Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 66: (3) (length: 8648)

CHƯƠNG 66: BẢO MỆNH CHI KHÍ
"Mẹ kiếp!" Hàn Long tiến lên phía trước, trực tiếp đạp người đàn ông vạm vỡ sang một bên, tự mình kiểm tra. Phương Đào là người luyện võ, ngày thường mạnh khỏe như trâu, một đêm làm năm sáu người phụ nữ cũng không mệt mỏi, người như thế này sao có thể c·h·ế·t được.
Hàn Long không muốn tin, nhưng khi cảm nhận được Phương Đào hoàn toàn không còn bất kỳ hơi thở nào nữa, tim cũng đã ngừng đập, lần đầu tiên sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Chết tiệt!
Tướng số một dưới trướng của ông ta thật sự đã c·h·ế·t rồi!
Hơn nữa còn c·h·ế·t một cách không rõ ràng!
"Chú Hàn, anh Đào, anh ấy..." Thẩm Hà Du run rẩy nói, anh ta cũng không thể nào tiếp nhận sự thật này, nếu như Phương Đào đột ngột c·h·ế·t thì còn tốt, nhưng nếu như hắn ta bị Trần Dật Thần g·i·ế·t c·h·ế·t, vậy thì… quá kinh khủng rồi.
"Câm miệng lại!" Hàn Long lạnh lùng nhìn Thẩm Hà Du một chút, bây giờ oán khí của ông ta đối với Thẩm Hà Du rất lớn, nếu không phải Thẩm Hà Du nhiều chuyện thì hôm nay ông ta cũng không cần mang theo Phương Đào đến đây, vậy thì Phương Đào cũng sẽ không c·h·ế·t ở chỗ này.
Thẩm Hà Du nhất thời im bặt, lúc này Hàn Long đang nổi cơn thịnh nộ, đương nhiên anh ta không dám trêu vào cơn giận của Hàn Long.
"Rốt cuộc là cậu đã dùng thủ đoạn không minh bạch gì?" Hàn Long nhìn Trần Dật Thần rồi quát lên, ông ta không cảm thấy là do Trần Dật Thần đ·á·n·h bại Phương Đào mà dẫn đến cái c·h·ế·t của Phương Đào, ông ta cho rằng Trần Dật Thần chắc chắn đã dùng quỷ kế ám toán Phương Đào.
Trần Dật Thần nhún vai, một mặt vô tội nói: "Tôi không có làm ra thủ đoạn không minh bạch gì cả, chúng tôi giao chiến quang minh chính đại với nhau, chẳng phải là các người đều thấy hết rồi à."
Thật ra thì Phương Đào c·h·ế·t như thế nào trong lòng Trần Dật Thần đều biết, người luyện võ sẽ có một hơi trong lồng ngực, hơi thở này chính là động lực tiếp sức cho võ sĩ luyện võ, là bản mệnh chi khí của người luyện võ.
Có rất nhiều võ giả vì phần khí này mà thăng tiến trên con đường võ đạo.
Nhưng nếu như có một ngày người luyện võ nhận phải đả kích gì đó, không thấy hy vọng trong võ đạo của mình, như vậy thì khẩu khí này cũng sẽ tiêu tan đi không thể ngưng kết được.
Nếu Trần Dật Thần không đoán sai thì khẩu khí trong lồng ngực của Phương Đào rất lớn mạnh.
Lớn mạnh thì nó mang ý nghĩa Phương Đào rất cố chấp, cố chấp là một chuyện tốt, điều này có nghĩa khi võ sĩ luyện võ suy nghĩ thuần túy, một lòng thì sẽ tiến bộ nhanh chóng.
Nhưng đôi khi cố chấp quá mức ngược lại không phải là chuyện tốt.
Giống như Phương Đào, cũng là vì quá cố chấp, sau khi nhìn thấy sự hùng mạnh của Trần Dật Thần thì bắt đầu hoài nghi sự cố chấp nhiều năm của mình là có tác dụng hay không.
Sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Trần Dật Thần, bị Trần Dật Thần đả kích cho thương tích đầy mình, Phương Đào hoàn toàn điên cuồng, vô cùng tuyệt vọng với bản thân.
Dưới cơn tức giận tấn công trực tiếp t·ử v·o·ng!
Cái c·h·ế·t như thế này, người bình thường rất khó hiểu được.
Nhưng Trần Dật Thần thân là một người luyện võ, đại khái cũng có thể đoán được một chút.
Có thể nói Phương Đào không phải do Trần Dật Thần g·i·ế·t c·h·ế·t, mà là do bản thân g·i·ế·t c·h·ế·t, bởi vì nghi ngờ đối với bản thân, c·h·ế·t bởi vì sự tuyệt vọng đối với bản thân.
Trong cách nhìn của Trần Dật Thần, loại người giống như Phương Đào không thích hợp để làm người luyện võ, hắn ta quá yếu đuối.
Võ giả phải đấu với trời, với đất, và với bản thân mình!
Ngay cả cửa ải là bản thân mình mà cũng không vượt qua được, vậy thì chắc chắn Phương Đào không có thành tựu gì lớn.
Nhưng Hàn Long không suy nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này trong mắt của ông ta đều là lửa giận đang phun trào. Phương Đào là một trong những con át chủ bài lớn nhất trong tay của ông ta, chính vì có sự tồn tại của Phương Đào, những năm gần đây ông ta mới có thể chèn ép được Cố Minh Sâm. Bây giờ Phương Đào đã c·h·ế·t rồi, nó cũng có nghĩa sự cân bằng giữa ông ta và Cố Minh Sâm đã bị đánh vỡ.
Địa bàn phía đông của ông ta chắc chắn sẽ bị Cố Minh Sâm xâm chiếm từng bước.
Thế lực dày công xây dựng nhiều năm đã bị tổn hại, đó chính là chuyện mà Hàn Long không thể chấp nhận được.
"Trần Dật Thần, cậu nhất định phải cho Hàn mỗ một lời giải thích." Hàn Long nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Dật Thần hờ hững: "Ông muốn nói thế nào đây?"
"Hàn mỗ cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất là đền m·ạ·n·g cho Phương Đào."
"Thứ hai, cậu thay thế vị trí của Phương Đào, bán mạng mười năm cho Hàn mỗ."
Hàn Long lạnh lùng nói, mặc dù cái c·h·ế·t của Phương Đào khiến cho ông ta rất đau lòng, nhưng lúc này đau lòng cũng vô dụng thôi. Đối với ông ta mà nói quan trọng hơn là phải đảm bảo địa bàn của mình không bị xâm chiếm từng bước, bây giờ cần phải có một cao thủ mới để thay thế vị trí của Phương Đào.
Trần Dật Thần rất thích hợp, mặc dù có thể là anh không mạnh bằng Phương Đào, nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu, tuyệt đối cũng đủ uy h·i·ế·p Cố Minh Sâm.
Hàn Long tin nếu như Trần Dật Thần không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai.
"Tôi chọn cái thứ ba." Trần Dật Thần mỉm cười nói.
"Cái thứ ba?" Hàn Long ngẩn người, hình như mình không cho Trần Dật Thần có lựa chọn thứ ba nhỉ?
Sắc mặt của Thẩm Hà Du điên cuồng thay đổi, anh ta quá rõ ý tứ trong lời nói này của Trần Dật Thần, vì nửa tiếng trước anh ta cũng đã cho Trần Dật Thần phương án lựa chọn.
"Chú Hàn, cẩn..." Thẩm Hà Du vô thức muốn nhắc nhở Hàn Long.
Nhưng chữ "thận" vẫn chưa nói ra khỏi miệng thì Trần Dật Thần đã sải bước đi đến trước mặt Hàn Long, Hàn Long hoảng sợ lùi lại, nhưng sau đó lại cảm giác cổ mình căng cứng, tiếp theo cả người ông ta liền bị Trần Dật Thần nhấc lên, toàn bộ quá trình ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
"Muốn c·h·ế·t!"
"Mẹ kiếp, thả ông Hàn ra!"
Thấy hai chân Hàn Long đang vẫy đạp lung tung trên không trung, mắt của một tên đàn em lập tức muốn nứt ra, bước lên phía trước.
Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm cổ Hàn Long hơi dùng sức một chút, trong nháy mắt sắc mặt của Hàn Long liền đỏ lên, vội vàng phất tay ngăn cản đàn em ở sau lưng.
Đám người có mặt ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm, không ai ngờ cục diện sẽ đảo ngược nhanh như vậy. Một giây trước hai bên vẫn còn đang giương cung bạt kiếm, thậm chí Hàn Long người đông thế mạnh có vẻ chiếm thế thượng phong, kết quả trong chớp mắt Hàn Long liền bị Trần Dật Thần khống chế nhanh như tia chớp, cái mạng nhỏ đều nằm trong lòng bàn tay của Trần Dật Thần.
"Ông già lại dám nói điều kiện với tôi, cũng không chịu soi mặt vào nước tiểu mà xem mình là người như thế nào." Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, từ trước đến nay anh đều là người ăn mềm không ăn cứng, nếu Hàn Long thật sự buông bỏ kiêu ngạo mà nói chuyện với anh, có lẽ chuyện này còn có chỗ để quay đầu. Nhưng Hàn Long lại trực tiếp đưa ra lời dụ dỗ và đe dọa của ông trùm trong băng đảng, xem Trần Dật Thần anh là một đứa trẻ ba tuổi hả?
"Ặc… có chuyện thì… từ… từ nói…" Sắc mặt Hàn Long tái xanh, hô hấp khó khăn, cả khuôn mặt đều là sợ hãi. Bây giờ ông ta cảm thấy có lẽ Phương Đào không phải c·h·ế·t dưới âm mưu quỷ kế của Trần Dật Thần, mà là Trần Dật Thần thật sự có năng lực này.
"Bây giờ đã muốn nói chuyện đàng hoàng rồi à?" Trần Dật Thần híp mắt, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng: "Muộn rồi."
"Tha... tha m·ạ·n·g." Cảm giác bàn tay đang bóp ở trên cổ của mình lại chặt hơn mấy phần, Hàn Long lập tức sợ hãi tuyệt vọng, cả người như bị một bóng đen c·h·ế·t c·h·óc bao trùm.
"C·h·ế·t, hoặc là làm c·h·ó cho tôi, tự chọn đi." Trần Dật Thần lạnh nhạt nói, anh cũng không thể g·i·ế·t Hàn Long trước mặt nhiều người như vậy. Sở dĩ nói vậy thật ra cũng đang đánh cược, cược Hàn Long không dám lấy cái m·ạ·n·g nhỏ của mình ra làm tiền đặt cược!
Một nhóm đàn em của Hàn Long đều nắm chặt nắm đấm, tức giận đến nỗi răng cũng sắp bị cắn nát. Bọn họ căn bản không ngờ được có một ngày nào đó, Hàn Long có danh xưng là ông trùm thế giới ngầm lại bị người khác giơ lên nhục nhã giống như một con gà, chuyện này so với việc g·i·ế·t bọn họ còn khó chịu hơn.
Lúc này tim của Thẩm Hà Du đã treo trên cổ họng, Hàn Long sẽ đồng ý ư?
Ở Thương Châu, ông ta có thể là ông trùm thế giới ngầm dọa trẻ con nín khóc, là một người có mánh khóe hơn người, ông ta sẽ đồng ý làm chó cho một đứa con rể có danh xưng là phế vật ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận