Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 291: (3) (length: 7344)

CHƯƠNG 291: TẦN CUNG DIỄM Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Dật Thần liền nhận được điện thoại của Cố Minh Sâm.
Trong điện thoại, Cố Minh Sinh nói với Trần Dật Thần rằng dược liệu cần để luyện chế Băng Đế Liên đã mua đủ rồi, bây giờ chỉ đợi Trần Dật Thần đến, bắt tay luyện chế.
Sau khi hỏi rõ địa điểm, Trần Dật Thần trực tiếp chạy tới.
Gần như chân trước Trần Dật Thần vừa rời khỏi, ở cửa bệnh viện liền có thêm một chiếc Rolls Royce dáng dài.
Thân xe và kính của chiếc Rolls Royce, rõ ràng được chế tạo từ vật liệu chống đạn, biển số xe phía trước lại càng là số giống nhau hiếm thấy – Kinh C0000!
Rõ ràng, người ngồi trong xe là nhân vật lớn đến từ Yến Kinh.
Không giàu thì cũng quý!
Cửa bệnh viện chấn động một hồi, không ít người đều lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Nhưng một giây sau, bên cạnh những người này xuất hiện mấy vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe, thần sắc hung sát.
Chỉ một ánh mắt lạnh lẽo, mấy người đi đường chuẩn bị chụp ảnh liền lũ lượt rụt cổ lại, cầm điện thoại hoảng loạn bỏ chạy.
Sau đó, cửa chiếc xe Rolls Royce từ từ mở ra.
Một quý phụ ăn mặc sang trọng từ trên xe bước xuống, quý phụ dung nhan tinh tế, làn da được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt bà ta, gần như không nhìn ra dấu vết của năm tháng.
"Phu nhân, đến rồi."
Một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau quý phụ, sau đó, một bóng người quỷ dị xuất hiện sau lưng quý phụ, bóng người này giống hệt như cái bóng của quý phụ, ẩn nấp trong bóng tối, cùng quý phụ như hình với bóng.
"Ừm." Quý phụ khẽ gật đầu, sau đó trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn xuất hiện ý cười tà mị; "Bà bà, chúng ta vào trong xem thử."
Lúc này, trong phòng bệnh của Hạ Nhược Y, Lâm Như Tuệ đang lải nhải không ngừng.
"Nhược Y, tên phế vật đó vừa rồi rốt cuộc đã nói cái gì? Con thành thật nói cho mẹ."
"Mẹ, Trần Dật Thần anh ấy không nói gì cả..." Hạ Nhược Y có chút bất lực với Lâm Như Tuệ, cô đang chuẩn bị tìm lý do để lừa Lâm Như Tuệ, nhưng ngay lúc này, phía sau Lâm Như Tuệ lại xuất hiện một bóng đen.
Đồng tử của Hạ Nhược Y đột nhiên co rút lại, vừa muốn lên tiếng nhắc nhở Lâm Như Tuệ, lại thấy bóng đen đó đưa một tay ra, nhẹ nhàng túm lấy cổ của Lâm Như Tuệ.
Lâm Như Tuệ bỗng trợn mắt, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã ngất đi rồi.
"Bà làm gì mẹ tôi rồi?!"
Hạ Nhược Y vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Yên tâm, mẹ cô không sao, bà bà chỉ là khiến bà ta tạm thời ngất đi mà thôi."
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên phía sau cái bóng đen.
Bóng đen rời đi, để lộ bóng dáng của quý phụ ăn mặc sang trọng.
"Xin chào cô Hạ." Quý phụ ăn mặc sang trọng nhếch môi lộ ra ý cười.
"Bà là ai?"
Mí mắt của Hạ Nhược Y giật giật, quý phụ sang trọng trước mắt tuy không tỏ rõ, nhưng trên người bà ta lại có một cỗ quý khí bẩm sinh, cỗ quý khí này, thậm chí khiến Hạ Nhược Y cũng sinh ra một loại cảm giác tự thấy không bằng.
"Cô có thể gọi ta là Tần Cung Diễm, hoặc... mẹ." Quý phụ ăn mặc sang trọng mỉm cười đầy thâm ý.
Mẹ?
Bà ta lẽ nào là... Tần Cung Diễm?!
Đồng tử của Hạ Nhược Y lần nữa co rút, nếu như người phụ nữ này thật sự là Tần Cung Diễm, vậy bà ta chính là mẹ kế của Trần Dật Thần!
Tiểu công chúa của nhà họ Tần mà Trần Hạo Thiên cưới năm đó!
Bà ta đến đây làm gì?!
Thất thần sắc sửng sốt trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y, khóe miệng của Tần Cung Diễm hơi cong lên: "Xem ra... Trần Dật Thần đã nhắc về ta với cô."
Hạ Nhược Y không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Bà đến đây làm gì? Tìm chồng của tôi?"
"Không, ta không tìm hắn." Tần Cung Diễm khẽ lắc đầu: "Ta tìm cô."
"Tìm tôi?" Hạ Nhược Y mày liễu nhíu lại.
"Đúng, tìm cô." Tần Cung Diễm bước tới một bước.
"Tìm tôi làm gì?" Hạ Nhược Y có hơi cảnh giác nhìn Tần Cung Diễm, quan hệ giữa Tần Cung Diễm và Trần Dật Thần, không nói quá tệ, thậm chí khi mọi người nhà họ Trần năm đó chèn ép mẹ con Trần Dật Thần, Tần Cung Diễm còn đứng ra nói giúp mẹ con Trần Dật Thần.
Nhưng Hạ Nhược Y lại có chút không tin Tần Cung Diễm.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Cung Diễm là một người phụ nữ, là một người phụ nữ rất yêu Trần Hạo Thiên.
Thân phận này đã quyết định giữa bà ta và Tô An Hạ sẽ ở thế đối lập.
Đừng nói là dang tay với Tô An Hạ, Hạ Nhược Y thậm chí cảm thấy, Tần Cung Diễm chỉ cần không bỏ đá xuống giếng với Tô An Hạ đã coi như tốt lắm rồi.
"Cô Hạ, cô hình như không tin tưởng ta?" Khóe miệng của Tần Cung Diễm xuất hiện ý cười ý vị.
Hạ Nhược Y lạnh lùng liếc nhìn Tần Cung Diễm, không để ý đến ý tứ của Tần Cung Diễm.
Tần Cung Diễm cũng không tức giận, bà ta bỗng bật cười: "Cô Hạ, không giấu gì cô, lần này ta đến tìm cô, chỉ có một mục đích."
"Nói."
"Ta muốn cô và Trần Dật Thần ly hôn."
"Không thể!" Hạ Nhược Y không cần nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng.
"Không thể?" Khóe môi của Tần Cung Diễm cong lên: "Cô Hạ có thể nói cho ta nguyên nhân không? Tại sao không thể?"
"Không có tại sao cả, không thể chính là không thể." Hạ Nhược Y lạnh lùng nói, cô không biết mục đích của Tần Cung Diễm là gì, nhưng bảo cô và Trần Dật Thần ly hôn, cô căn bản chưa từng nghĩ tới.
Cô và Trần Dật Thần, trải qua ba năm khó khăn, không dễ gì mới đến được hôm nay, nếu như chỉ vì một câu của Tần Cung Diễm mà xa nhau, vậy ba năm qua, tính là cái gì?
Tần Cung Diễm thở dài: "Cô Hạ tại sao lại muốn nói dứt khoát như thế?"
"Nếu như ta nói với cô, cô không ly hôn với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần sẽ chết, cô sẽ thế nào?"
"Ý của bà là gì?" Giọng điệu của Hạ Nhược Y đột nhiên trở nên sắc bén.
"Không có ý gì cả." Tần Cung Diễm lắc đầu mỉm cười: "Trần Dật Thần nó chắc không nói với cô, nó phế đi Trần Anh Như."
"Cái gì?! Trần Dật Thần anh ấy phế đi Trần Anh Như?" Hạ Nhược Y kinh ngạc, hôm đó sau khi Trần Dật Thần bước vào thì cô đã ngất đi rồi, cho nên cô không biết chuyện xảy ra tiếp theo, hỏi Trần Dật Thần, Trần Dật Thần chỉ nói là khiến Trần Anh Như cút về Yến Kinh.
Nhưng bây giờ xem ra, Trần Dật Thần sợ rằng vì không để cô lo lắng mà giấu cô.
"Ừm, người đàn ông của cô nó vì trút giận cho cô, hủy đi gương mặt của Trần Anh Như không nói, còn phế đi hai cánh tay với đan điền của cô ta, Trần Anh Như bây giờ chính là một phế nhân triệt để." Khóe môi của Tần Cung Diễm mang theo nụ cười, dường như đang nói về một chuyện nhỏ không liên quan đến mình.
Sau khi Hạ Nhược Y nghe xong, không khỏi có chút cảm động, nhưng trong khi cảm động, trái tim của cô cũng hoàn toàn trùng xuống, Trần Anh Như là con gái của Trần Bá Dung, hơn nữa trước giờ cô ta đều nhận được sự sủng ái của nhà họ Trần, lần này cô ta bị phế, dùng ngón chân cũng có thể đoán được, người nhà họ Trần sẽ tức giận đến mức nào.
"Cô Hạ, thật ra ta khá ngưỡng mộ cô." Tần Cung Diễm chuyển cách nói.
"Ngưỡng mộ cái gì?" Hạ Nhược Y vô thức hỏi.
"Ngưỡng mộ cô có một người chồng tốt như Trần Dật Thần." Tần Cung Diễm nhàn nhạt nói, sau khi nói xong, bà ta lại thở dài: "Không giống ta, dính vào loại đàn ông như Trần Hạo Thiên."
"Chú Trần, chú ấy..." Hạ Nhược Y có chút do dự, cô vốn muốn hỏi Trần Hạo Thiên đối với Tần Cung Diễm có tốt không, nhưng lời đến cửa miệng, thế nào cũng không hỏi ra được.
"Cô muốn hỏi ông ấy đối với ta có tốt hay không?" Nhưng Tần Cung Diễm dường như biết được suy nghĩ của Hạ Nhược Y, hỏi thay cho Hạ Nhược Y.
"Ừm." Hạ Nhược Y khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận