Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 633: CHƯƠNG 633: GỬI THƯ KHIÊU CHIẾN (length: 8256)

Nghĩ đến đây, Cảnh Đằng lạnh lùng liếc nhìn Mục Dương: “Mục Dương, lấy danh nghĩa của ta lập một chiến thư khiêu chiến với Trần Dật Thần, mười ngày sau ta sẽ lấy m·ạ·n·g của anh ta bên bờ hồ Tây Tử.”
“Vâng thưa cậu chủ.” Mục Dương nhận lệnh, anh ta cũng có chút phấn khích, mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của anh ta, những chiến tích gần đây của Trần Dật Thần đã làm Cảnh Đằng nóng m·á·u.
Tiếp đó, Cảnh Đằng sẽ xuất hiện với một cách thức gây chấn động toàn thế giới.
Ngày hôm đó.
Truyền nhân của nhà họ Cảnh xuất quan, đưa ra lời khiêu chiến sinh t·ử với Trần Dật Thần.
Tin tức này như mọc thêm cánh, lập tức lan truyền khắp giới võ đạo của nước H và toàn thế giới, gây ra một sự chấn động lớn.
Bởi vì thân ph·ậ·n của Trần Dật Thần đặc biệt, thêm vào những chuyện trong quá khứ, khiến chuyện này được cả giới thượng lưu ở nước H và toàn bộ thế giới ngầm tr·ê·n toàn cầu vô cùng quan tâm.
Nhà họ Cảnh là ai?
Cảnh Đằng rất l·ợ·i h·ạ·i sao?
Sau khi thông tin được lan truyền, ngoại trừ rất ít người biết chuyện nhà họ Cảnh, trong lòng mọi người gần như đều có những thắc mắc như vậy.
Nói về thế lực, tuy Trần Dật Thần chỉ là con riêng của nhà họ Trần nhưng sau khi t·r·ả·i qua trận chiến với thương hội Trung Hải và thương hội Thiên Thủy, Trần Dật Thần cũng có được một thế lực không thể xem thường ở Trung Hải.
Ít nhất, nhà họ Sở ở Trung Hải đã khẳng định chắc chắn đứng về phía của Trần Dật Thần.
Ngoài nhà họ Sở, Trần Dật Thần còn nhận được sự bảo vệ của mấy người con nhà danh giá như Vũ Văn Bác và Vương Kiền, t·h·i·ê·n tài kiếm tông.
Chỉ cần có những thế lực đó bảo vệ cũng đủ để cho phần lớn các gia tộc lớn ở nước H phải kính sợ.
Đó là còn chưa nói đến thực lực cá nhân của Trần Dật Thần.
Anh là võ giả đạt tới cảnh giới Hóa Kình nhanh nhất ở nước H.
Hơn nữa, anh từng g·i·ế·t hai ninja và hai cường giả thần bảng ở Nhật, tạo ra một vụ th·ả·m án gây chấn động toàn cầu và cả nước N.
Hơn nữa, anh s·ố·n·g sót mà thoát ra khỏi sự vây bắt của nước N.
Theo lý mà nói, hiện giờ Trần Dật Thần cũng nên có một vị trí trong thần bảng, vì dù sao anh cũng đã từng g·i·ế·t hai cường giả thần bảng.
Sở dĩ anh không được lọt vào thần bảng là vì anh không dùng thực lực của mình để g·i·ế·t hai cường giả thần bảng kia mà dùng sự trợ giúp của v·ũ k·h·í nóng.
Không chỉ vậy, anh còn được chính phủ các nước l·i·ệ·t vào danh sách nguy hiểm cấp độ SSS.
Là một trong những người nguy hiểm nhất tr·ê·n thế giới.
Với tình huống như vậy, truyền nhân của nhà họ Cảnh đứng ra muốn chiến đấu một trận sinh t·ử với Trần Dật Thần thì sao có thể không gây ra chấn động?
Nhà họ Trần, Yến Kinh, trong phòng sách của Trần Bá Dung.
“Ông xã, chuyện của gã tên Cảnh Đằng kia là thế nào vậy? Có phải là người mà ông tìm không?”
Mẹ của Trần Anh Tài là Vương Tú Lan vào hỏi Trần Bá Dung, bà ta không hề biết về kế hoạch trước đó của ông ta.
Từ khi đứa con gái Trần Anh Nhu bị Trần Dật Thần đ·á·n·h gãy chân, bà ta vẫn luôn ra nước ngoài tìm bác sĩ n·ổ·i tiếng để nối chân cho con gái.
Nhưng đáng tiếc, Trần Dật Thần ra tay quá mạnh.
Anh c·h·ặ·t nát toàn bộ xương chân của Trần Anh Nhu nên hoàn toàn không có hy vọng chữa lành.
Không còn cách nào khác, bà ta đành từ bỏ việc điều trị cho Trần Anh Nhu mà chuyển sang nghĩ cách báo t·h·ù Trần Dật Thần.
“Ừm.”
Trần Bá Dung gật đầu thẳng thắn rồi nói: “Người tên Cảnh Đằng kia đúng là do ta tìm.”
“Ông tìm lúc nào vậy? Người nhà họ Cảnh này có đáng tin không?” Vương Tú Lan không kìm được hỏi thêm.
“Ta mới tìm mấy hôm trước, nhà họ Cảnh đương nhiên là đáng tin rồi.” Trần Bá Dung mỉm cười nói: “Có chuyện này bà không biết đâu, nhà họ Cảnh là một thế gia võ học ẩn mình ở nước H, bọn họ đã có lịch sử tồn tại tr·ê·n cả ngàn năm rồi.”
“Truyền th·ố·n·g kế thừa của bọn họ vô cùng lâu dài, bề dày võ đạo của bọn họ có thể nói là vô cùng thâm hậu.”
“Năm ngoái gia chủ nhà họ Cảnh nợ ta một ân tình, lần này ta đặc biệt dặn bọn họ phải báo t·h·ù cho con trai và con gái của chúng ta.”
“Để báo t·h·ù cho con trai và con gái của chúng ta, sao ông không để bậc cường giả tiền bối của nhà họ Cảnh ra tay?” Vương Tú Lan hỏi. “Nếu để bậc cường giả tiền bối của nhà họ Cảnh ra tay, liên minh võ đạo nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, hơn nữa truyền ra ngoài danh tiếng cũng không được tốt cho lắm.”
“Vậy nên để truyền nhân của nhà họ Cảnh ra tay, dùng danh nghĩa là khiêu chiến sinh t·ử để g·i·ế·t c·h·ế·t thằng con hoang kia mới là cách tốt nhất.” Trần Bá Dung giải thích.
“Theo những gì ta biết, thằng con hoang ch·ế·t băm ch·ế·t vằm kia được người ta gọi là người đứng đầu lớp trẻ trong giới võ học ở nước H, ông có chắc người tên Cảnh Đằng kia có thể g·i·ế·t c·h·ế·t được nó không?” Vương Tú Lan lại hỏi tiếp, có vẻ như bà ta không quan tâm tới tình hình của nhà họ Cảnh, chỉ quan tâm đến việc có thể g·i·ế·t c·h·ế·t Trần Dật Thần để báo t·h·ù cho con gái hay không.
“Tú Lan, có chuyện này bà không biết rồi, danh xưng kia của thằng con hoang đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, là một số lãnh đạo cấp cao của liên minh võ đạo cố tình tâng bốc để tạo ra một vị thần thôi.”
“Còn Cảnh Đằng của nhà họ Cảnh lại không như vậy, ở nước H, ngoại trừ những thế lực võ học n·ổi tiếng như T·hiếu Lâm, Võ Đang ra, vẫn còn những thế lực võ học luôn kín tiếng. Những thế lực này còn mạnh hơn gấp mười lần, trăm lần những thế lực nổi tiếng kia đấy chứ.”
“Nhà họ Cảnh chính là một trong những gia tộc xuất sắc nhất trong thế lực võ học luôn kín tiếng này. Cảnh Vân Phong, gia chủ của nhà họ Cảnh có thực lực vô cùng cao, nghe nói ông ta là võ giả Hóa Kình đỉnh phong, có hy vọng trở thành Tông sư võ đạo nhất của nước H trong khoảng 100 năm trở lại đây. Và Cảnh Đằng chính là cháu trai của ông ta, từ nhỏ đến lớn đều được đích thân ông ta truyền thụ võ công. Bây giờ để Cảnh Đằng ra tay chắc không có vấn đề gì.” Trong lòng Trần Bá Dung đã có tính toán của riêng mình.
“Vậy thì tốt.”
Nghe được những lời này của Trần Bá Dung, Vương Tú Lan lại cười lạnh: “Từ sau khi chịu cú sốc kia, Anh Nhu mãi không thể phấn chấn lên được, ta còn lo lắng con bé sẽ u uất cả đời, nhưng hiện giờ xem ra không cần phải lo nữa.”
“Đúng vậy, bà mau nói thông tin này cho Anh Nhu biết đi. Bảo nó lấy lại tinh thần, kiên cường sống tiếp, còn về cẳng chân của nó… về sau chúng ta sẽ nghĩ cách.” Trần Bá Dung phụ họa nói.
“Được!”
Vương Tú Lan gật đầu rồi quay người ra khỏi phòng sách.
Nửa tiếng sau.
Trong một viện điều dưỡng nào đó ở Yến Kinh.
Trần Anh Nhu đang nằm l·i·ệ·t trên g·i·ư·ờ·n·g, cô ta biết tin truyền nhân của nhà họ Cảnh là Cảnh Đằng sẽ khiêu chiến một trận sinh t·ử với Trần Dật Thần để g·i·ế·t c·h·ế·t anh ta.
“Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha…”
Trần Anh Nhu vốn đang ủ ê, chán nản như một cái x·á·c c·h·ế·t, sau khi biết được tin này, cảm giác như nhận được một tin tức vui nhất tr·ê·n thế giới này. Cô ta ha ha ha cười lớn như một kẻ đ·i·ê·n, khuôn mặt ngập tràn nỗi căm h·ậ·n và sự sung sướng.
“Trần Dật Thần, cái đồ khốn nạn! Mày đ·á·n·h gãy chân bà thì đã làm sao?”
“Bây giờ mày sắp phải ch·ế·t rồi, trong khi bà đây còn vẫn sống tiếp, hơn nữa bà đây còn sống rất lâu nữa.”
“Cứ đợi đấy đi, sẽ có một ngày bà đây đứng dậy trở lại được, bà nhất định phải đào x·á·c mày từ dưới mộ lên, băm nhỏ ra cho c·h·ó ăn.”
….
Khi Trần Anh Nhu biết được thông tin Trần Dật Thần sắp bị g·i·ế·t c·h·ế·t, lấy lại hy vọng sinh tồn và chiến đấu, thì ở cách đó cả ngàn dặm, tại tổng bộ của Thần Ẩn tại nước N xa xôi, người phụ trách mới của chiến đường Thần Ẩn triệu tập những thành viên cốt cán nhất của tổ chức lại.
“Hôm nay, tôi triệu tập mọi người về đây là vì chuyện của tên súc sinh Trần Dật Thần. Hẳn là mọi người đã nghe đến chuyện, Cảnh Đằng, truyền nhân hiện tại của nhà họ Cảnh, một thế gia võ học của nước H xuất hiện và đưa ra lời khiêu chiến sinh t·ử cho tên súc sinh Trần Dật Thần kia.”
Hội nghị bắt đầu, người phụ trách mới của Thần Ẩn là Hokusai Koji phát biểu trước: “Bây giờ Watanabe sẽ nói cho mọi người một chút về lai lịch của nhà họ Cảnh, đồng thời phân tích một chút kết quả trận chiến này. Sau đó chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả phân tích của Watanabe để quyết định có thực hiện kế hoạch trước đây hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận