Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 817 - Hơi thở yếu ớt (length: 7083)

Vết thương của nàng thậm chí còn chưa ngừng chảy m·á·u, bộ đồ nhuốm một mảng đỏ tươi đã chân thực nói với Trần Phong rằng Thanh Chi đáng ra phải c·h·ế·t rồi, bởi vì vị trí vết đ·â·m chính là tim, một vị trí bắt buộc phải c·h·ế·t. Nhưng hơi thở yếu ớt, trái tim đã cố gắng để đ·ậ·p trở lại lại nói với Trần Phong, nàng chưa c·h·ế·t. Trong lòng hoài nghi, anh đưa tay ra s·ờ vào cổ Thanh Chi, mạch m·á·u vẫn còn đ·ậ·p, chứng tỏ Thanh Chi vẫn còn s·ố·n·g. Mặc dù trong lòng Trần Phong rất kinh ngạc, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là cứu người. Vết thương vẫn đang chảy m·á·u, hơi thở của Thanh Chi cũng rất yếu ớt, vết loang lổ của m·á·u tươi tr·ê·n bộ đồ hòa lẫn với vết thương. Trần Phong nhìn một cái, anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn quyết định vạch áo chỗ đó ra, để lộ làn da trắng nõn và vết thương rợn người. Cảm giác từng nhịp đ·ậ·p nói rằng nàng vẫn còn s·ố·n·g. Người đầy m·á·u nhưng vẫn quyến rũ, màu đỏ và màu trắng đối lập, vừa xinh đẹp vừa đáng sợ. Trần Phong vén áo lên, rút một sợi dây vải ra, quấn c·h·ặ·t từng vòng quanh vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể cầm được m·á·u. Nhưng chả mấy mà miếng vải màu xám trắng đã bị nhuộm màu, chuyển thành màu đen như mực, vết m·á·u thấm qua miếng vải lại tiếp tục chảy ra.
Trần Phong bất lực, hai tay anh ép c·h·ặ·t vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể dùng ngoại lực để cầm m·á·u. Loay hoay một hồi lâu, có thể là tự bản thân Thanh Chi dũng cảm, cũng có thể là Trần Phong cấp cứu kịp thời, vết thương cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng chảy m·á·u. Trần Phong mệt mỏi ngồi xuống đất, nhìn cảnh tượng kiều diễm đó mà không thể có hứng n·ổi. Sau đó, anh cũng không biết mình làm sao đưa được Thanh Chi và cô nhóc về nhà, cũng không biết bản thân cứ ngồi trông một người có thể c·h·ế·t bất cứ lúc nào rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng anh vẫn cứ chờ đợi bên g·i·ư·ờ·n·g của Thanh Chi. Đợi đến khi tia nắng bình minh đầu tiên lọt vào trong căn phòng, Trần Phong từ từ mở mắt ra, Thanh Chi đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, còn cô nhóc kia thì ngủ tr·ê·n một tấm chiếu cách đó không xa. Có thể thấy Thanh Chi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Anh đứng dậy, lại kiểm tra vết thương của Thanh Chi, m·á·u đã hoàn toàn ngừng chảy, tim đ·ậ·p và hô hấp bình thường, có điều hơi thở vẫn yếu. Trần Phong tìm được thảo dược chữa trị và băng bó vết thương trong phòng, anh thay băng cho Thanh Chi, nghĩ một lúc, lại cho nàng uống một viên kháng sinh. Anh không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ làm được bấy nhiêu thôi. Xong xuôi đâu đấy, Trần Phong ra khỏi phòng. Bên cạnh căn nhà có một dòng suối chảy từ tr·ê·n núi xuống, không khí buổi ban mai vô cùng trong lành, nước suối chảy xiết, ánh nắng x·u·y·ê·n qua cây lộc vừng cổ thụ trước cửa chiếu lên mặt Trần Phong. Anh say sưa vài phút, bỗng nhìn thấy động tĩnh từ đằng xa. Anh nghĩ có thể là dã thú, nhưng lập tức lại nhìn thấy người đi đến. Đó là bóng dáng của một đạo sĩ, b·úi tóc đằng sau, lưng đeo k·i·ế·m, người đầu tiên Trần Phong nghĩ đến là Thanh Khâu. Quả nhiên, khi người đó tiến lại gần, Trần Phong nhìn diện mạo thì đúng là Thanh Khâu thật. Thanh Khâu nhìn thấy Trần Phong, có phần ngạc nhiên, sau khi chắp tay hành lễ với Trần Phong xong liền nói. “Sao đạo hữu lại ở đây? Chủ nhân nơi này đâu?” Trần Phong không ngờ Thanh Khâu lại quen Thanh Chi, nhưng vì chuyện lần trước, anh không có cảm tình với Thanh Khâu, cho nên cũng không muốn để ý đến ông ta, chỉ nhìn mà thôi. Thanh Khâu hình như không hề để bụng, sau khi ông ta cười với Trần Phong một cái, liền tự đi vào nhà. Trần Phong cũng lập tức th·e·o sau. Ở trong phòng, Thanh Chi vẫn hôn mê chưa tỉnh, và cô nhóc còn đang ngủ say. Mà mùi tanh nhàn nhạt của m·á·u ở trong phòng đã trực tiếp nói cho Thanh Khâu biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta quay đầu lại hỏi Trần Phong: “Nàng b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g à?” “Ông có cứu được nàng không?” Trần Phong hỏi n·g·ư·ợ·c lại. “Ta không biết, ta phải xem qua đã rồi mới chắc chắn được”. Ông ta đi đến bên cạnh Thanh Chi, c·ở·i bỏ tấm băng gạc mà Trần Phong mới quấn vào vừa nãy, nói: “Có thể vẫn còn chút hi vọng, nhưng chỗ thảo dược này còn thô quá, không có mấy tác dụng đối với việc hồi phục của nàng”. Những cái này đều là Trần Phong dựa vào kiến thức vốn có để làm cho Thanh Chi, anh cũng không cảm thấy bị sỉ n·h·ụ·c bởi lời nói của Thanh Khâu. Thanh Khâu nói xong, bắt đầu tìm k·i·ế·m trong phòng, trong tủ t·h·u·ố·c ở một bên có để rất nhiều dược liệu mà Thanh Chi tích trữ, nhưng Thanh Khâu tìm k·i·ế·m rất lâu, hình như không tìm thấy thứ ông ta muốn tìm. “Ở đây không có long t·h·iệt thảo!” “Vậy phải làm sao?”, Trần Phong hỏi. “Trong núi có, cậu đi tìm với ta”. Trần Phong nhìn Thanh Chi và cô nhóc, lo lắng cho bọn họ mà hỏi: “Một mình ông đi được không? Nếu bọn họ có vấn đề gì, ta có thể chăm sóc”. Thanh Khâu rất bình tĩnh giải t·h·í·c·h: “Tình hình của nàng bây giờ chỉ nằm giữa ranh giới s·ố·n·g c·h·ế·t, thêm một phút cũng là thêm một tia hi vọng cứu s·ố·n·g nàng, ta tự đi cũng được, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng hai người được”. Trần Phong nghe xong, thấy cũng không vấn đề, hiện giờ hai người Thanh Chi đều m·ấ·t đi ý thức, tạm thời rời đi cũng không ảnh hưởng gì, anh nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được, ta đi với ông”. Hai người đeo sọt t·h·u·ố·c, vừa đi đường Thanh Khâu vừa giới t·h·iệu với Trần Phong về tập tính và hình dạng của long t·h·iệt thảo. “Nếu như cậu nhìn thấy nó, thì có thể nh·ậ·n ra ngay”, Thanh Khâu nói. Trần Phong đi đằng sau, anh đã nhớ long t·h·iệt thảo rồi, nhưng nhìn Thanh Khâu ở đằng trước, anh nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ông?” “Cậu không biết cô ấy sao?”, Thanh Khâu thắc mắc hỏi. “Không biết, chỉ là tình cờ gặp thôi”, Trần Phong đáp. “Thế thì cậu cũng không nên biết quá nhiều, cô ấy không muốn ai biết về tình hình của cô ấy đâu, nếu như bị cô ấy biết là ta nói với cậu, cô ấy nhất định sẽ gây phiền phức cho ta”. Trần Phong không hỏi nữa, im lặng đi th·e·o Thanh Khâu. Long t·h·iệt thảo mọc ở đầu nguồn con suối, là nơi tối tăm, mặc dù dễ dàng nh·ậ·n diện, nhưng hai người phải tìm m·ấ·t nửa ngày mới tìm thấy. Hai người đều hái rất nhiều. Thanh Khâu nhìn chỗ long t·h·iệt thảo trong sọt t·h·u·ố·c cùng với một vài loại thảo dược khác, bèn bảo Trần Phong dừng lại. “Chỗ này chắc là đủ rồi, về đắp lên cho nàng đã, mai mốt có thể quay lại đây sau, dù sao cũng đã tìm thấy chỗ rồi”. Trần Phong cũng không vấn đề gì, cùng Thanh Khâu quay trở về.
Vốn tưởng rằng sẽ im lặng như lúc đến, nào ngờ đi được một lúc, Thanh Khâu mở miệng nói: “Ta đã nói với cậu rồi, sự tồn tại của tông sư tr·ê·n thế gian, số lượng do trời định, con số 12 đã là cao nhất rồi, nếu như muốn có thêm một người, thì buộc phải có một người trong số 12 người trước đó ngã xuống, như vậy lẽ trời mới chấp nh·ậ·n”. Trần Phong nghe ông ta nói, đại khái đoán được ý của ông ta. Th·e·o như ý ông ta, Thanh Chi chính là một trong 12 người đó, mà anh và Thanh Khâu đều b·ứ·c t·h·iết muốn được đặt chân đến cảnh giới tông sư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận