Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 427: (3) (length: 8134)

Sau một hồi quanh co, chiếc Lamborghini màu đỏ chót dừng lại trước một căn biệt thự.
Đây là một căn biệt thự tách biệt được trang trí theo phong cách châu Âu, diện tích hơn một nghìn mét vuông, gần như là một trang viên.
Sau khi Hồ Tư Viên bước xuống xe, mặt không đổi sắc bước vào trong biệt thự.
Trong phòng khách của căn biệt thự có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, hốc mắt hơi lõm, huyết thống như người phương Tây, đang nhắm mắt ngồi đó.
Khi Hồ Tư Viên bước vào cửa, người đàn ông trung niên dường như cảm nhận được, mở mắt ra.
“Gặp cậu ấy rồi?”
“Dạ thưa ba đã gặp rồi!” Bước chân của Hồ Tư Viên dừng lại, hơi khom người cung kính đáp.
“Như thế nào?” Mí mắt của người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nhấc lên, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Sau khi suy nghĩ một chút, Hồ Tư Viên nhỏ giọng nói: “Hiện tại xem ra anh ta cũng không có điểm nào nổi bật!”
“Ồ?”
Khóe miệng của người đàn ông trung niên nhếch lên, có chút hứng thú nhìn Hồ Tư Viên hỏi: “Đối với cậu ấy, con không hài lòng à?”
“Con không dám!” Thân thể mềm mại của Hồ Tư Viên run lên, dường như hơi sợ người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười một tiếng: “Tư Viên à, hôm nay ba phải nói cho con biết một chuyện, có đôi khi không xuất sắc mới chính là người nổi bật!”
“Ba… ba…” Lông mày của Hồ Tư Viên nhíu lại, vốn dĩ muốn hỏi lời nói này của người đàn ông trung niên có ý gì, nhưng mà lời đến miệng lại bị cô nuốt trở về.
Mà người đàn ông trung niên rõ ràng cũng không có ý định giải thích cho Hồ Tư Viên hiểu, ông ta cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tư Viên chắc ba đã từng nói với con, nếu như không có chủ mẫu thì không có nhà họ Hồ như hiện tại!”
“Dạ, ba đã từng nói qua!” Hồ Tư Viên lại khom người một lần nữa, cung kính trả lời, người ngoài đều cho rằng nhà họ Hồ sở dĩ có thể vững ở vị trí đệ nhất hào môn ở Tô Hàng là bởi vì người đàn ông tên Hồ Kinh Hải ở trước mắt, nhưng chỉ có người trong nhà họ Hồ mới biết vị trí đệ nhất hào môn của nhà họ Hồ ở Tô Hàng không liên quan gì đến Hồ Kinh Hải.
Địa vị hiện tại của nhà họ Hồ đều do người phụ nữ kia mang đến.
Bao gồm cả thân phận nhà giàu nhất của Hồ Kinh Hải ở Tô Hàng.
Nếu như không có người phụ nữ đó thì trên đời này căn bản không có nhà họ Hồ, không có thủ phủ Tô Hàng, căn bản cũng sẽ không liên quan gì đến Hồ Kinh Hải.
Thấy Hồ Tư Viên không quên chuyện chính, Hồ Kinh Hải không khỏi hài lòng gật đầu, nhưng ông ta đột nhiên lại thở dài: “Năm đó, trước khi chủ mẫu đi đã phó thác thiếu chủ lại cho ba, nhưng ba lại… cô phụ sự phó thác của chủ mẫu, mấy năm nay thiếu chủ ở Thương Châu chịu không ít khổ!”
“Ba à, chủ mẫu sẽ không trách ba đâu, thiếu chủ rời khỏi Thương Châu ở rể nhà họ Hạ là chuyện mà không ai ngờ tới, không liên quan gì đến ba hết!” Hồ Tư Viên bình tĩnh nói, năm đó Tô An Hạ chết ở Yến Kinh, lúc đầu Hồ Kinh Hải đã chuẩn bị đến nhà họ Trần để đoạt người, nhưng cuối cùng nhà họ Trần lại tung tin Trần Dật Thần đã tự mình rời khỏi Yến Kinh.
Mấy tháng sau tin tức Trần Dật Thần ở rể nhà họ Hạ truyền đến tai Hồ Kinh Hải.
Không thể nghi ngờ, lúc đó Hồ Kinh Hải rất hoảng hốt, có đánh chết ông ta ông ta cũng không nghĩ Trần Dật Thần lại chọn đi ở rể, làm con rể đến nhà người ta.
Thật đúng là trò cười cho thiên hạ!
Trần Dật Thần đột nhiên đi ở rể, không chỉ làm rối loạn sự sắp xếp của Hồ Kinh Hải, còn khiến người nhà họ Trần kinh ngạc không thôi, từ bỏ suy nghĩ tiêu diệt Trần Dật Thần.
Lúc ấy mọi người đều cho rằng Trần Dật Thần bảo vệ mạng sống của mình nên mới ở rể nhà họ Hạ.
Nhưng mà đủ loại dấu hiệu sau đó cho thấy Trần Dật Thần vì Hạ Nhược Y nên mới ở rể nhà họ Hạ.
“Chuyện quá khứ không còn quan trọng nữa!” Hồ Kinh Hải lắc đầu.
Ánh mắt của ông ta lại sáng lên nhìn về phía Hồ Tư Viên: “Tư Viên, ba đã cô phụ ý của chủ mẫu một lần rồi, ba không muốn cô phụ ý của bà ấy lần thứ hai!”
“Con hiểu chưa?”
“Con đã hiểu rồi thưa ba!” Hồ Tư Viên trịnh trọng gật đầu, ý tứ trong lời nói của Hồ Kinh Hải rất rõ ràng, ông ta muốn mình dốc toàn lực giúp Trần Dật Thần.
Dù sao bây giờ Trần Dật Thần đã lún sâu vào vòng xoáy, dù có liên lụy đến nhà họ Hồ thì ông ta cũng phải giúp.
“Hiểu rồi thì tốt!” Hồ Kinh Hải khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên lại thở dài: “Tư Viên, cục diện phức tạp hơn con tưởng rất nhiều, lần này tất cả thế lực có uy tín ở Trung Hải đều thanh tẩy một lần, thiếu chủ liên lụy vào trong đó, nếu không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan!”
“Căn cơ nhà họ Hồ chúng ta ở Tô Hàng có thể giúp thiếu chủ cũng không nhiều!”
“Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là hành động hết mình, lúc thiếu chủ cần sự trợ giúp nhất thì giúp cậu ấy một chút, cũng không đến mức khiến cậu ấy thành mục tiêu bị công kích!”
“Con hiểu rồi thưa ba!” Sắc mặt của Hồ Tư Viên hơi phức tạp, hành động lần này của Hồ Kinh Hải không khác gì đẩy nhà họ Hồ lên đầu sóng ngọn gió.
Hiện tại trên đời căn bản không có bao nhiêu người biết nhà họ Hồ có quan hệ với Trần Dật Thần, kể cả bản thân Trần Dật Thần.
Cho nên, dù Hồ Kinh Hải không giúp Trần Dật Thần thì cũng sẽ không ai nói ra nói vào với nhà họ Hồ, cùng lắm thì trong lòng Hồ Kinh Hải sẽ thấy hơi áy náy.
Nhưng mà bây giờ thì…
“Đây là chìa khóa của căn biệt thự số một, mấy ngày nữa con tìm cơ hội thích hợp đưa lại cho thiếu chủ đi!” Hồ Tư Viên chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, vì Hồ Kinh Hải lấy chìa khóa từ trong túi ra đã ngắt dòng suy nghĩ của cô.
“Dạ thưa ba!” Hồ Tư Viên nhẹ gật đầu, nhận lấy chìa khóa từ tay Hồ Kinh Hải.
Căn biệt thự số một là căn có vị trí tốt nhất trong toàn bộ khu biệt thự hoàng gia số một, cũng là căn lớn nhất, giá thị trường gần một nghìn năm trăm tỷ.
Diện tích căn biệt thự số một khoảng một nghìn năm trăm mét vuông.
So với diện tích căn biệt thự số hai cô và Hồ Kinh Hải đang ở, nó rộng hơn năm trăm mét vuông.
Ý tứ Hồ Kinh Hải đưa chìa khóa căn biệt thự số một cho Trần Dật Thần rất rõ ràng, sau này nhà họ Hồ xem Trần Dật Thần là chủ, sẽ coi Trần Dật Thần như là thiên lôi sai đâu đánh đó.
Giờ phút này Trần Dật Thần đang ở trong khách sạn Cẩm Thái, vẫn chưa biết Hồ Kinh Hải chuẩn bị cho mình một món quà lớn như vậy.
Toàn bộ suy nghĩ của Trần Dật Thần đều dành cho cuộc điện thoại với Thạch Phá Quân.
“Dật Thần, Kim Giáp Tông đã phái người đến cướp tù nhân rồi!” Ở đầu dây bên kia điện thoại, trong giọng nói của Thạch Phá Quân lộ rõ vẻ hưng phấn lạ thường.
Kế hoạch trước đó của Trần Dật Thần đã có hiệu quả.
Sau khi biết đao khách nước N bị tổng bộ Chiến Minh áp giải về Yến Kinh, Kim Giáp Tông có chút luống cuống, phái ra ba Ám Kình hậu kỳ cướp xe tù giữa đường.
Nhưng lần này Kim Giáp Tông lại thất bại.
Đao khách nước N trong tù đã sớm bị Thạch Phá Quân thay bằng một vị Hóa Kình sơ kỳ.
Không còn nghi ngờ gì, ba người Ám Kình hậu kỳ của Kim Giáp Tông đã đụng phải họng súng, gần như không có cơ hội phản kháng đã bị thiên la địa võng của Chiến Minh bắt giữ.
“Hiện tại bọn họ đang ở đâu?” Trần Dật Thần cũng có chút hưng phấn, trước đó sau khi bắt giữ đao khách nước N, anh đã muốn thông qua đao khách nước N để đào ra Kim Giáp Tông.
Ngay từ đầu tính toán của anh là cạy miệng đao khách nước N để đao khách nước N tự khai.
Nhưng mức độ mạnh miệng của đao khách nước N vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Đường cùng, anh liền nghĩ ra một ý kiến.
Nếu không thể cạy miệng đao khách nước N, vậy thì nghĩ biện pháp để Kim Giáp Tông tự mình nhảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận