Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 6: (3) (length: 8658)

"CHƯƠNG 6: CẬU CHỦ TRẦN.
“Ông… ông chủ Thẩm, tôi… tôi x·i·n ·l·ỗ·i.” Yết hầu của Vương Đại Hải nhấp nhô, ánh mắt đầy k·i·n·h ·h·ãi, đ·á·nh Thẩm Kình t·h·i·ê·n sao, cho anh ta mượn một trăm ngàn lá gan, anh ta cũng không dám.
“Bốp!”
Thẩm Kình t·h·i·ê·n hung hăng t·á·t một cái lên mặt Vương Đại Hải, đ·á·n·h Vương Đại Hải ngã sấp xuống đất.
Sau đó anh ta quay người lại, cung kính khom lưng với Trần Dật Thần: “Cậu chủ Trần, x·i·n ·l·ỗ·i, để cậu phải kinh sợ rồi.”
Động tác lưu loát, rành mạch!
Cả hiện trường im phăng phắc!
Mấy tên bảo vệ đồng loạt dụi dụi mắt, như có chút không dám tin vào cảnh tượng bọn họ nhìn thấy.
Người giàu nhất thành phố Thương Châu, vậy mà lại khom người với một người trẻ tuổi?!
Cảnh này mà truyền ra ngoài, e rằng cả Thương Châu đều sẽ chấn động m·ấ·t!
Người trẻ tuổi này, rốt cuộc có thân p·h·ậ·n gì?!
Mấy tên bảo vệ này như muốn n·ổ tung đầu óc, chỉ cảm thấy hô hấp cực kỳ nặng nề.
“Tổng giám đốc Thẩm nặng lời rồi, tôi không sao.” Trần Dật Thần mỉm cười nói. Không cần Trần Lâm nói, anh cũng có thể n·h·ậ·n ra người trước mặt này, dù sao cũng là người giàu nhất thành phố Thương Châu, Trần Dật Thần thường x·u·y·ê·n nhìn thấy ảnh của Thẩm Kình t·h·i·ê·n trên nhật báo tài chính kinh tế.
“Cậu Trần, chuyện này là sơ suất của tôi. Cậu yên tâm, hôm nay những người đắc tội với cậu, tôi sẽ khiến cho bọn họ t·r·ả giá.” Trong mắt Thẩm Kình t·h·i·ê·n lóe lên một tia sắc bén, đám người Vương Đại Hải này suýt chút nữa đã khiến ông ta vạn kiếp bất phục rồi, đương nhiên ông ta không thể tha.
“Tổng giám đốc Thẩm, tha m·ạ·n·g ạ!”
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi! Ngài tha cho tôi một lần đi.”
Phịch, phịch…
Lời Thẩm Kình t·h·i·ê·n vừa nói xong, Vương Đại Hải và mấy tên bảo vệ liền cùng nhau q·u·ỳ xuống đất, nước mắt tuôn dài, t·r·ả giá mà Thẩm Kình t·h·i·ê·n nói, đâu chỉ đơn giản là khiến bọn họ m·ấ·t việc, gãy tay gãy chân là còn nhẹ đấy!
“Câm miệng!” Thẩm Kình t·h·i·ê·n lạnh lùng h·é·t lên, mấy người đó lập tức im bặt.
Sắc mặt Thẩm Kình t·h·i·ê·n lạnh băng, ông ta có thể từ một người bình dân trở thành người giàu nhất thành phố Thương Châu hiện tại, không phải chỉ đơn giản là chỉ biết kinh doanh.
Mấy người này, nếu đã dám đắc tội với Trần Dật Thần, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý t·r·ả giá cho tốt!
Trần Dật Thần híp mắt, anh có thể nhìn ra, vẻ mặt Thẩm Kình t·h·i·ê·n không giống như là đang giả vờ, e là mấy người Vương Đại Hải thật sự sẽ n·h·ậ·n phải sự trừng phạt cực kỳ t·à·n k·h·ố·c.
“Thôi đi, Tổng giám đốc Thẩm.” Trần Dật Thần xua xua tay, nói: “Bọn họ cũng không làm gì tôi, Tổng giám đốc Thẩm cứ để bọn họ tiếp tục làm việc đi, nếu như Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy áy náy thì có thể trừ một tháng lương của bọn họ, coi như trừng phạt là được rồi.”
Trần Dật Thần cuối cùng vẫn mềm lòng, mấy người Vương Đại Hải có sai, nhưng cũng không sai đến mức nghiêm trọng, Trần Dật Thần không muốn vì mình mà hủy đi cả đời của mấy người Vương Đại Hải.
Trong ba năm giao đồ ăn sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Trần Dật Thần đã hiểu ra rất nhiều đạo lý, đối với người xuất thân từ tầng lớp dưới đáy của xã hội, có lúc chỉ s·ố·n·g thôi cũng đã rất gian nan rồi.
Có lẽ đối với mình, chỉ là t·i·ệ·n tay đưa ra một quyết định thôi, nhưng đối với mấy người Vương Đại Hải mà nói, quyết định này là liên quan đến cả cuộc đời.
Thẩm Kình t·h·i·ê·n có chút bất ngờ, nhưng Trần Dật Thần đã nói vậy rồi, vậy đương nhiên ông ta phải nể mặt Trần Dật Thần.
“Còn không cảm ơn cậu Trần đi!” Thẩm Kình t·h·i·ê·n lạnh lùng liếc nhìn đám người một cái.
Nghe thấy lời này, mấy người Vương Đại Hải vội vàng vừa lăn vừa b·ò mà b·ò đến trước mặt Trần Dật Thần, dập đầu tạ tội.
Trần Dật Thần không nói gì, anh chỉ hy vọng, t·r·ải qua chuyện lần này, đám người Vương Đại Hải sẽ ghi nhớ, không phải là ai cũng sẽ dễ nói chuyện giống như anh đâu.
Thẩm Kình t·h·i·ê·n cũng thở phào, biểu hiện của Trần Dật Thần vẫn khiến ông ta kinh ngạc, so với những cậu chủ nhà hào môn mà ông ta từng gặp, quả thực là một trời một vực.
Trần Dật Thần không những không ngông n·g·ư·ợ·c, hơn nữa trông không có chút kiêu ngạo nào, nếu không phải Trần Lâm nói, ông ta cũng sẽ không dám tin, vị trước mặt này vậy mà lại là người của nhà họ Trần ở Kinh Đô.
Hơn nữa vị này...
Vậy mà còn lái chiếc xe điện đến đây.
Thẩm Kình t·h·i·ê·n vô thức nhìn chiếc xe điện bị đá tan nát trên mặt đất, vẻ mặt cổ quái.
“Cậu chủ, chúng ta vào trong thôi.” Lúc này, Trần Lâm mỉm cười híp mắt đứng ra.
Trần Dật Thần khẽ gật đầu, dưới sự dẫn đường của Thẩm Kình t·h·i·ê·n, Trần Dật Thần đi vào một biệt thự có phong cách như lâu đài châu Âu.
Trang trí của biệt thự rất tao nhã nhưng không m·ấ·t đi sự sang trọng, những b·ứ·c tường trắng như ngọc khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Trên đường đi, Thẩm Kình t·h·i·ê·n đã giới t·h·iệu qua một lượt với Trần Dật Thần, biệt thự này có vị trí địa lý tốt, nằm trên núi Ngọc Tuyền, có cửa sổ s·á·t đất bằng kính nhìn ra toàn cảnh, người s·ố·n·g trong biệt thự có thể thưởng thức cảnh đẹp của ngọn núi mà không cần ra ngoài.
Biệt thự có diện tích hơn 500m2, có hồ bơi riêng, phòng tập gym, rạp chiếu phim, sân vườn nhỏ… Tóm lại là đầy đủ t·i·ệ·n ích cao cấp, đủ loại đủ thứ.
Biệt thự này là do Thẩm Kình t·h·i·ê·n xây cho mình, dùng để dưỡng già, không có ý định bán cho bên ngoài, nhưng hôm qua Trần Lâm muốn mua, Thẩm Kình t·h·i·ê·n đương nhiên không dám từ chối, liền bán căn biệt thự cho Trần Lâm với giá 150 triệu một mét vuông.
Nói là bán nhưng thực ra cũng gần giống như là tặng, bởi vì ngay cả một căn nhà bình thường nhất trên núi Ngọc Tuyền cũng đã có giá 300 triệu một mét vuông rồi.
Biệt thự có vị trí địa lý đẹp nhất này, có thể ngắm núi trăng, cho dù một mét vuông có giá một tỷ rưỡi thì cũng sẽ có vô số người muốn giành mua.
Trần Dật Thần rất hài lòng với căn biệt thự này, anh tin nếu Hạ Nhược Y s·ố·n·g ở đây, nhất định sẽ rất vui.
“Cậu Trần, cũng đã không còn sớm nữa, tôi đã chuẩn bị bữa trưa ở nhà, không biết cậu Trần có thể nể mặt, cho Thẩm mỗ một cơ hội để nhận lỗi không.” Sau khi đưa Trần Dật Thần đi xem biệt thự xong, Thẩm Kình t·h·i·ê·n thử dò hỏi, tuy Trần Dật Thần đã nói không để bụng chuyện của mấy người Vương Đại Hải, nhưng Thẩm Kình t·h·i·ê·n vẫn có vài phần thấp thỏm, sợ Trần Dật Thần về sẽ suy nghĩ nhiều.
“Tổng giám đốc Thẩm, ông nặng lời rồi, nhận lỗi với không nhận lỗi gì chứ, chuyện trước đó đã qua hết rồi, tôi sẽ không để trong lòng đâu, n·g·ư·ợ·c lại là sau này tôi sẽ ở Thương Châu p·h·át triển, có thể phải cần nhờ Tổng giám đốc Thẩm chiếu cố nhiều hơn đó.”
Trần Dật Thần cười nói, kể từ khi tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Trần, anh không thể không có giao t·h·iệp với đám cường hào này, Thẩm Kình t·h·i·ê·n là một người thông minh, nếu như có thể, Trần Dật Thần càng muốn k·é·o Thẩm Kình t·h·i·ê·n về phía của mình, chứ không phải là nhà họ Trần.
“Ha ha, cậu Trần nói đùa rồi, chiếu cố thì không dám. Sau này cậu Trần nếu như có chỗ nào cần đến Thẩm mỗ thì cứ nói, Thẩm mỗ nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.” Thẩm Kình t·h·i·ê·n hào sảng cười nói.
Trần Dật Thần cười, không nói gì thêm, lời Thẩm Kình t·h·i·ê·n nói, cứ nghe là được rồi, anh cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi tin thật.
Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi, thiên hạ bôn ba cũng đều vì lợi.
Nếu không có nhà họ Trần, loại người như Thẩm Kình t·h·i·ê·n sẽ không thèm nhìn mình một cái.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi thấy núi Ngọc Tuyền này rất lớn, ngoài khu biệt thự này, còn có rất nhiều nơi cảnh sắc rất đẹp, vị trí địa lý cũng rất ưu việt, tại sao Tổng giám đốc Thẩm không suy nghĩ đến việc tiếp tục khai p·h·á?” Trần Dật Thần đột nhiên hỏi.
Núi Ngọc Tuyền là danh lam thắng cảnh n·ổi tiếng nhất ở thành phố Thương Châu. Suối ngọc trên núi phun ra từ khe đá, dòng nước uốn lượn với những bông hoa màu bạc, như cầu vồng ngọc treo n·g·ư·ợ·c. Đây là một trong ba kỳ quan của Thương Châu, Hoàng đế Càn Long từng phong Ngọc Tuyền là đệ nhất tuyền trong t·h·i·ê·n hạ, các triều đại nhà Nguyên và nhà Minh, núi Ngọc Tuyền là thánh địa du lịch, bây giờ là một danh lam thắng cảnh cấp 5A n·ổi tiếng cả nước.
Tuy nhiên, núi Ngọc Tuyền cực kỳ khó p·h·át triển vì diện tích lớn, địa hình cao và hiểm, đòi hỏi vốn đầu tư cực kỳ lớn.
Nghe nói Thẩm Kình t·h·i·ê·n trước đây đã đầu tư toàn bộ tài lực của mình, cũng chỉ p·h·át triển được chưa đến một phần tư núi Ngọc Tuyền, ba phần tư còn lại là vùng đất hoang sơ.
Đối mặt với mảnh đất hoang như động không đáy này, trong lòng Trần Dật Thần nảy ra một ý tưởng.
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận