Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 192: (3) (length: 7841)

“Nhóc con, nếu như mày biết điều thì mau cút đi cho ông đây, nói thật cho mày biết, đêm nay ông đây chắc chắn muốn người phụ nữ này rồi, cho dù ở ngay trước mặt thằng chồng vô dụng của cô ta, ông đây cũng nói câu này!” Vẻ mặt Diệp Minh Mân lạnh lùng âm hiểm nhìn A Hào, ý tứ uy h·i·ế·p rất rõ ràng. Nếu A Hào biết điều, vậy thì tốt, còn nếu không biết điều, vậy mười vệ sĩ bên ngoài của anh ta cũng không phải chỉ ăn chay! “Rầm!” Đúng lúc này, từ cửa truyền đến tiếng vang rất lớn. Diệp Minh Mân và Khang Hải Ba đều giật mình nhìn về phía cửa, lại thấy cửa gỗ vừa rồi vẫn đang đóng c·h·ặ·t bị người ta dùng một cước đá văng, một thanh niên mặt không cảm xúc bình tĩnh bước đến. Mẹ nó đây là ai? “Ai bảo mày đi vào?!” Diệp Minh Mân sầm mặt quát lớn, anh ta cũng không nh·ậ·n ra Trần Dật Thần, còn tưởng Trần Dật Thần là kh·á·c·h trong sơn trang, cố ý đến gây chuyện. Trần Dật Thần không để ý đến Diệp Minh Mân, mà đi đến bên cạnh Hạ Nhược Y, nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay Hạ Nhược Y xuống, dịu dàng nói: “Đừng uống nữa.” “Hu hu, chồng à, x·i·n· ·l·ỗ·i, em thật vô dụng.” Thấy người đến là Trần Dật Thần, trong đôi mắt mơ màng của Hạ Nhược Y lập tức lộ ra một tầng sương mỏng, cũng không thể kiềm chế tâm trạng được nữa, ông lấy eo Trần Dật Thần, k·h·ó·c lên nức nở. Trần Dật Thần thở dài: “Bé ngốc, nói x·i·n· ·l·ỗ·i gì với anh chứ, em đã làm rất tốt rồi, nếu nói cần phải x·i·n· ·l·ỗ·i thì cũng là anh có lỗi với em…” “Nhưng mà… em thật sự rất muốn giúp anh…” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đỏ au, vừa nức nở k·h·ó·c vừa nói. “Giúp cái r·ắ·m!” Diệp Minh Mân tức không chịu được mà mắng một câu, còn tưởng người đ·ạ·p cửa đi vào là nhân vật h·u·n·g· ·á·c gì, hóa ra lại là thằng chồng vô dụng của Hạ Nhược Y, đồ ăn h·ạ·i này, ai cho anh ta lá gan đ·ạ·p cửa?! “Cút ra ngoài! Ông đây chỉ cho mày ba mươi giây!” Diệp Minh Mân trừng mắt nhìn Trần Dật Thần, chỉ vào cửa rống lên, bụng của anh ta đã khô nóng không chịu được, mắt thấy sắp được làm Hạ Nhược Y, kết quả lại liên tục bị người ta c·ắ·t ngang, khiến anh ta tức giận không thể kiềm n·ổi. “Bảo tao cút ra ngoài?” Trần Dật Thần mặt không cảm xúc liếc nhìn Diệp Minh Mân. “Sao nào, không bằng lòng?” Diệp Minh Mân cười dữ tợn, nói: “Không bằng lòng, vậy ông đây chơi vợ mày ở ngay trước mặt thằng vô dụng nhà mày!” Kế hoạch bại lộ! Diệp Minh Mân cũng lười giả vờ với Trần Dật Thần, dù sao ngoài cửa vẫn còn mười mấy tay đ·ấ·m, chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, mười mấy tay đ·ấ·m này sẽ xông vào, chế ngự Trần Dật Thần và A Hào. Đến lúc đó, anh ta hoàn toàn có thể đùa giỡn Hạ Nhược Y ở ngay trước mặt Trần Dật Thần, cắm một cái sừng thật lớn cho Trần Dật Thần! “Giám đốc Diệp, nghe tôi nói này, ngài dứt khoát đừng cho thằng vô dụng này đi ra, cứ để anh ta ở trong này, sau đó trơ mắt nhìn người phụ nữ anh ta kết hôn ba năm cũng không chạm đến r·ê·n rỉ thở gấp dưới háng ngài!” Khang Hải Ba hưng phấn giật dây nói, tr·ê·n khuôn mặt là nụ cười biến thái, bình thường anh ta từng chơi rất nhiều phụ nữ đã có chồng trong gia đình t·ử tế, nhưng cũng chưa bao giờ chơi ngay trước mặt chồng người ta. Loại cảm giác đó, chắc chắn rất kích t·h·í·c·h! “Được! Ông đây nghe cậu, nếu thằng vô dụng này đã không có ý định ra ngoài, vậy đúng lúc hôm nay ông đây cho anh ta nhìn xem vợ anh ta d·â·m đãng đến nhường nào!” Diệp Minh Mân hưng phấn l·i·ế·m môi, thằng nhóc Khang Hải Ba này đúng là biết chơi, loại biện p·h·áp này cũng có thể nghĩ ra. “Đều vào hết cho tôi!” Diệp Minh Mân ra lệnh một tiếng, mười tay đ·ấ·m bên ngoài cửa gần như ngay lập tức ùn ùn xông vào. Ánh mắt h·u·n·g· ·á·c bắn về phía Trần Dật Thần. Lúc Trần Dật Thần đi vào, nói là quen biết Diệp Minh Mân, vì thế bọn họ cũng không ngăn cản, không ngờ đ·ả·o mắt một cái Trần Dật Thần đã một cước đ·ạ·p cửa, dọa bọn họ kh·i·ế·p sợ vô cùng, mấy người đều đã chuẩn bị xong tinh thần bị Diệp Minh Mân mắng chửi té t·á·t. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của Diệp Minh Mân, lại cũng không phải là tức giận, mấy người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà Trần Dật Thần này, vẫn phải trừng trị một trận! “Tự q·u·ỳ hay là để người của ông đây giúp mày q·u·ỳ?” Diệp Minh Mân cười gằn nhìn về phía Trần Dật Thần và A Hào, anh ta thấy, nếu Trần Dật Thần và A Hào biết điều, chắc hẳn bây giờ nên lập tức q·u·ỳ xuống, d·ậ·p đầu mấy cái với anh ta. “Không biết s·ố·n·g c·h·ế·t!” A Hào hừ lạnh nói, trực tiếp bước đến trước mặt Diệp Minh Mân, trong ánh mắt kinh sợ đến cùng cực của Diệp Minh Mân, giơ tay nắm lấy cổ Diệp Minh Mân, giống như đang x·á·ch gà, bất thình lình x·á·ch Diệp Minh Mân lên! “Thả Giám đốc Diệp ra!” Mắt của mười mấy tay đ·ấ·m như sắp nứt ra, móc d·a·o găm, tức giận đùng đùng xông đến. “Rầm!” A Hào ném Diệp Minh Mân vào tường như đang ném rác. Sau đó như hổ gặp bầy dê, xông về phía mười tên tay đ·ấ·m. Trận đ·á·n·h qua đi, mười tay đ·ấ·m đều như tôm chân mềm mà ngã xuống đất không dậy n·ổi, không có người nào có thể đứng thẳng! Tất cả những chuyện này nói thì rất chậm, nhưng từ khi A Hào nhấc Diệp Minh Mân đến khi mười tay đ·ấ·m ngã xuống, toàn bộ quá trình cũng chưa đến ba mươi giây! Diệp Minh Mân mời mười tay đ·ấ·m đến, bị A Hào nghiền ép hoàn toàn, không hề có sức ch·ố·n·g đỡ! Lạch cạch! Trong phòng bao yên tĩnh, thanh âm mồ hôi lạnh tr·ê·n trán Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn rơi xuống rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Hai mắt Diệp Minh Mân trừng lớn, hoảng sợ tr·ê·n mặt đã không cách nào diễn đạt bằng lời nói, tay đ·ấ·m chuyên nghiệp mà anh ta bỏ ra hơn ba tỷ thuê, ngay cả ba mươi giây cũng không ch·ố·n·g đỡ được?! Đây rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì?! Chỉ có Trần Dật Thần, từ đầu đến cuối ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, anh hiểu rõ bản lĩnh của A Hào nhất, võ giả đã chạm đến ranh giới của Minh Kình tr·u·ng kỳ, nếu mấy người bình thường cũng không đối phó được, vậy mới thật m·ấ·t mặt. “Tự q·u·ỳ hay là để tao giúp bọn mày?” A Hào mặt không cảm xúc nhìn về phía Diệp Minh Mân, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn, ba người này to gan lớn m·ậ·t lắm, cũng dám bảo Trần Dật Thần q·u·ỳ xuống, thật sự là không biết chữ ‘c·h·ế·t’ viết như thế nào. “Hiểu lầm, hiểu lầm…” Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn đều sợ r·u·n cả người, hảo hán không chịu t·h·iệt trước mắt, bản lĩnh của A Hào bày ra ở đó, ngay cả mười tay đ·ấ·m của Diệp Minh Mân cũng không phải là đối thủ của A Hào, bọn họ đi lên, chắc chắn sẽ bị A Hào coi như bao t·h·ị·t mà đ·á·n·h tơi bời. Vì vậy lúc này chịu thua là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng mà bảo bọn họ q·u·ỳ xuống trước mặt tên vô dụng Trần Dật Thần này, đó là chuyện không thể nào. “Không q·u·ỳ?” Lông mày A Hào nhíu lại. Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn muốn giải t·h·í·c·h, nhưng A Hào lại không cho hai người cơ hội, bước một bước đến trước mặt hai người, nhanh như chớp mà đá hai p·h·át. Răng rắc! Tiếng gãy xương giòn giã vang lên. Hai người cùng kêu t·h·ả·m t·h·iết, cẳng chân mềm n·h·ũn, trong nháy mắt q·u·ỳ rạp xuống đất, đau đớn chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Sau đó A Hào lại đi đến trước mặt Diệp Minh Mân. “Tao là người nhà họ Diệp, nếu như mày dám động vào tao, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ diệt cả nhà mày!” Diệp Minh Mân ngoài mạnh trong yếu mà uy h·i·ế·p, bây giờ anh ta cũng chỉ có thể hi vọng Trần Dật Thần sẽ e ngại danh xưng nhà họ Diệp, dù sao đối với nhà họ Hạ mà nói, nhà họ Diệp chính là một ngọn núi lớn không thể vượt qua. “Bốp!” Diệt cả nhà? A Hào cười lạnh, cũng không kh·á·c·h khí với Diệp Minh Mân, lập tức t·á·t một cái thật mạnh lên mặt Diệp Minh Mân. t·á·t ra mấy chiếc răng dính đầy m·á·u. Trần Dật Thần sẽ sợ nhà họ Diệp sao? Căn bản sẽ không! Nhà họ Diệp không sợ Trần Dật Thần đã là khá lắm rồi! Người khác không hiểu rõ Trần Dật Thần, nhưng A Hào vẫn hiểu rõ phần nào. A Hào rất rõ ràng, Trần Dật Thần vốn không đặt nhà họ Diệp vào mắt, huống hồ, nhà họ Diệp đằng sau Diệp Minh Mân chỉ là con rối mà thôi, nhà họ Diệp chân chính là nhà họ Diệp do Diệp Hải Đường nắm giữ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận