Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 846 - Thanh Chi rời đi (length: 9527)

      Trần Phong nhìn nàng với vẻ khó hiểu, anh hỏi: “Vì sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi à?”       Thanh Chi chỉ nói: “Đúng là có chút chuyện”.
      Nàng chỉ nói đúng một câu như vậy và không giải t·h·í·c·h thêm.
      Trần Phong lại hỏi thêm: “Chẳng lẽ nàng không muốn giải t·h·í·c·h với ta sao, biết đâu ta lại giúp được nàng”.
      Có lẽ vì cảm thấy lời nói của Trần Phong không thực tế, Thanh Chi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trần Phong rồi nói: “Không cần đâu, anh cũng không có cái khả năng đó để giúp ta. Đến tòa Hải Sư đợi ta, ta sẽ đến đó tìm anh”.
      Trần Phong định nói gì đó, chỉ là Thanh Chi đã đứng lên và đi ra khỏi phòng.
      Có lẽ Trần Phong cũng không nghĩ anh có thể giải quyết được chuyện mà đến Thanh Chi còn cảm thấy khó nhằn.
      Chờ sau khi Thanh Chi về đến phòng, Trần Phong cũng chuẩn bị đi ngủ, vốn tưởng tối nay sẽ là một đêm yên tĩnh, ít nhất có thể ngủ một giấc yên ổn.
      Nhưng không ngờ đến nửa đêm, Trần Phong lại nghe thấy tiếng gì đó vọng đến từ phía ngoài cửa.
      Anh lồm cồm b·ò dậy, rón rén đi đến cửa, áp tai vào cửa để nghe động tĩnh bên ngoài.
      Giống như những âm thanh đang đ·á·n·h đ·ấ·m nhau, Trần Phong liền nghĩ đến Thanh Chi.
      Anh không nghĩ nhiều nữa, mở cửa ra rồi định đi giúp Thanh Chi.
      Quả nhiên tất cả âm thanh đều là vọng ra từ phòng Thanh Chi, Trần Phong đi đến trước cửa, cửa mở sẵn, anh đi thẳng vào bên trong.
      Nhưng khi vừa bước vào anh liền p·h·át hiện những người bên trong đều đã gục hết.
      Anh nhìn thấy Thanh Chi đang đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài, giống như chuyện vừa xảy ra trong phòng không hề liên quan đến nàng vậy, dáng vẻ điềm tĩnh đó hơi mang t·h·e·o một vẻ u sầu, chỉ là t·h·iếu một điếu t·h·u·ố·c thôi.
      Cứ hờ hững như vậy, Trần Phong thậm chí còn không hề muốn p·h·á vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này, nhưng anh vẫn hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”       Thanh Chi lúc này mới quay người lại nhìn Trần Phong rồi nói: “Chuyện dường như đúng như ta nghĩ, anh đưa Duyệt Nhi đến tòa Hải Sư chờ ta là được, nếu anh không muốn thì ta cũng không ép”.
      Đến cuối cùng, Trần Phong cũng không hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ Trần Phong biết câu t·r·ả lời của Thanh Chi chính là không có câu t·r·ả lời.
      Sáng sớm ngày hôm sau Thanh Chi đã rời khỏi đó, Lý t·ử Duyệt đến gõ cửa phòng Thanh Chi thì đã không thấy ai t·r·ả lời rồi.
      Trần Phong cũng đến bên cạnh Lý t·ử Duyệt. Thấy nàng đang đứng đó gõ cửa liền nói: “Nàng đã đi rồi”.
      Lý t·ử Duyệt nhìn Trần Phong với con mắt hơi có phần ngạc nhiên, nàng hỏi: “Chị Thanh Chi đi rồi à? Chị ấy đi đâu vậy?”       Trần Phong t·r·ả lời: “Ta không biết, nàng cũng không nói”.
      Trần Phong nói xong, Lý t·ử Duyệt có hơi thất thần, dường như không nghĩ chuyện này lại xảy ra.
      Trần Phong lại hỏi: “Nàng phải đi cùng ta rồi, nếu nàng không muốn ta có thể đưa nàng trở lại”.
      Ngay từ đầu anh đã không có ý định đưa Lý t·ử Duyệt th·e·o cùng, cho nên lúc này Trần Phong hỏi với vẻ rất hiển nhiên.
      Chỉ là Lý t·ử Duyệt nhìn chằm chằm vào Trần Phong, như thể cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
      Trần Phong nói với nàng: “Nàng cũng không cần t·r·ả lời ngay, ít nhất thì chúng ta sẽ không đi vào sáng nay. Nàng đi ăn chút gì đi”.
      Nói xong, anh liền quay người đi thẳng xuống dưới tầng, cũng không cần biết Lý t·ử Duyệt có đi th·e·o anh hay không.
      Sau khi đi được vài bước, Lý t·ử Duyệt chạy th·e·o phía sau, nàng lí nhí nói: “Không phải là anh sẽ bỏ rơi em chứ?”       Trần Phong nhìn một cái, nàng hình như rất lo lắng vấn đề này, nên đang chờ đợi câu t·r·ả lời của Trần Phong với vẻ rất đỗi lo âu.
      Trần Phong nghĩ một lúc nói: “Nàng yên tâm đi, ta đã hứa với Thanh Chi sẽ bảo vệ nàng an toàn. Nhưng ta cảm thấy tốt nhất nàng vẫn nên quay về, ở đó sẽ an toàn hơn nhiều”.
      Nhưng Lý t·ử Duyệt lại không nói gì, chỉ đi th·e·o phía sau Trần Phong xuống dưới tầng.
      Quán ăn sáng ở bên ngoài nhà nghỉ lúc này đang rất đông người, mọi người đều đang xếp hàng dài.
      Trần Phong nói với Lý t·ử Duyệt: “Nàng ra đó xếp hàng đi, mua hộ ta hai cái bánh bao nhé”.
      Lý t·ử Duyệt thắc mắc nhìn Trần Phong, như thể nàng đang nghĩ rằng nàng vừa nghe nhầm.
      “Sao thế, nàng không muốn đi à. Vậy thôi, ta tự đi cũng được”, Trần Phong nói.
      Nhưng Lý t·ử Duyệt hình như nghĩ đến điều gì đó, lập tức đứng chặn trước mặt Trần Phong, nói với vẻ hơi trách cứ: “Để em đi”.
      Trần Phong mỉm cười.
      Còn anh đi đến cửa hàng t·i·ệ·n lợi bên cạnh, định mua chút đồ ăn và nước, đề phòng trường hợp phải ở ngoài trời.
      Khi anh mua đồ xong, Lý t·ử Duyệt vẫn còn đang xếp hàng chưa đến lượt, nàng đứng đó đá những viên sỏi dưới chân, trông có vẻ rất nhàm chán.
      Trần Phong đi tới hỏi: “Phải rồi, nàng có tiền không?”       Nàng bực dọc nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không em đứng đây làm gì?”       Nếu nàng đã có tiền thì Trần Phong cũng không cần quan tâm nữa, anh trở về nhà nghỉ, vì Thanh Chi cũng cho anh nhiều thời gian, anh không cần phải vội xuất p·h·át ngay lập tức.
      Một lúc sau thì Lý t·ử Duyệt về đến nhà nghỉ.
      Nàng gõ cửa phòng Trần Phong, Trần Phong ra ngoài nhìn thấy tr·ê·n tay nàng đang cầm một túi bánh bao.
      Lý t·ử Duyệt đưa bánh bao cho anh nói: “Của anh nè”.
      Trần Phong nh·ậ·n lấy bánh bao rồi hỏi: “Không phải là nàng đang giận ta đấy chứ?”       Lý t·ử Duyệt nói: “Đâu có, chỉ là mua bánh bao thôi mà”.
      Trần Phong lại hỏi: “Chuyện hỏi nàng lúc trước thì nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng muốn cùng ta đi gặp Thanh Chi, hay là muốn ta đưa nàng quay về?”       Lý t·ử Duyệt lúng túng nói: “Em đi th·e·o anh được không, anh có bắt nạt em không?”       Hình như nàng đã nhìn thấy chân tướng gì đó, nhưng Trần Phong lại cười nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi đó, làm sao mà ta bắt nạt nàng được. Nếu nàng đã quyết định rồi thì sau này đi th·e·o ta đi tìm Thanh Chi nhé”.
      Lý t·ử Duyệt gật đầu.
      “Anh ăn bánh bao đi cho nóng”, nói xong, nàng liền quay về phòng của mình.
      Trần Phong nhìn túi bánh bao trong tay, đúng là vẫn còn rất nóng, bên trong chiếc túi còn có một lớp hơi nước.
      Anh ngồi trong phòng ăn bánh bao, vừa ăn xong được một lúc thì Lý t·ử Duyệt lại đến tìm anh.
      “Lại có chuyện gì thế?”, Trần Phong hỏi.
      Lý t·ử Duyệt ngại ngùng nói: “Anh có thể đi mua cùng em chút đồ không?”       Trần Phong nhìn biểu cảm của nàng, đương nhiên cũng hiểu ra ngay là nàng muốn đi mua gì.
      Anh nghĩ một lúc thấy Lý t·ử Duyệt ở nơi đất kh·á·c·h quê người, lạ nước lạ cái, nếu gặp phải chuyện gì thì với sự hiểu biết của cô gái này chắc chắn sẽ bị ức h·i·ế·p thôi.
      Thế là anh nói: “Được thôi, nhưng nàng phải nghe lời ta nhé”.
      Lý t·ử Duyệt vội vàng gật đầu.
      Thị trấn nhỏ ở đây khá là náo nhiệt, người đi tr·ê·n đường rất nhiều, hai người đi cùng nhau, chiều cao ngang nhau, tuổi tác cũng tương đương, nhìn rất giống như một đôi yêu nhau.
      Dường như đến một nơi náo nhiệt như vậy, đến tâm trạng của Lý t·ử Duyệt cũng trở nên c·ở·i mở hơn nhiều.
      Nàng luôn tò mò cái gì cũng muốn xem, chỉ cho Trần Phong hết cái nọ đến cái kia, như thể lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này vậy.
      Trần Phong cũng đã lâu rồi chưa có một buổi chiều bình yên đến vậy, mọi thứ đều rất đỗi giản dị và không màu mè.
      Khi đi đến tr·u·ng tâm thương mại có lẽ là cái duy nhất trong thị trấn này, Lý t·ử Duyệt liền vội vàng lao vào bên trong.
      Trần Phong vốn định trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại thôi, dù sao nàng cũng là một người năng động, cho nên để mặc nàng chạy nhảy như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận