Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 468: (3) (length: 8189)

CHƯƠNG 468: BỖNG NHIÊN GẶP LÂM NHƯ TUỆ.
Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, Lý Nghị lại cất điện thoại vào rồi quay người chạy vào trong phòng của Vương t·h·i Viện. Tr·ê·n chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn đầy gợi cảm, Vương t·h·i Viện không mảnh vải che thân đang nằm đó với đôi mắt mờ màng. Dường như vừa mới t·r·ải qua một trận chiến, tr·ê·n làn da trắng nõn của Vương t·h·i Viện có chút ửng hồng. Cảnh tượng này lập tức kíc·h t·h·í·ch Lý Nghị không hề nhẹ. Gần như là không cần suy nghĩ, Lý Nghị liền đi đến trước cửa khép cửa phòng lại, đồng thời khóa chặt cửa phòng. Sau đó anh ta thở dồn d·ậ·p lấy điện thoại di động ra đặt ở một vị trí thật tốt rồi lúc này mới đi đến trước g·i·ư·ờ·n·g…
Một tiếng đồng hồ sau, Lý Thế Bình lại xuất hiện ở trước cửa phòng tổng th·ố·n·g, lúc này sắc mặt của anh ta đã bình tĩnh hơn không ít. Thấy ở cửa không có ai đứng đó, Lý Thế Bình lấy thẻ phòng ra chuẩn bị mở cửa bước vào. Nhưng mà đúng lúc này cửa phòng lại mở trước anh ta một bước.
“Lý Nghị?” Sau khi nhìn thấy Lý Nghị bước ra với sắc mặt ửng đỏ, trong đầu của Lý Thế Bình lập tức trào lên một cơn giận, hai mắt trở nên đỏ ngầu như m·á·u. Anh ta cũng không ngu ngốc, bộ dạng của Lý Nghị ở trước mắt nếu như anh ta còn không đoán ra ở bên trong xảy ra chuyện gì, thế thì đầu óc của anh ta có vấn đề rồi.
“Lý Thế Bình, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng xúc động, bạn gái của cậu sắp tỉnh lại rồi.” Mắt thấy Lý Thế Bình có xu hướng nổi nóng, Lý Nghị lập tức hạ giọng cảnh cáo.
“Mẹ nó, anh ngủ với t·h·i Viện?” Hai mắt của Lý Thế Bình như phun ra lửa, c·ắ·n răng đến nỗi kêu lên ken két, anh ta không ngờ đến là sau khi Matsushima Kaede rời đi thì Lý Nghị lại trèo lên tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g của Vương t·h·i Viện. Cái này là hoàn toàn không xem anh ta ra gì.
“Ngủ thì sao chứ?” Lý Nghị cười lạnh một tiếng, dường như là hoàn toàn không để lời nói của Lý Thế Bình vào trong mắt.
“Anh…” Lý Thế Bình p·h·ẫ·n nộ nắm ch·ặ·t lấy cổ áo của Lý Nghị, anh ta muốn ra tay th·e·o bản năng nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lý Nghị, trong nháy mắt Lý Thế Bình lại hoảng sợ.
“Buông ra!” Lý Nghị lạnh lùng nhìn Lý Thế Bình. Mặc dù ánh mắt vẫn tức giận như cũ, nhưng mà lực đạo ở tr·ê·n tay của Lý Thế Bình đã nới lỏng hơn.
“Ông đây cho cậu thêm một trăm năm mươi triệu.”
“Tính thêm ba tỷ của cậu chủ Matsushima, tất cả là ba tỷ một trăm năm mươi triệu, giá tiền này cho dù có ngủ với minh tinh tuyến hai thì cũng đã đủ rồi, cậu tốt nhất đừng có lòng tham không đáy!” Lý Nghị cười lạnh lên tiếng nói, đối với một quả trứng mềm như Lý Thế Bình, vừa đ·á·n·h vừa xoa mới là biện pháp tốt nhất, trước hết làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi rồi sau đó cho chút lợi lộc, tuyệt đối có thể khống chế anh ta ngoan ngoãn.
Không nằm ngoài dự liệu của Lý Nghị, sau khi Lý Nghị nói lời này xong, Lý Thế Bình lập tức mang vẻ mặt chán nản, bàn tay đang nắm lấy cổ áo của Lý Nghị cũng bất lực buông xuống.
“Hừ, một lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cậu.” Lý Nghị hừ lạnh một tiếng, sau đó anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lý Thế Bình rồi nói.
“Bên cạnh đó tôi nhắc nhở cậu một câu, trong tay của tôi còn có video, nếu như cậu không muốn chuyện cậu bị cắm sừng gây ầm ĩ cho mọi người biết tới, vậy thì cậu tốt nhất nên thành thật một chút.” Sau khi nói xong câu đó, Lý Nghị bỏ đi mà không thèm quay đầu lại. Để lại Lý Thế Bình đứng nguyên tại chỗ oán h·ậ·n nhìn về phía Lý Nghị bỏ đi, sau đó quay người lại bước vào trong phòng…
Sáng ngày hôm sau, Trần Dật Thần đến tập đoàn Khang Mỹ như thường lệ. Vừa mới đi đến cửa liền nhìn thấy Vũ Văn Bác đang đứng r·u·n lẩy bẩy trong cơn gió rét.
“Anh Dật Thần.” Nhìn thấy Trần Dật Thần, sắc mặt của Vũ Văn Bác lập tức trở nên nịnh nọt, sau đó xưng hô cũng biến thành anh Dật Thần. Không đợi Trần Dật Thần lên tiếng, Vũ Văn Bác đã bước mấy bước đi đến trước mặt của Trần Dật Thần: “Anh Dật Thần, ngày hôm qua tôi làm hư xe của anh, thật sự x·i·n l·ỗ·i.” Vũ Văn Bác liền lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra: “Anh Dật Thần, đây là xe mà tôi đã cho người tìm cho anh, giống hệt như chiếc xe ban đầu của anh.”
“Hiệu suất làm việc của cậu nhanh thật đấy.” Nhìn Vũ Văn Bác với mặt mũi s·ư·n·g vù, Trần Dật Thần chế nhạo một câu.
“Chuyện nên làm mà, làm việc cho anh Dật Thần hiệu suất sao có thể không nhanh được?” Vũ Văn Bác cười hì hì vuốt mông ngựa Trần Dật Thần. Sau đó anh ta lại nói: “Anh Dật Thần, thủ tục sang tên căn biệt thự đó cũng đã sắp làm xong rồi, một lát nữa tôi sẽ cho người đưa tới cho anh, anh ký tên.”
“Được, không thành vấn đề.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, thái độ của Vũ Văn Bác thay đổi nhanh chóng như thế chỉ có thể nói rõ một nguyên nhân, đó chính là anh ta đã biết được thân p·h·ậ·n của mình rồi. Mặc dù không biết anh ta thông qua con đường tắt nào mà biết được nó, nhưng mà không thể nghi ngờ gì, chắc chắn là anh ta đã biết được. Nếu không thì anh ta cũng sẽ không ân cần như vậy.
“Trần Dật Thần?” Trong lúc Trần Dật Thần đang âm thầm suy đoán, có một giọng nói vui vẻ vang lên đằng sau lưng. Nghe thấy âm thanh này, lông mày của Trần Dật Thần nhíu lại theo bản năng.
“Thật sự là con, mẹ không nhìn lầm.” Một giây sau, chủ nhân của giọng nói vui mừng liền đi đến trước mặt của Trần Dật Thần. Chính là Lâm Như Tuệ.
“Trần Dật Thần, sao con lại ở đây vậy?” So với trước kia, thái độ của Lâm Như Tuệ rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều. Phần nhiệt tình này đương nhiên cũng có liên quan đến những gì mà Hạ Nhược Y đã nói vào mấy ngày trước. Sau khi biết Trần Dật Thần là con cháu của nhà họ Trần, mấy ngày nay ngày nào Lâm Như Tuệ cũng đang vắt óc suy nghĩ để tác hợp Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần một lần nữa.
“Trần Dật Thần, con đến đây là để tìm Nhược Y hả?” Nhìn thấy Trần Dật Thần nhíu mày không nói lời nào, Lâm Như Tuệ lại tiếp tục vui vẻ mở miệng nói.
“Không phải, bây giờ tôi đang làm việc ở đây.” Trần Dật Thần thản nhiên đáp lời.
“Đi làm?” Đầu tiên Lâm Như Tuệ sửng sờ, sau đó cười nói: “Trần Dật Thần, con biết nói đùa quá đó chứ, dựa vào thân p·h·ậ·n của con, con còn đi làm nữa? Nếu như con muốn thì có thể trực tiếp mua công ty của Nhược Y, tự mình làm chủ tịch…” Nói được nửa câu, giọng điệu của Lâm Như Tuệ đột nhiên dừng lại. Bởi vì Trần Dật Thần mặt không đổi sắc lấy ra thẻ nhân viên của mình, tr·ê·n thẻ nhân viên có ghi rõ bốn chữ tập đoàn Khang Mỹ. Nhìn thấy bốn chữ lớn này, Lâm Như Tuệ lập tức nghẹn họng.
Thật lâu sau, bà ta mới hơi ngượng ngùng mà nói: “Con thật sự đến đây để đi làm.”
“Sao vậy, có vấn đề gì không?” Trần Dật Thần nhíu mày.
Lâm Như Tuệ vội vàng lắc đầu: “Không có… không có vấn đề gì.” Không đợi Trần Dật Thần nói chuyện, Lâm Như Tuệ vừa cười vừa nói: “Trần Dật Thần, con có thể đến đây để làm việc, mẹ rất vui, cái này cũng chứng minh con còn tình cảm với Nhược Y.”
“Nếu như con đã còn tình cảm với Nhược Y, vậy thì chuyện các con phục hôn có phải cũng nên nhắc tới trong cuộc họp không vậy?” Ánh mắt của Lâm Như Tuệ di chuyển lòng vòng, từ khi biết được thân p·h·ậ·n thật sự của Trần Dật Thần, mấy ngày nay suy nghĩ duy nhất ở trong đầu của bà ta chính là để Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần tái hôn với nhau. Một khi Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần tái hôn, vậy thì bà ta chính là thông gia với gia tộc quyền thế nhất ở nước H. Đừng nói là kiếp này, cho dù kiếp sau kiếp sau nữa bà ta cũng không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền.
“Phục hôn?” Khóe miệng của Trần Dật Thần nhếch lên một nụ cười mỉ·a mai, trước đó lúc mà mình chưa bại lộ thân p·h·ậ·n, Lâm Như Tuệ ước gì mình và Hạ Nhược Y l·y· h·ô·n với nhau. Hiện tại thân p·h·ậ·n của mình đã bị vạch trần rồi, Lâm Như Tuệ lại mong đợi có thể dính dáng với mình để mình với Hạ Nhược Y tái hôn với nhau. Dường như nhìn ra được cảm xúc mỉ·a mai bên khóe miệng của Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ ngượng ngùng mở miệng giải thích: “Trần Dật Thần, trước kia là do mẹ không đúng, nhưng mà bây giờ mẹ biết lỗi rồi, con cho mẹ một cơ hội đi, cũng cho Nhược Y một cơ hội.” “Dù sao thì các con có ba năm tình cảm, từ bỏ như vậy không khỏi quá đáng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận