Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 488: (3) (length: 6931)

"CHƯƠNG 488: TRƯƠNG CHÍ HÀO P·H·ÁCH LỐI
“Ông c·h·ế·t ở đâu rồi? Bà đây sắp bị người khác đ·á·n·h c·h·ế·t rồi ông có biết không hả?” Lý Hồng rống giận.
“Bà sắp bị đ·á·n·h c·h·ế·t? Có chuyện gì?” Giọng nói đằng kia trầm xuống, vội vàng hỏi.
“Có người muốn g·i·ế·t bà đây! Con mẹ nó, ông có về không hả?” Lý Hồng tức giận mắng, hiển nhiên mụ ta đã m·ấ·t kiên nhẫn.
“Tôi dẫn người về ngay đây.”
“Tút tút”
Cuộc gọi kết thúc, Lý Hồng hung dữ nhìn chằm chằm Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y: “Nghe thấy chưa? Đồ khốn, chồng bà lập tức đến đây!”
“Đến thì sao? Ông ta có thể ăn t·h·ị·t chúng tôi chắc?”
Lâm Như Tuệ chế nhạo, nếu là trước kia nhìn thấy tình cảnh này, có lẽ bà ta sẽ nghĩ đến việc chạy đi đầu tiên, chạy càng xa càng tốt.
Nhưng bây giờ, nghe Lý Hồng gọi người tới, bà ta lại hơi chờ mong xem Lý Hồng gọi được bao nhiêu người tới.
“Ăn các người?” Lý Hồng cười gằn: “Ăn t·h·ị·t các người chẳng phải quá hời cho các người rồi sao? Bà đây muốn b·ă·m v·ằ·m các người ra ném cho c·h·ó hoang ăn!”
“Cho c·h·ó hoang ăn? Tôi muốn xem xem, ai mới là người bị ném cho c·h·ó hoang ăn!” Lâm Như Tuệ hừ lạnh một tiếng, có Trần Dật Thần ở đây, dù Lý Hồng có mời ông trời xuống thì hôm nay bà cũng không sợ.
Mười phút sau, người Lý Hồng gọi đã tới.
Đi đầu là một chiếc Land Rover màu đen, phía sau chiếc xe đó là ba chiếc xe van Jinbei.
“Kít!”
Sau tiếng ma s·á·t của bánh xe c·h·ói tai, chiếc Land Rover màu đen và ba chiếc xe van Jinbei đều vững vàng dừng lại trước cổng khu chung cư.
Cửa xe mở ra, hơn hai mươi người đàn ông mặc quần áo khác nhau nhưng dáng người cực kỳ rắn rỏi từ t·r·ê·n xe ào xuống. Trong tay họ cầm rất nhiều loại v·ũ ·k·h·í, d·a·o, rìu to bản, d·a·o găm quân đội ba cạnh… Đều là những trang bị đã từng c·h·é·m g·i·ế·t rất nhiều.
Cảnh tượng này đương nhiên đã khiến nhiều người xem phải k·h·i·ế·p sợ.
Nhiều người nhìn Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y bằng ánh mắt đồng cảm.
“Toang rồi, toang rồi, gia đình này sắp đ·ứ·t rồi.”
“Vừa nãy bảo họ đi thì họ không đi, giờ thì hay rồi, Trương Chí Hào dẫn bao nhiêu người đến đây, họ muốn đi cũng không đi được.”
“Hay là chúng ta báo cảnh s·á·t đi.”
“Báo cảnh s·á·t? Anh không sợ Trương Chí Hào t·r·ả t·h·ù sao? Anh trai Lý Hồng có quan hệ gì với sở trưởng Tống, lẽ nào anh không biết? Bà ta muốn tra xem ai gọi cảnh s·á·t là chuyện quá đơn giản.”
Mấy người đang thảo luận thì hơn hai mươi người đàn ông vóc dáng cường tráng đã bước tới.
Đi đầu là một người đàn ông tr·u·ng niên, mặc áo sơ mi rộng t·h·ùng thình, cổ đeo dây chuyền vàng lớn, dáng nười không thua kém Lý Hồng là bao.
Sau khi nhìn thấy dấu tay tr·ê·n mặt Lý Hồng, sắc mặt người đàn ông tr·u·ng niên đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Ai làm?”
“Chính là bọn khốn kiếp này!” Lý Hồng tức giận chỉ vào Trần Dật Thần.
Trương Chí Hào nhìn Trần Dật Thần, vẻ mặt chợt trở nên u ám: “Dám đ·á·n·h vợ tao, gan chúng mày to lắm!”
“Đ·á·n·h vợ ông thì sao? Con đ·i·ế·m này đáng đ·á·n·h đòn!” Lâm Như Tuệ như sợ chuyện chưa đủ lớn, lại đổ thêm dầu vào lửa.
Câu này khiến Lý Hồng tức giận cùng cực, mụ ta không ngờ Trương Chí Hào đã dẫn theo bao nhiêu người đến như thế mà Lâm Như Tuệ vẫn dám chửi mình.
“Xé nát miệng con đ·i·ế·m thối này đi!” Lý Hồng sắc bén ra lệnh.
Mụ ta vừa dứt lời thì có hai người đàn ông vạm vỡ mặt mày dữ tợn bước ra.
Trần Dật Thần tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Trương Chí Hào: “Ông không cần tìm hiểu việc gì đã xảy ra sao?”
“Sự việc đã xảy ra?” Trương Chí Hào cười khẩy: “Có quan trọng không?”
Khoé miệng Trương Chí Hào cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, sao ông ta lại không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa đến nơi ông ta đã hiểu.
Chắc chắn là Hạ Trấn Quốc lo chuyện bao đồng, sau đó bị Lý Hồng thả c·h·ó c·ắ·n, gia đình Trần Dật Thần đến gây phiền phức chứ gì?!
Nếu người khác gặp phải chuyện thế này, chắc chắn họ sẽ x·i·n l·ỗ·i không thiếu một người, nhưng trong từ điển của Trương Chí Hào không có từ “x·i·n l·ỗ·i”.
Ông ta sẽ sử dụng quyền thế của mình để chèn ép người khác!
“Không quan trọng sao?” Trần Dật Thần cười chế nhạo, anh vốn định không làm gì Trương Chí Hào, nhưng ông ta lại tự tìm c·h·ế·t, vậy thì không trách anh được!
“Có quan trọng hay không, không phải mày nói là quyết định. Ra tay đi!”
Trương Chí Hào khinh miệt nhìn Trần Dật Thần. Lời ông ta vừa dứt, mấy tên xăm trổ phía sau lao về phía Trần Dật Thần. Tr·ê·n mặt những người đàn ông xăm trổ này đều nở nụ cười gằn, trước khi đến đây Trương Chí Hào đã hứa với họ, những người đến đây đều sẽ được nhận 600 ngàn tiền “phí ra sân”.
Người nào ra tay có thể nhận thêm 900 ngàn tiền “phí lao động”.
Với thân hình nhỏ bé của Trần Dật Thần, đương nhiên không thể đỡ được đòn của tất cả bọn họ, chỉ cần 3, 4 người là đủ đ·á·n·h cho Trần Dật Thần không đứng dậy nổi. Nói cách khác, những người có thể k·i·ế·m được 900 ngàn tiền “phí lao động” nhiều nhất cũng chỉ có 3, 4 người, những người còn lại chỉ có thể nhận 600 ngàn tiền “phí ra sân”.
Vậy nên họ phải hành động nhanh chóng!
Nếu chậm thì không k·i·ế·m được 900 ngàn này nữa.
Nghĩ thì hay, nhưng sự thật lại t·à·n k·h·ố·c.
Trước khi ba người đàn ông xăm trổ cao lớn lao đến trước mặt Trần Dật Thần, trong tầm mắt họ có thêm một đôi chân dài.
Giây tiếp theo, đồng tử bọn họ không khỏi co rút lại, gần như theo bản năng, họ duỗi tay ra chặn đôi chân đó lại.
Nhưng tốc độ giơ tay của chúng sao có thể nhanh hơn tốc độ chân của Trần Dật Thần được?
Thậm chí đến cơ hội phản ứng cũng chẳng có, chân Trần Dật Thần đã lần lượt đ·ạ·p lên mặt ba người họ.
Ba người chỉ cảm thấy mặt đau rát, sau đó cả người như bị một chiếc xe tải tốc độ cao húc văng, bay về phía sau không tự chủ được.
“Rầm!”
Ba người bay xa cách khoảng bảy tám mét rồi nặng nề rơi xuống đất.
“Phụt!”
Sau khi phun ra một ngụm m·á·u lớn, ba người đều trợn tròn mắt, sau đó ngất đi!
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười lạnh lùng bên môi Trương Chí Hào đông cứng, bàn tay đang cầm điếu t·h·u·ố·c cũng khẽ r·u·n lên.
Tên nhóc này sao lại đ·á·n·h nhau giỏi đến thế?
Không chỉ Trương Chí Hào mà hai chục người đàn ông xăm trổ còn lại cũng đều ngây người tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Một p·h·át đ·ạ·p mà khiến ba người đàn ông trưởng thành cao lớn bay xa bảy, tám mét, cú đá đó không phải người bình thường có thể làm được.
Sợ rằng nếu họ lên thì cũng sẽ có kết cục tương tự ba người vừa rồi.
“Còn ngây ra đó làm gì, lên đi!”
Trương Chí Hào thẹn quá hoá giận, cú đá của Trần Dật Thần quả thực rất đáng sợ, nhưng ông ta còn hơn hai mươi người nữa, mà họ đều có v·ũ k·h·í, hơn 20 người có v·ũ k·h·í thì sợ gì không đấu lại được 1 người tay không tấc sắt?
“Lên!”
Sau khi Trương Chí Hào ra lệnh, hai mươi tên còn lại c·ắ·n răng, nắm chặt v·ũ k·h·í trong tay, lao về phía Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cười mỉa, anh vước lên một bước, dùng cả tay và chân.
Anh không cần phải dùng đến chiêu thức gì to tát, nhưng hơn hai mươi người lao tới đều không phải đối thủ của anh.
Hầu hết mỗi người họ chỉ cần chạm nhẹ vào anh một chút là sẽ bay lộn ng·ư·ợ·c ra như một con rối đồ chơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận