Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 649: CHƯƠNG 649: ÂM DƯƠNG QUYỀN (length: 8627)

CHƯƠNG 649: ÂM DƯƠNG QUYỀN Cho dù là Cảnh Vân Phong hay là Cảnh Thế Minh đều không hẹn mà cùng nhau nhíu mày.
Một màn này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, cũng làm cho bọn họ ý thức được sở dĩ Trần Dật Thần có thể c·u·ồ·n·g vọng như thế cũng không phải là phô trương thanh thế, mà là thật sự có chút tài năng… Cảnh Đằng có thể g·i·ế·t c·h·ế·t Trần Dật Thần, không phải là một chuyện dễ dàng.
“Võ học hiện đại vậy mà có thể mạnh đến trình độ như thế?”
Cảnh Đằng cũng đã ý thức được điểm này, nói một cách chính x·á·c sự sợ hãi trong lòng anh ta đã vượt qua tất cả những người ở đây.
Bởi vì anh ta biết rõ uy lực tổng hợp đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g lúc nãy của anh ta, nếu như là Hóa Kình sơ kỳ bình thường căn bản không có cách ngăn cản được. Nhưng mà Trần Dật Thần chỉ dựa vào một p·h·áo quyền đơn giản, chẳng những hóa giải được đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g của anh ta, hơn nữa còn có thể làm cho anh ta chấn động lùi về phía sau hai bước, thậm chí chỗ vết thương còn tuôn ra cơn đau nhức t·h·iếu chút nữa đã vỡ ra.
“Được lắm, anh Thần, tuyệt lắm, chơi c·h·ế·t cậu ta đi.” Dường như là đang đáp lại Cảnh Đằng, Vũ Văn Bác k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g đ·i·ê·n c·uồ·n·g kêu to lên, cảm thấy người sử dụng một quyền đ·á·n·h lui Cảnh Đằng hồi lúc nãy là chính anh ta chứ không phải là Trần Dật Thần.
“Trần sư thúc, chơi c·h·ế·t hắn ta đi.” Vũ Văn Bác vừa mới mở miệng, bốn anh em Trần thị cũng giống như đ·i·ê·n c·uồ·n·g mà đồng loạt hô to.
“Không thể không nói, mày làm cho tao cảm thấy rất bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, tiếp th·e·o đây mày sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu.”
Bên tai vang lên tiếng hô to của bọn người Vũ Văn Bác, Cảnh Đằng lấy lại tinh thần từ trong k·i·n·h· ·h·ã·i, sắc mặt âm trầm có thể chảy ra nước, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, trong mắt giận dữ, s·á·t ý càng sâu.
“g·i·ế·t mày như c·ắ·t một ngọn cỏ.”
Trần Dật Thần quát lạnh một tiếng, sau đó phóng người ra, giống như là một con hổ xuống núi, trực tiếp nhào về phía Cảnh Đằng.
Một chiêu qua đi, anh chủ động t·ấ·n· ·c·ô·n·g, muốn đ·ấ·m cho Cảnh Đằng n·ổ tung ở trước mặt của mọi người.
Cuộc chiến bắt đầu, Trần Dật Thần và Cảnh Đằng vừa đến liền đối c·ứ·n·g một lần, kết quả nằm ngoài dự liệu là Trần Dật Thần chiếm thế thượng phong, làm đám người kinh ngạc, sau đó chủ động t·ấ·n· ·c·ô·n·g, thả người nhào về phía Cảnh Đằng.
Hô!
Gần như là trong nháy mắt Trần Dật Thần liền nhào đến trước người của Cảnh Đằng, tay phải hóa thành chưởng bổ xuống đầu của Cảnh Đằng.
Bổ chưởng.
Một chưởng này Trần Dật Thần vận dụng bổ chưởng tiếng tăm lừng lẫy trong bát quái môn, hơn nữa còn thôi động toàn bộ Nội Kình trong cơ thể, kết hợp với sức lực mạnh mẽ của thân thể, giống như là một thanh bảo đ·a·o sắt bén bổ ra, nơi nào nó đi qua không khí dường như bị c·ắ·t c·h·é·m hình thành một đầu chân không, kình phong quét tứ phía.
Lấy đạo của người t·r·ả cho người.
Vừa rồi, Cảnh Đằng dùng phương thức n·h·ụ·c nhã nhất để mở đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g với Trần Dật Thần, bây giờ Trần Dật Thần đ·á·n·h t·r·ả lại y như vậy, có thể nói là cường thế đến cực điểm.
“Muốn c·h·ế·t rồi!”
Cảnh Đằng n·ổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp đ·ấ·m ra một quyền, đ·á·n·h vào lòng bàn tay của Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần dùng phương thức ra tay lúc nãy của Cảnh Đằng, Cảnh Đằng cũng dùng phương thức lúc nãy của Trần Dật Thần để đ·á·n·h t·r·ả lại… anh ta dùng loại phương thức này để bảo vệ tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của mình với nhà họ Cảnh.
Nhưng mà trước đó Trần Dật Thần vận dụng một p·h·áo quyền đơn giản đến cực điểm, mà Cảnh Đằng bởi vì lúc nãy đã rơi vào thế hạ phong, lại không biết rõ thực lực của Trần Dật Thần, cho nên không dám k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, trực tiếp vận dụng Âm Dương Quyền tổ truyền của nhà họ Cảnh.
Âm Dương Quyền p·h·áp được tổ tiên nhà họ Cảnh sáng tạo ẩn chứa bốn cặp quan hệ âm dương, tức là: âm dương hộ thể, âm dương dưỡng dục, âm dương đối lập, âm dương đồng căn, bộc lộ ra sức lực không ngừng. Phong cách võ đạo lấy nhu thắng cương, giao nhau nhanh chậm, mây trôi nước chảy, làm ý chí, khí, hình, thần của võ giả dần dần hòa thành một thể đến cảnh giới tối cao.
Bởi vì cái gọi là giới hạn âm dương chỉ trong một khái niệm nhanh chậm.
Giờ phút này, Cảnh Đằng thôi động Âm Dương Quyền p·h·áp cũng không lấy nhu thắng cương để ngăn cản đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g của Trần Dật Thần, mà lấy nhanh đ·á·n·h nhanh, muốn dùng c·ứ·n·g đối c·ứ·n·g để lấy lại danh dự.
Phanh…
Trong chốc lát quyền chưởng chạm vào nhau, Nội Kình bắn ra dường như là hai thanh binh khí tuyệt thế va chạm vào nhau, p·h·át ra một tiếng vang trầm đục, một cỗ kình phong đáng sợ lấy điểm va chạm làm tâm điểm quét về bốn phương, nhưng mà đều không đến gần thân thể của hai người.
Va chạm qua đi, Trần Dật Thần chạm vào một lực phản chấn rất mạnh, trọng tâm có chút m·ấ·t thăng bằng lùi về phía sau nửa bước.
Mà Cảnh Đằng thì đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích cái nào.
Tất cả những thứ này giống như là phiên bản trước đó, chỉ là nhân vật đã thay đổi.
Hô!
Bất chợt không đợi đám người kinh hô một tiếng, không đợi Cảnh Đằng âm thầm cao hứng, thừa thắng truy kích, thân thể của Trần Dật Thần như lò xo áp súc lại bắn ra trong nháy mắt, một quyền đ·á·n·h về phía Cảnh Đằng, hoàn toàn không cho Cảnh Đằng có cơ hội ra tay.
“Hừ.”
Cảnh Đằng hừ lạnh một tiếng, tay trái hóa chưởng đột nhiên đ·á·n·h ra.
Một chưởng này tốc độ của anh ta cực kỳ chậm, chậm đến mức người nằm ngoài võ đạo như Vũ Văn Bác đều có thể nhìn thấy được, nhưng mà… đến lúc cho rằng Trần Dật Thần sắp đ·á·n·h trúng Cảnh Đằng, tốc độ của Cảnh Đằng đột ngột tăng tốc lên, bàn tay trái mạnh mẽ mà chuẩn x·á·c vỗ vào nắm đ·ấ·m của Trần Dật Thần, mặc dù không ngăn cản được quyền thế của Trần Dật Thần nhưng mà cũng làm cho đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g của Trần Dật Thần lệch đi.
Cùng lúc đó, Cảnh Đằng dừng bước lại, thân thể hơi nghiêng qua một bên tránh thoát đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g của Trần Dật Thần, đồng thời trong nháy mắt tiếp cận thân thể, cánh tay phải nâng lên, nhấc cánh tay với khuỷu tay đột nhiên vọt về phía Trần Dật Thần.
Tay trái âm, tay phải dương.
Lấy nhu thắng cương, tả lực đả lực.
Giờ khắc này Cảnh Đằng chẳng những đang t·h·i triển Âm Dương Quyền mà còn đang bộ lộ quyền p·h·áp tinh túy một cách vô cùng tinh tế, một đòn này ẩn chứa “thái cực” lấy nhu thắng cương, cũng tương tự chứa “t·h·iết sơn” uy m·ã·n·h, dương cương, trong nháy mắt thay đổi thế biến thủ làm c·ô·ng, làm Trần Dật Thần muốn tránh cũng tránh không được.
Nhưng mà… dường như là Trần Dật Thần đã biết trước chuyện này, dựa vào mấy năm s·á·t phạt rèn luyện đã đúc kết được bản năng chiến đấu, cấp tốc thu quyền lại, cúi người tránh thoát đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g h·u·n·g· ·á·c của Cảnh Đằng, đồng thời đùi phải đột nhiên đá ra quét về phía phần dưới của Cảnh Đằng, cũng chuyển thủ làm c·ô·ng.
Quét chân.
Một kích này Trần Dật Thần đã vận dụng đòn quét chân tiếng tăm lừng lẫy trong thối p·h·áp, ra chân cấp tốc, uy lực mạnh mẽ, đừng nói là m·á·u là t·h·ị·t, cho dù là một cái cây to bằng miệng chén cũng sẽ bị quét trúng, đều bị đ·ứ·t gãy trong nháy mắt.
Cái gì?
Phản ứng của Trần Dật Thần nhanh c·h·óng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cảnh Đằng, trong lúc vội vàng anh ta không hóa giải đòn quét chân của Trần Dật Thần mà là nhanh c·h·óng lui ra phía sau một bước, làm cho Trần Dật Thần quét vào khoảng không.
v·út.
Một chân quét vào khoảng không, thân thể của Trần Dật Thần như là di chuyển xoắn ốc, thuận thế tiến lên, biến thành chân phải ch·ố·n·g đỡ chân trái thuận thế bay lên, mu bàn chân căng c·ứ·n·g, Nội Kình phun trào, h·u·n·g· ·á·c đá vào vùng n·g·ự·c của Cảnh Đằng.
“Đủ rồi.”
Vất vả lắm Cảnh Đằng có thể chuyển thủ thành c·ô·ng, kết quả trong nháy mắt lại bị Trần Dật Thần áp chế, trong lòng n·ổi nóng đến cực điểm, lập tức quát lên một tiếng, đồng thời hai tay vung ra hiện lên chưởng trạng, giống như là có một cánh cửa ngăn ở trước n·g·ự·c của mình.
Bốp.
Trần Dật Thần đá trúng bàn tay của Cảnh Đằng, Nội Kình ào ào đổ xuống.
Hai tay của Cảnh Đằng r·u·n lên, sau đó đột nhiên thu vào, tháo bỏ đi Nội Kình một cước này của Trần Dật Thần, sau đó đột nhiên p·h·át lực đẩy ra bên ngoài?”
Mượn lực đ·á·n·h lực.
Lần này nhìn có vẻ như đơn giản, nhưng mà thật ra Cảnh Đằng đã bộc lộ hết tất cả những gì tinh túy của Âm Dương Quyền ra bên ngoài, chẳng những hóa giải đòn t·ấ·n· ·c·ô·n·g của Trần Dật Thần, hơn nữa còn làm cho trọng tâm của Trần Dật Thần bất ổn.
Nhân cơ hội này, Cảnh Đằng nhanh c·h·óng tiến lên chuẩn bị biến thủ thành c·ô·ng một lần nữa.
Nhưng mà… đúng lúc này, Trần Dật Thần lợi dụng lực đẩy của Cảnh Đằng, thân thể đột nhiên bay lên tr·ê·n không, đùi phải giơ cao lên, mu bàn chân phun trào Nội Kình, từ tr·ê·n xuống dưới, hung hăng bổ về phía Cảnh Đằng đang bay thẳng tới.
Mượn lực đ·á·n·h lực, Trần Dật Thần lại lấy đạo của người t·r·ả lại cho người một lần nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận