Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 782: Công ty cá cược muốn nổ tung rồi (length: 7107)

Đa số võ sĩ có mặt ở sân lúc này đều như đám lang sói bình thường nhìn thấy cừu non, nếu không phải ở đây có quy củ, thì bọn họ chắc sẽ cùng t·ấ·n ·c·ô·n·g Trần Phong, cướp t·h·u·ố·c gene, còn về kết quả thế nào thì không biết được.
"Cảm ơn ngài, Giáo hoàng bệ hạ!"
Trần Phong rất lịch sự khom lưng hành lễ với Giáo hoàng Zeus.
"Đúng rồi, tôi sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi ở Vatican, cậu phải đến dự đó!", Giáo hoàng Zeus đưa ra lời mời với Trần Phong.
"Được, tôi nhất định sẽ đến dự tiệc!"
Trần Phong đáp lại với gương mặt tươi cười, nhưng trong lòng thì lại đang nghĩ việc khác, nước nhân sâm trăm năm anh đã dùng rồi, nếu lại dùng thêm t·h·u·ố·c gene thì còn có tác dụng không?
Hoặc là nói hai cái này có kị nhau không, kết quả không biết được.
Tin Trần Phong g·i·ế·t Ngô Khôn giành được quán quân đại hội võ t·h·u·ậ·t thế giới được đồn ra ngoài, làm dậy sóng các giới.
Trong cao ốc của c·ô·ng ty cá cược William vang lên tiếng bước chân vội vã, thư ký nhanh c·h·óng đi lại như con thoi trong cao ốc, trông có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn lắm.
Không lâu sau, khi cô ta đến văn phòng của ông chủ, thì không gõ cửa mà đẩy cửa văn phòng vào luôn.
"Sao thế..."
Ông chủ của c·ô·ng ty William ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ không vui, hiển nhiên là việc thư ký không gõ cửa đã khiến ông ta bất mãn.
“Ông… ông chủ, có chuyện rồi, đại hội võ t·h·u·ậ·t thế giới kết thúc rồi, Trần…Trần Phong giành quán quân rồi!” Thư ký có lẽ là vì vừa nãy vận động mạnh nên nói mà như hết hơi, nhưng may mà cũng diễn đạt được suy nghĩ trong lòng ra.
Hart - ông chủ c·ô·ng ty cá cược William đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, có vẻ là không dám tin vào kết quả này.
Lúc đầu để đảm bảo kết quả cuối cùng của trận này, c·ô·ng ty cá cược của bọn họ còn cố tình liên lạc với Dark Coucil, cuối cùng kết luận nh·ậ·n được là Ngô Khôn nhất định sẽ giành chiến thắng.
Hart vốn đang ngồi đợi tin tốt không ngờ lại đợi được tin x·ấ·u, chẳng ngờ Trần Phong lại thắng cuộc t·h·i, giành quán quân.
"Mẹ kiếp, Dark Coucil chẳng phải đã nói nhất định sẽ giành chiến thắng sao? Chẳng phải nói là Trần Phong Hoa Hạ chắc chắn thua sao? Sao lại thế này?", Hart lẩm bẩm, tràn ngập sự khó tin trong lời nói.
"Vốn dĩ với thực lực của Ngô Khôn đ·á·n·h bại Trần Phong giai đoạn đầu Hóa Kình không khó, nhưng việc bất ngờ là lúc trận đấu sắp bắt đầu, tự nhiên Trần Phong lại đột p·h·á giai đoạn giữa Hóa Kình, đ·á·n·h bại Ngô Khôn bằng một đòn!"
Thư ký ở bên cạnh r·u·n rẩy kể lại đầu đuôi sự việc.
"Là... là thế ư?"
Hart đột nhiên ngước mắt lên nhìn thư ký ở bên cạnh, sau khi nh·ậ·n được sự khẳng định của thư ký thì Hart thở dài.
Như vậy xem ra trong trận đấu này Trần Phong đột p·h·á giai đoạn giữa Hóa Kình, đây là việc mà không ai ngờ tới, hơn nữa lúc đầu các sếp đứng sau c·ô·ng ty cá cược bảo ông ta xúi giục người bình thường đặt cược cho Trần Phong.
Nếu như vậy, dù cuối cùng c·ô·ng ty cá cược có lỗ nhiều thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ông ta, mà là trách nhiệm của các sếp đứng sau, giờ với Hart mà nói việc quan trọng nhất chính là phân chia trách nhiệm.
"Ông... ông chủ, vậy chúng ta làm thế nào?"
Thư ký biết lần này c·ô·ng ty cá cược lỗ to rồi.
"Cược nhỏ thì thanh toán trước, còn về khoản tiền to tạm thời đừng động vào, đợi tôi thông báo!"
Hart đúng là ông chủ có khác, ông ta hiểu dù t·r·ả bằng mọi tài sản của c·ô·ng ty, nhưng hiện lại không thể thanh toán, tốt nhất là tạm thời ổn định tinh thần của kh·á·c·h cược.
"Vậy chúng tôi dùng lí gì để thuyết phục các kh·á·c·h cược to?", thư ký dè dặt hỏi.
"Cô tự xem rồi quyết đi!", Hart day trán, ra hiệu cho thư ký ra ngoài.
Sau khi thư ký ra khỏi văn phòng thì quay đầu lại nhìn một cái, thầm than thở: "Những kh·á·c·h cược to kia về cơ bản đều là cả trăm triệu, lấy lí do gì để qua quýt với bọn họ được đây!"
Tin Trần Phong giành chiến thắng đã đồn khắp nơi tr·ê·n thế giời, cùng lúc đó trong nhóm của các đại ca xã hội đen của Hoa Hạ, cực kỳ náo nhiệt.
"Th·e·o ta thấy vẫn là Giả tiên sinh mắt sáng như đuốc, nhìn cái đã thấy bản chất!"
"Mắt sáng như đuốc thì không đến mức, sở dĩ ta có thể đoán được kết cục trận đấu, quan trọng nhất là ta đã chứng kiến mọi sự tích của Trần tiên sinh, ta rất tự tin với cậu ấy!"
Giả tiên sinh không giấu giếm, mà nói thật, trong giọng nói tràn ngập tự hào.
"Biết trước Giả tiên sinh mắt sáng như đuốc, thì chúng ta đặt nhiều chút, như vậy thì không lo t·h·iếu tiền rồi!"
Đúng lúc này một đại ca nào đó ở khu vực Tây Bắc lên tiếng trong nhóm, gửi đi suy nghĩ của mình.
"Không thể nói vậy được, đây chính là cái gọi là cược nhỏ cho vui, cược lớn h·ạ·i sức khỏe, vừa phải là tốt nhất!"
"Phải nói là Trần Phong tiên sinh thực sự là không bay thì thôi, đã bay là phải lên trời, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là khiến người ta kinh ngạc, đại hội võ t·h·u·ậ·t thế giới lần này có thể nói là vô cùng đặc sắc, không chỉ gây tiếng vang cho bản thân, mà còn đẩy giới võ t·h·u·ậ·t Hoa Hạ chúng ta ra ngoài thế giới, có thể nói là có c·ô·ng rất lớn!"
Tưởng tiên sinh đại ca Nam Cương p·h·át biểu suy nghĩ của mình trong nhóm.
Bỗng chốc mọi người đều im lặng không nói gì, đều cảm thấy câu này có lý, một mình Trần Phong đã thay đổi vận m·ệ·n·h của giới võ t·h·u·ậ·t.
Luân Đôn Ưng Quốc xa xôi, c·ô·ng ty cá cược William kết thúc buổi họp dài đằng đẵng.
Hoàng hôn, mặt trời chiều đã lặn, chân trời xuất hiện rặng mây đỏ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, thì tiến hành thanh toán cho từng kh·á·c·h đặt cược lần này.
Còn trong hoàng cung ở Luân Đôn Ưng Quốc, c·ô·ng chúa Anne vui mừng hí hửng đi đến cung điện của cha.
Trần Phong giành được quán quân rồi, tin tức này cô đã biết từ sớm.
"Cha, con không nói sai chứ, Trần Phong Hoa Hạ đã giành quán quân cuộc t·h·i, cha thua rồi!"
Khi c·ô·ng chúa Anne đến chỗ của cha, thì nói với cha bằng gương mặt tự hào.
"Ha, ha, chúc mừng con, con đã thắng màn đ·á·n·h cuộc lần này!", cha của c·ô·ng chúa Anne, Quốc vương Ưng Quốc Charton nói với gương mặt tươi cười.
"Hửm? Nói vậy là cha sẽ tuân thủ lời hứa của chúng ta, sẽ không nuốt lời?"
c·ô·ng chúa Anne hơi không hiểu được giọng điệu của cha, không kiềm được khẽ hỏi.
"Ồ? Chẳng lẽ trong mắt con cha là người nói không giữ lời sao? Nuốt lời? Tại sao lại nuốt lời?"
Quốc vương Ưng Quốc Charton cười nói.
"Cha, ý cha là dù con muốn gả cho Trần Phong Hoa Hạ, thì cha cũng sẽ không ngăn cản, là vậy sao?"
c·ô·ng chúa Anne cứ như có thể nghe thấy tiếng tim mình đ·ậ·p, tiếp tục hỏi.
"Là thế, mặc dù nói như vậy, nhưng suy nghĩ của con cũng được không thỏa mãn!"
Lúc nói quốc vương Ưng Quốc Charton vốn đang tươi cười, nụ cười bỗng vụt tắt, đáp lại với vẻ nghiêm túc.
"Cha! Cha có ý gì?"
c·ô·ng chúa Anne bất giác hỏi thành tiếng, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cũng ngưng cười.
"Ngày trước dù con đi Hoa Hạ tìm cậu ấy hay cậu ấy đến Ưng Quốc chúng ta, trong lúc ấy con đã bày tỏ tình cảm với cậu ấy, nhưng Trần Phong lại thể hiện cái gì đúng không?"
Quốc vương Ưng Quốc Charton thầm thở dài tiếp tục nói: "Hơn nữa Trần Phong đã có vợ rồi, mặc dù nói vợ cậu ấy là một người bình thường, nhưng th·e·o cha thấy Trần Phong rất yêu vợ cậu ấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận