Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 36: (3) (length: 7596)

CHƯƠNG 36: NGƯỜI ĐÀN ÔNG PHÍA SAU CÔ TA
Điều khiến người kinh ngạc nhất lúc này, chắc chắn là Hạ Nhược Y, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Minh Sâm, trong lòng cô liền sợ hãi. Lần trước Cố Minh Sâm ít nhiều cũng để lại một vài ám ảnh tâm lý với cô, cô vốn tưởng lần này đụng phải Cố Minh Sâm, e là khó tránh khỏi một phen xấu hổ.
Nhưng không ngờ, Cố Minh Sâm lần này nhìn thấy cô thì như mèo con, hoàn toàn không còn dáng vẻ uy phong như lần trước.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Trần Dật Thần có chút kỳ lạ, ở đây chỉ có anh biết, vì sao Cố Minh Sâm trước sau lại khác biệt như vậy.
Lần trước anh chém một tay của Cố Minh Sâm thì không nói, trước khi đi còn tiết lộ một điều, khiến Cố Minh Sâm không dám tiết lộ chuyện gì liên quan đến anh.
Cho nên bây giờ Cố Minh Sâm thấy anh lại giả vờ không quen, nhưng vẫn phải nể mặt anh.
Cố Minh Sâm kích động mất nửa ngày, bàn tay ông ta không nhấc lên được, mới từ từ đứng dậy, mỉm cười nói với Hạ Nhược Y: "Cô Hạ, xin lỗi, nếu như tôi biết cô đang ăn cơm ở đây, có đánh chết tôi tôi cũng không dám làm phiền cô."
Từ Dao há hốc miệng, đây còn là Cố Minh Sâm hung hăng vừa nãy sao? Sao trước mặt Hạ Nhược Y, lại giống như chó pug vậy?
Tống Quân và Triệu Nhạc nửa sống nửa chết nằm trên đất, lúc này càng hối hận hơn. Nếu như bọn họ sớm biết Hạ Nhược Y trâu bò như vậy, có đánh chết họ, họ cũng không nhếch nhác như thế này, quỳ xuống trước mặt Hạ Nhược Y, càng sẽ không tự gây phiền phức cho bản thân.
Hạ Nhược Y ngơ ngác nhìn Cố Minh Sâm, mãi đến bây giờ, cô cũng không hiểu, Cố Minh Sâm vì sao trước mặt cô lại không dám nói to.
"Cô Hạ, mấy người bạn này của cô bị đánh bị thương, tôi rất xin lỗi. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cho người đưa họ đến bệnh viện ngay, họ sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Ngoài ra, người anh em của tôi không hiểu chuyện, khiến cô và cô đây phải kinh sợ, tôi sẽ bắt cậu ta đưa cô 9 tỷ tiền bồi thường tổn thất tinh thần, cô Hạ đừng chê ít."
Thái độ của Cố Minh Sâm hạ thấp hết mức, ông ta là người thông minh, từ khi nhìn thấy Trần Dật Thần, ông ta đã hiểu, mối quan hệ giữa Trần Dật Thần và đám người Tống Quân Triệu Nhạc tuyệt đối không tốt, nếu không thì đã không để Tống Quân và Triệu Nhạc bị ông ta dạy dỗ. Cho nên đối với Tống Quân và Triệu Nhạc, Cố Minh Sâm chỉ bồi thường tiền thuốc men, còn đối với Hạ Nhược Y và Từ Dao, dù hai người này không bị thương gì, 9 tỷ cũng không thiếu được, vì đây là người phụ nữ của Trần Dật Thần!
"Ông…ông…" Hạ Nhược Y muốn hỏi Cố Minh Sâm vì sao lại sợ mình như vậy, nhưng do căng thẳng, cô lắp bắp không nên lời.
Cố Minh Sâm tự nhiên nhìn ra ý tứ của Hạ Nhược Y, nhưng Trần Dật Thần không nói, cho ông ta mượn 100 nghìn lá gan, ông ta cũng không dám nói, vì vậy vội vàng khoát tay: "Cô Hạ, tôi sẽ cho người đưa họ đến bệnh viện ngay, cô đừng lo lắng."
Nói xong, Cố Minh Sâm không quay đầu lại mà vội vàng rời khỏi phòng, ông ta sợ còn nói thêm gì, lỡ lộ ra điều gì sẽ bị một cái tát của Trần Dật Thần vỗ thành đậu hũ.
Mãi đến khi Cố Minh Sâm ra khỏi phòng bao, Hạ Nhược Y mới phản ứng lại, chuyện này cứ thế mà được giải quyết rồi sao?
"Nhược Y, vì sao Cố Minh Sâm... lại sợ cậu như vậy?" Từ Dao vội vàng hỏi.
Hạ Nhược Y cười khổ: "Tớ nói tớ cũng không biết, cậu tin không?"
"Cậu cũng không biết?!" Miệng Từ Dao há to, có thể nhét hai quả trứng gà vào.
"Ừm." Hạ Nhược Y khẽ lắc đầu, kể lại chuyện xảy ra ở Golden Age lần trước.
Nghe xong, sắc mặt của Từ Dao u ám bất định, lúc đó vừa hay gặp cảnh sát kiểm tra mới cứu được Hạ Nhược Y sao?
Lúc đó thì thấy lời này không có vấn đề gì, nhưng bây giờ thì thấy không ổn, cảnh sát còn có thể khiến Cố Minh Sâm thấy Hạ Nhược Y thì như chuột thấy mèo được sao?
"Trần Dật Thần, anh có quen Cố Minh Sâm không?" Ánh mắt sắc bén của Từ Dao nhìn sang Trần Dật Thần, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, chuyện này có liên quan đến Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: "Cô đùa gì vậy, một shipper như tôi, sao quen biết loại nhân vật lớn đó được."
"Thật sao?" Từ Dao nghi ngờ nhìn.
"Không tin cô đi hỏi Cố Minh Sâm." Trần Dật Thần bất lực nói, dù sao anh không thể thừa nhận được.
Hạ Nhược Y cũng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Trần Dật Thần, nhưng không khỏi có chút không tin được. Nếu Trần Dật Thần có bản lĩnh khiến loại rắn độc như Cố Minh Sâm sợ hãi, vậy anh ở nhà họ Hạ 3 năm nay tính là cái gì?
Từ Dao không nói gì, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ Trần Dật Thần, cô chợt nhớ đến, khi Tống Quân đánh Chu Phổ Long, Trần Dật Thần đã nhắc nhở bọn Tống Quân rồi, đừng làm quá đáng. Điều này chứng tỏ lúc đó Trần Dật Thần đã nhận ra thân phận không tầm thường của Chu Phổ Long, đoán được về sau sẽ có phiền phức.
Nhưng bọn họ không ai coi lời của Trần Dật Thần ra gì.
Bây giờ nghĩ lại, mắt nhìn của Trần Dật Thần tốt hơn bọn họ gấp mười gấp trăm lần.
Trần Dật Thần, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài!
"Sâm gia, cô gái kia, rốt cuộc có lai lịch gì?" Sau khi ra khỏi phòng bao, Chu Phổ Long không nhịn được hỏi. Ông ta rất ít khi thấy Cố Minh Sâm trời không sợ đất không sợ lại sợ một cô gái như vậy.
Cố Minh Sâm hít một hơi thật sâu, ngưng trọng nói: "Cô gái đó không có lai lịch gì, nhưng người đàn ông phía sau cô ta, lai lịch lại lớn!"
"Người đàn ông phía sau cô ta?" Chu Phổ Long chợt ngây ra, cảm thấy Cố Minh Sâm vừa rồi kiêng kỵ như vậy, căn bản không phải vì Hạ Nhược Y, mà là người đàn ông lãnh đạm phía sau cô ta!
"Cánh tay này của ông đây, chính là do cậu ta chém." Cố Minh Sâm thở dài, nói.
"Cái gì?! Sâm gia, tay của anh..." Chu Phổ Long hít một ngụm khí lạnh, mặt mày tràn đầy nghi hoặc. Trước đó ông ta không hiểu, ai có thể khiến Cố Minh Sâm kiêng kỵ như vậy, bây giờ Cố Minh Sâm đã nói vậy, ông ta biết, chắc chắn là người có thể lấy mạng được Cố Minh Sâm.
"Sâm gia, anh đây là đã cứu một mạng chó này của em." Sau khi phản ứng lại, Chu Phổ Long bỗng dưng không còn chút oán hận gì với Cố Minh Sâm vừa đánh mình nữa, thậm chí có hơi cảm kích. Nếu như Cố Minh Sâm vừa rồi không đánh ông ta, mặc kệ ông ta đụng vào cô gái kia, thì bây giờ ông ta e rằng đã thành một cái xác rồi.
Có thể chém một tay của Cố Minh Sâm, mà khiến Cố Minh Sâm không dám báo thù, chắc chắn là người có năng lực! Chu Phổ Long không dám nghi ngờ gì.
"Sau này để ý một chút, thấy người đó, tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu." Cố Minh Sâm dặn dò.
"Vâng vâng vâng, Sâm gia." Chu Phổ Long vội gật đầu.
Cố Minh Sâm rất giữ chữ tín, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y vừa về nhà không lâu, liền có người đưa đến một cái thẻ ngân hàng.
Tròn 9 tỷ!
Sau khi nhìn thấy cái thẻ, Hạ Nhược Y ngạc nhiên đến há hốc mồm. Vốn tưởng Cố Minh Sâm chỉ nói chơi mà thôi, không ngờ lại thật sự đưa đến.
Nhưng điều khiến Hạ Nhược Y có chút khó xử là không biết nên xử lý số tiền này như thế nào.
Cuối cùng Trần Dật Thần vẫn là người đưa ra chủ ý, 9 tỷ, Từ Dao một nửa, mình một nửa.
Nếu Cố Minh Sâm đã cho, vậy không có lý do gì mà không nhận cả.
Nghe Trần Dật Thần thuyết phục, Hạ Nhược Y cuối cùng đã nhận số tiền này.
"Trần Dật Thần, em mua cho anh chiếc xe." Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Nhược Y vẫn quyết định, trong số tiền 4,5 tỷ này lấy ra 1,5 tỷ mua xe cho Trần Dật Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận