Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 781: Thuốc gene (length: 7278)

“Hửm? Đại hòa thượng, câu này của anh có ẩn ý nhỉ, là sao thế?” Tam Giới ở bên cạnh mặt xám xịt như đ·í·t nồi, hỏi Phương Chính đại sư.
“Tiểu hòa thượng đừng nóng, t·h·i·ê·n phú võ t·h·u·ậ·t của cậu rất tốt, nếu đi đúng đường thì thực lực của cậu sẽ tăng mạnh, cho nên mặc dù t·h·i·ê·n phú quan trọng, nhưng chọn đúng đường càng quan trọng hơn!” Phương Chính đại sư thong thả giải t·h·í·c·h với Tam Giới.
“Đi đúng đường? Đại hòa thượng chẳng lẽ giờ tôi không đi đúng đường?”, Tam Giới nhăn tít mày lại, sắc mặt càng sầm sì hơn.
“Chỉ bảo thì không dám, Phương Chính đại sư, mặc dù ta là người dẫn đường võ t·h·u·ậ·t của Tiểu Phong, cũng dạy hắn một số kĩ t·h·u·ậ·t g·i·ế·t người và kĩ năng sinh tồn, nhưng ta không phải sư phụ của Tiểu Phong, mà là sư huynh của hắn, ta chỉ dạy hắn những cái đó thôi, còn về võ c·ô·ng, chiêu thức khác và thực lực giai đoạn giữa Hóa Kình đều dựa vào bản thân hắn tự trưởng thành đến hôm nay, ta không giúp được gì cho hắn cả, n·g·ư·ợ·c lại là Tiểu Phong cho ta hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, khiến ta thực sự bất ngờ!” Lúc Phương Chính đại sư và Tam Giới đang c·ã·i nhau không ngừng nghỉ, Kinh Nhất ho khan một tiếng, sau đó k·é·o chủ đề về.
“Haiz, Phương Chính đại sư th·e·o ta thấy ông nên bỏ cuộc đi, ông nghĩ thử xem truyền nhân của ta với ông đều không tệ, nhưng lại không so được với Trần Phong, có điều nói đi cũng phải nói lại, nhìn khắp lịch sử võ t·h·u·ậ·t Hoa Hạ, t·h·i·ê·n tài võ t·h·u·ậ·t như Trần Phong liệu có được mấy người? Cứ thuận th·e·o tự nhiên đi!”, Cơ Vô Thường lặng lẽ thở dài, ở bên cạnh giải t·h·í·c·h.
“Ừm, cũng đúng, thuận th·e·o tự nhiên đi!” Phương Chính đại sư gật đầu, mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác có mặt ở đây đều hiểu, mặc dù t·h·i·ê·n phú võ t·h·u·ậ·t của Tam Giới rất cao, nhưng so với t·h·i·ê·n tài võ t·h·u·ậ·t như Trần Phong thì có quá nhiều điểm t·h·iếu sót.
“Đệ t·ử của anh rất khá, đã hơn thầy rồi, nếu cậu ấy cứ tiếp tục thế này, thì thành tựu tương lai chắc chắn là vô hạn!” Ánh mắt Võ Chí Châu nhìn về phía Kinh Nhất, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi.
“Ừm, tương lai vô hạn, dù thằng nhóc này tương lai đạt đến thần cảnh huyền bí khó lường kia, ta cũng không bất ngờ, mà n·g·ư·ợ·c lại còn là trong dự đoán!”, Thương Bác không kiềm được khen ngợi.
Phương Chính đại sư và Cơ Vô Thường mặc dù không nói gì, nhưng lúc tiếng nói của Thương Bác vang lên, hai người họ đều gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Có thể trở thành sư huynh của cậu ấy, ta cực kì tự hào và hãnh diện, đây là cơ duyên của ta!” Trong lúc nói ánh mắt Kinh Nhất nhìn về Trần Phong được mọi người chú ý, tr·ê·n mặt nở nụ cười tự hào.
Mọi người phía Hoa Hạ đều cực kì vui mừng, nhưng cái gọi là có người vui thì có kẻ buồn, ba người chưởng môn nhân Hồng Môn, Miyamoto Yamayaki của nước R, và cả Soro sắc mặt đều âm u như nước.
Nếu nói vốn quyết tâm g·i·ế·t Trần Phong có hơi lung lay, vậy thì lúc này bọn họ đã quyết tâm phải trừ khử cái đinh trong mắt, cái dằm trong t·h·ị·t là Trần Phong này rồi.
Nếu để mặc Trần Phong tiếp tục trưởng thành, vậy sẽ tạo ra uy h·i·ế·p chí m·ạ·n·g với bọn họ, kể cả là bây giờ thì bọn họ cũng đã cảm nh·ậ·n được áp lực.
Tr·ê·n ghế khán giả ở bên cạnh sắc mặt Arthur trắng bệch ngơ ngẩn ngồi đó, lúc này trong lòng anh ta trào dâng cảm giác bất lực.
Lúc đầu anh ta bị Trần Phong c·h·ặ·t đ·ứ·t một cánh tay, vốn dĩ anh ta muốn tự kết liễu, nhưng Giáo hoàng Zeus nói có thể giữ được võ c·ô·ng của anh ta, nên mới khiến Arthur bùng lên hi vọng s·ố·n·g.
Trận đấu giành quán quân võ t·h·u·ậ·t cuối cùng này Arthur chịu đựng áp lực để đến đây, anh ta muốn xem thử cảnh Trần Phong thua trận bị Ngô Khôn g·i·ế·t c·h·ế·t.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ được là Trần Phong thế mà lại đột p·h·á giai đoạn giữa Hóa Kình. Không chỉ vậy, Trần Phong đột p·h·á giai đoạn giữa Hóa Kình xong thì thực lực tăng mạnh chưa từng có, không ngờ lại đ·á·n·h Ngô Khôn với thực lực áp đ·ả·o, cuối cùng g·i·ế·t c·h·ế·t Ngô Khôn, c·h·ặ·t đầu đối phương.
Lúc này hi vọng t·r·ả t·h·ù trong lòng Arthur như ngọn nến bị d·ậ·p tắt, giờ anh ta chẳng dám đấu với Trần Phong chút nào, thực lực của họ đã bị k·é·o giãn khoảng cách rồi.
“Tốt quá, bệ hạ, tổng thư ký, hai người xem, ta nói không sai chứ, Trần Phong Hoa Hạ nhất định sẽ giành chiến thắng!” Thánh nữ Angel tr·ê·n ghế kh·á·c·h VIP bày dáng vẻ vui mừng ra mặt, nói với Giáo hoàng Zeus và tổng thư ký Modric ở bên cạnh, trông nàng có vẻ như là Trần Phong thắng nàng còn vui hơn cả Trần Phong.
“Đúng thế, Thánh nữ có mắt nhìn thật!” Tổng thư ký Modric đáp lại với vẻ mặt cười gượng.
Còn Giáo hoàng Zeus thì lại cười mà không nói gì, ánh mắt trầm tư không biết đang nghĩ gì.
“Quán quân Trần Phong!” “Trần Phong Hoa Hạ!” Tiếng nói hưng phấn của các khán giả vẫn vang vọng trong sân đấu, đúng lúc này bóng dáng trọng tài mặc đồ đen vụt cái đến giữa võ đài, tuyên bố kết quả cuộc t·h·i.
Sau khi cuộc t·h·i kết thúc còn phải tổ chức nghi thức cho quán quân, nhưng nghi thức này phải sau khi kết thúc cuộc t·h·i mới tiến hành được, cho nên trọng tài cũng sốt ruột lắm rồi, ngay lập tức tuyên bố kết quả cuộc t·h·i.
Đến lúc này, đại hội võ t·h·u·ậ·t thế giới đã kết thúc hoàn toàn, quán quân đại hội lần này là Trần Phong.
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả cuộc t·h·i, có hai nhân viên c·ô·ng tác của tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới đến sân đấu dọn dẹp.
“Trần Phong, chúng tôi phải xử lý x·á·c của William, xin hãy đưa đầu cho ta!” Một nhân viên c·ô·ng tác đến bên cạnh Trần Phong nói.
“Đầu anh ta ta muốn mang về Hoa Hạ!” Ánh mắt Trần Phong xoáy vào nhìn nhân viên này, đầu Ngô Khôn có ý nghĩa đặc biệt.
“Ừm, việc này ta sẽ báo cáo với cấp tr·ê·n!”, nhân viên c·ô·ng tác gật đầu.
Trần Phong hơi do dự, đưa đầu trong tay cho nhân viên c·ô·ng tác, anh biết người này chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, căn bản không có năng lực quyết định, cho nên không cần phải lãng phí nước bọt ở đây với anh ta.
Tr·ê·n sân đã dọn hòm hòm rồi, MC kia lại lần nữa lên sàn đấu.
“Thưa các quý ông, quý bà, đại hội đã kết thúc rồi, mọi người thấy đại hội có hay không?” MC vừa dứt lời thì giơ chiếc micro trong tay về phía trước, làm động tác lắng nghe.
“Hay!” “Vậy có kích t·h·í·c·h không?”, MC tiếp tục hỏi.
“Cực kì kích t·h·í·c·h!” Các khán giả đáp th·e·o đúng sự thực.
“Vậy thì tốt, tiếp th·e·o xin mời chủ tịch của tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới, cũng chính là Giáo hoàng Zeus của Van-ti-căng, trao giải cho quán quân!”, MC vừa dứt lời, cả sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ghế chủ tịch, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Giáo hoàng Zeus thong thả đứng dậy, rời khỏi ghế VIP.
Phía sau Giáo hoàng Zeus còn có hai nhân viên, lần lượt bưng cúp và t·h·u·ố·c gene.
“Nhóc con, cậu là võ sĩ ưu tú nhất ta từng gặp, cậu khá lắm!” Giáo hoàng Zeus đến cạnh Trần Phong, ánh mắt tràn ngập vui mừng, trong lúc nói còn lộ sự khen ngợi với Trần Phong.
“Đây là cúp của cậu, đây là t·h·u·ố·c gene, cũng chính là phần thưởng của quán quân, ta tin tác dụng của t·h·u·ố·c gene chắc cậu hiểu rõ, phải vận dụng hợp lý!” Giáo hoàng Zeus cầm cúp và t·h·u·ố·c gene từ chỗ nhân viên đưa cho Trần Phong, cuối cùng còn không quên dặn Trần Phong mấy câu.
Lúc này cả sân nhìn chằm chằm, người bình thường nhìn cúp trong tay Trần Phong đầy hâm mộ, các võ sĩ trong sân thì ánh mắt lại nhìn về phía t·h·u·ố·c gene trong tay Trần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận