bị một chiêu của Vương Kiền giết chết. Đây có lẽ là võ giả đầu tiên chết kể từ khi bắt đầu giao đấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận