Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 158: (3) (length: 8074)

“Đồ ngốc, bà cảm thấy tôi sẽ thèm cái 4 tỷ 500 triệu đó sao?” Trần Dật Thần khinh miệt cười lạnh, nếu Lâm Như Tuệ có thể biểu hiện tốt hơn một chút, khiến Hạ Nhược Y vui vẻ, thì đừng nói 4 tỷ 500 triệu, mà cho dù 45 tỷ, anh cũng có thể cho bà ta! Nhưng con ngốc Lâm Như Tuệ này lại vì 4 tỷ 500 triệu mà làm Hạ Nhược Y thất vọng. Quả thật là hết thuốc chữa rồi! “Tên phế vật này, có thể không thèm cái 4 tỷ 500 triệu đó sao?” Lâm Như Tuệ mỉa mai cười: “Tôi nói này Trần Dật Thần, trước mặt tôi không cần phải giả bộ nữa đâu? Dù sao mọi người sống chung 3 năm rồi, cậu thế nào tôi còn không rõ sao? Đừng nói là 4 tỷ 500 triệu, cho dù có là 450 triệu, cậu cũng không móc ra nổi đâu.” “Bây giờ cậu lại nói mình không thèm cái 4 tỷ 500 triệu đó, ha ha, lúc nói dối cũng không sợ cắn trúng lưỡi.” Vẻ mặt Lâm Như Tuệ đầy sự mỉa mai, tuy Tôn Hồng lần trước đã nói với bà ta, Trần Dật Thần có lẽ không đơn giản chút nào, nhưng Lâm Như Tuệ vẫn không tin. Trần Dật Thần nếu thật sự không đơn giản thì có thể nhẫn nhịn mình như vậy sao? Có thể làm tên giao đồ ăn suốt ba năm sao? Có thể mang danh yếu kém mà sống tới ba năm sao? Đùa à! Dù sao nếu đổi lại bà ta là Trần Dật Thần, nếu có chỗ dựa thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để bị người ta sỉ vả như một con chó suốt ba năm như vậy đâu.
Nhìn thấy bộ dạng tự cho mình là đúng của Lâm Như Tuệ, Hạ Nhược Y không biết nói gì cho phải nữa. Ngay cả Kiều Tiêu Nguyệt, chủ tịch công ty bất động sản Đại Long có giá trị thị trường hơn 18 ngàn tỷ, cũng phải đối xử tôn kính với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần có thể không móc ra được 450 triệu sao? Đừng nói 450 triệu, cho dù là 450 tỷ, Trần Dật Thần cũng có thể móc ra được! Mẹ của mình, tại sao lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy chứ? Nếu bà ta không có tầm nhìn hạn hẹp, thì với tính cách của Trần Dật Thần, tuyệt đối đã cho Lâm Như Tuệ cuộc sống đại phú đại quý rồi, nhưng sự ngu dốt của bản thân Lâm Như Tuệ đã chôn vùi đi tất cả, Hạ Nhược Y thở dài, đột nhiên có chút đồng cảm với Lâm Như Tuệ. “Móc tiền đi, còn ngây ra đó làm gì?” Thấy Trần Dật Thần không nói, trong lòng Lâm Như Tuệ lập tức sinh ra dự cảm không tốt, bất giác chua ngoa nói: “Cậu đừng có mà nói với tôi, tên phế vật nhà cậu, ngay cả 3 tỷ còn lại cũng xài hết rồi nha!?” “Mẹ, 3 tỷ còn lại, Trần Dật Thần không có xài đồng nào hết!” Hạ Nhược Y lạnh giọng lên tiếng, thực ra nói cho đúng, 4 tỷ 500 triệu đó, căn bản thuộc về Trần Dật Thần, nếu không vì nể mặt Trần Dật Thần, thì Cố Minh Sâm sao có thể đền tiền cho cô chứ. “Nếu đã không xài, vậy cậu móc ra cho tôi!” Nghe thấy tiền vẫn còn, Lâm Như Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm. “Được, con cho mẹ tiền.” Hạ Nhược Y cắn răng, chuẩn bị tìm thẻ ngân hàng trong ví, cho Lâm Như Tuệ 3 tỷ này, đồng nghĩa với việc, cô hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Như Tuệ.
Hạ Nhược Y còn chưa tìm được thẻ, Trần Dật Thần đã lấy ra một tấm thẻ ngân hàng không ghi tên đưa ra trước mặt cô. Đưa thẻ đến trước mặt Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần nhìn thẳng vào Lâm Như Tuệ, bình tĩnh nói: “Trong thẻ này có 5 tỷ 400 triệu.” “5 tỷ 400 triệu của cậu từ đâu ra?” Lâm Như Tuệ kinh ngạc, tên phế vật này sao lại có nhiều tiền như vậy. Trần Dật Thần lắc đầu, nói: “Bà đừng quan tâm 5 tỷ 400 triệu này từ đâu ra, bây giờ, số tiền này đều là của bà.” “Thật sao?” Mặt Lâm Như Tuệ mừng rỡ, nói xong thì định giật lấy tấm thẻ trong tay Trần Dật Thần. Nhưng Trần Dật Thần lại giơ thẻ lên, tránh đi hành động của Lâm Như Tuệ. Sự vui mừng trên mặt Lâm Như Tuệ biến mất, thay vào đó là sự tức giận: “Cậu có ý gì? Không phải cậu nói đưa tiền cho tôi sao?” “Tôi nói đưa tiền cho bà, nhưng tôi có một yêu cầu.” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói. “Yêu cầu gì?” Lâm Như Tuệ hỏi theo bản năng. “Lấy số tiền này rồi, sau này đừng có mà tính toán gì với Nhược Y nữa.” Trần Dật Thần lạnh lùng nói, ngày phòng đêm phòng, giặc nhà khó phòng, loại người tham lam như Lâm Như Tuệ, nếu hết tiền thì tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm, Trần Dật Thần không thể canh chừng bà ta giờ nào phút nấy được, lỡ như ngày nào đó anh không có mặt, Lâm Như Tuệ không chừng lại giở trò gì, tái diễn lại lần bán đấu giá đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y như lần trước.
“Chỉ yêu cầu này thôi?” Mặt Lâm Như Tuệ mừng rỡ, bà ta còn tưởng Trần Dật Thần sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, kết quả chỉ có vậy, vậy bà ta có lý do gì không đồng ý chứ. “Chỉ yêu cầu này thôi.” “Tôi đồng ý!” Lâm Như Tuệ nói xong thì liền giật lấy thẻ trong tay Trần Dật Thần, trên mặt toàn là vẻ vui sướng, tên phế vật này, đầu có phải bị úng nước rồi không? Mình chỉ đòi anh có 3 tỷ, anh vậy mà lấy ra tới 5 tỷ 400 triệu. “Tiền bà đã lấy, nếu để cho tôi biết bà còn dám tính toán với Nhược Y, thì đừng trách tôi không khách sáo với bà.” Sự hời hợt của Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần đương nhiên thấy rõ, nhưng Trần Dật Thần không quan tâm, tiền của anh, không dễ lấy như vậy đâu. “Yên tâm, Nhược Y dù gì cũng là con gái của tôi, chỉ cần cậu có thể cho nó hạnh phúc, tôi sẽ không đẩy nó cho mấy người lung tung đâu.” Ngữ khí của Lâm Như Tuệ hiếm thấy ôn hòa. “Hy vọng bà nói được làm được.” Trần Dật Thần vốn không kỳ lạ khi ngữ khí của Lâm Như Tuệ đột nhiên chuyển biến, vì Lâm Như Tuệ chính là loại thấy lợi quên nghĩa điển hình, chỉ cần bạn cho bà ta tiền, cho dù bạn kêu bà ta quỳ xuống kêu bạn là ba, bà ta cũng sẽ đồng ý. “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết số tiền này cậu lấy từ đâu ra nữa? Không phải do cậu trộm cắp hay là làm gì phi pháp đó chứ?” Trần Dật Thần cho tiền thoải mái như vậy, Lâm Như Tuệ không tránh khỏi cảnh giác, lỡ như tiền này của Trần Dật Thần có vấn đề, thì bà ta không phải lại phải trả lại cho người ta sao. “Mua vé số trúng.” Trần Dật Thần nhàn nhạt nói, 5 tỷ 400 triệu này, là tiền ăn cơm ở công quán Hoa Thịnh lần trước, tối đó, Dương Thái đã trả lại cho anh.
**********
Truyen.one xin giới thiệu đến bạn đọc truyện Theo đuổi vợ câm **********
“Vé số?” Lâm Như Tuệ có chút nghi hoặc, tên phế vật này may mắn vậy sao. Trần Dật Thần cũng không định giải thích, trực tiếp nắm tay Hạ Nhược Y ra khỏi cửa. “Trần Dật Thần, cảm ơn anh.” Cảm xúc của Hạ Nhược Y vẫn hơi suy sụp, nói thế nào đi nữa, Lâm Như Tuệ cũng là mẹ ruột đã sinh ra cô, nhưng trước mặt kim tiền, Lâm Như Tuệ lại như biến thành một người khác, cô cũng rõ, 5 tỷ 400 triệu của Trần Dật Thần, một mặt là để mua bảo hiểm cho cô, mặt khác, cũng là có ý chăm sóc Lâm Như Tuệ. Lâm Như Tuệ có 5 tỷ 400 triệu này, ít nhất cơm ăn áo mặc sau này cũng không cần lo lắng nữa. “Không phải anh đã nói với em, vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh sao?” Trần Dật Thần cười, ôm Hạ Nhược Y vào lòng mình. “Ừm.” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đỏ bừng, giọng như muỗi kêu. “Đi, anh đưa em đi xem nhà mới của chúng ta.” Trần Dật Thần nói. “Nhà mới?” Hạ Nhược Y sững sờ, cô còn tưởng tối nay lại phải cùng Trần Dật Thần đi ở nhờ nhà bạn hoặc ở khách sạn, không ngờ Trần Dật Thần lại nói có nhà mới. “Đúng, nhà mới.” Trần Dật Thần nở nụ cười thần bí, thật ra khi Lâm Như Tuệ nói anh và Hạ Nhược Y dọn ra ngoài, trong lòng anh vui như mở cờ, anh đã sớm muốn dọn ra rồi, nhưng mãi không tìm được lý do, lần này Lâm Như Tuệ cho anh một cơ hội tốt. “Nhà mới của chúng ta, ở đâu?” Hạ Nhược Y ngập ngừng một hồi thì hỏi, tin tức này của Trần Dật Thần quá đột ngột, cô chưa chuẩn bị tâm lý. “Đợi đi rồi em sẽ biết.” Trần Dật Thần cố ý úp mở, anh muốn cho Hạ Nhược Y một bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận