Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 429 (length: 8657)

CHƯƠNG 429: KHÔNG ĐOÁN ĐƯỢC HÀNH TUNG CỦA TÔNG SƯ
Vì để đề phòng những kẻ có ý đồ khác nhắm vào tông sư.
Mặc dù là võ đạo tông sư đã gần như vô địch thế gian, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phải là thần tiên, nếu thật sự có ai đó muốn ra tay với họ, chỉ cần có ba hoặc bốn vị tông sư mai phục thật kỹ, vậy là có thể giết chết được rồi.
"Mười lăm năm trước Phác Xương Tuấn, vị tông sư kiếm sĩ của nước Cao Ly đã chết vì bị năm tông sư phục sát. Cái chết của Phác Xương Tuấn làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Sau khi thời đại dao động của hắc ám qua đi, tông sư đầu tiên tử vong. Chẳng ai ngờ rằng tông sư có danh tiếng vô địch vậy mà lại chết. Sau khi Phác Xương Tuấn chết đi, Hiệp hội võ đạo của các quốc gia đồng loạt lập quy định không được nghe ngóng hành tung của tông sư, người nào tự tiện nghe ngóng hành tung của tông sư thì xử lý theo tội phản quốc. Quy định này vừa được đưa ra trong nháy mắt, hành tung của tông sư liền trở thành điều cấm kỵ trong giới võ đạo, lại thêm bản thân tông sư cố gắng giấu diếm, khiến cho mười lăm năm sau tông sư gần như đã biến mất trong các ngõ ngách của thế gian. Ngoại trừ mấy vị tông sư trấn giữ ở Yến Kinh, hành tung của những tông sư còn lại gần như không ai biết được.
“Anh Thạch, lần này là do tôi đường đột rồi, sau này tôi sẽ chú ý!” Trần Dật Thần nghiêm túc nói, thật sự là anh đã đánh giá thấp địa vị của tông sư ở nước H, anh nghĩ muốn tìm hiểu hành tung của tông sư chắc là không có gì khó khăn, nhưng không ngờ hành tung của tông sư lại là một chủ đề cấm kỵ ở nước H.
“Không sao hết, anh cũng chỉ là hỏi tôi thôi, nếu anh hỏi người khác thì chỉ sợ người đó đã báo cáo anh với Hiệp hội võ đạo ngay rồi!” Thạch Phá Quân nói, Hiệp hội võ đạo đã sớm có quy định, người nào tự tiện nghe ngóng tin tức của tông sư thì sẽ bị xử tội phản quốc. Nói đến nay không có mấy người bị định tội, nhưng nếu như có người muốn tìm Trần Dật Thần gây phiền phức, dựa vào việc muốn tìm hiểu hành tung của tông sư cũng đã có thể khiến Trần Dật Thần chịu thiệt.
Lúc Trần Dật Thần và Thạch Phá Quân bàn bạc chuyện về Kim Giáp Tông, Vương Đức Phát cũng đưa ra một thông điệp cho Lâm Quế.
"Trong vòng ba ngày phải thuyết phục được Hạ Nhược Y, để Hạ Nhược Y đến nhà ông ta xin lỗi, nếu không thì Lâm Quế sẽ tự mình thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi tập đoàn Trung Thịnh!"
Không thể không nói, Lâm Quế hoàn toàn bế tắc.
Thái độ của Vương Đức Phát kiên quyết ngoài dự liệu.
Nếu bà ta không nghĩ biện pháp để Hạ Nhược Y nói xin lỗi với Vương Đức Phát, thì bà ta chắc chắn sẽ bị Vương Đức Phát đuổi khỏi tập đoàn Trung Thịnh.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Quế lại bấm điện thoại gọi cho Lâm Như Tuệ, chuyện đến giờ phút này người mà bà ta hi vọng nhất đó chính là Lâm Như Tuệ, ngoài Lâm Như Tuệ ra không ai có thể khuyên ngăn được Hạ Nhược Y.
"Lâm Như Tuệ, bây giờ cô đang ở đâu vậy?" Giọng điệu của Lâm Quế không còn vênh váo hung hăng, thực tế thì giờ phút này bà ta cũng không có tư cách để vênh váo hung hăng nữa rồi.
"Là chị Quế đó à, bây giờ em đang ở hồ Mai Khê, sao vậy?" Đầu dây bên kia điện thoại, Lâm Như Tuệ chuẩn bị tư thái rồi mới nhàn nhã lên tiếng.
Bây giờ không thể so sánh với ngày xưa được, trước khi đến Trung Hải bà ta phải cầu cạnh Lâm Quế, hi vọng thông qua Lâm Quế để Hạ Nhược Y gả vào một gia đình giàu có. Nhưng bây giờ không cần nữa. Bởi vì bản thân Hạ Nhược Y đã chính là hào môn. Bà ta có thể xác định 100%, hiện tại Hạ Nhược Y đã là tổng giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ. Trước tiên không nói đến việc Hạ Nhược Y đạt được vị trí này như thế nào, chỉ nói thân phận hiện tại của Hạ Nhược Y căn bản cũng không phải là thứ mà Lâm Quế có thể so sánh được. Thậm chí ngay cả vị Vương đổng do Lâm Quế giới thiệu cho Hạ Nhược Y, thân phận cũng chưa chắc đã tôn quý bằng Hạ Nhược Y. Không gì khác, chỉ vì quy mô của tập đoàn Khang Mỹ lớn hơn gấp hai ba lần so với tập đoàn Trung Thịnh.
Lâm Quế cũng không nghe ra ý vị cao cao tại thượng trong giọng nói của Lâm Như Tuệ, bà ta vẫn tự nói: “Lâm Như Tuệ, dù sao thì cô cũng phải cho tôi một câu trả lời đi chứ, trước đó con gái cô đã đắc tội với chủ tịch Vương, chuyện này không thể trôi qua im lặng như vậy được!”
"Câu trả lời?"
"Chị Quế, chị muốn câu trả lời như thế nào chứ?" Khóe miệng Lâm Như Tuệ xuất hiện một nụ cười chế giễu rất nhỏ, không nhận ra Lâm Quế còn tưởng rằng hiện tại Hạ Nhược Y là món đồ chơi mà bà ta có thể tùy ý đối xử như lúc trước, hiện tại Hạ Nhược Y chính là tổng giám đốc của tập đoàn Khang Mỹ, Lâm Quế muốn nắm thóp hai mẹ con họ thì cũng phải xem xem mình có đủ tư cách hay không.
Dù phản ứng của Lâm Quế có bực bội thế nào, giờ phút này cũng đã nghe thấy mùi vị trào phúng trong giọng nói của Lâm Như Tuệ.
Lâm Quế lập tức nổi giận đùng đùng: “Lâm Như Tuệ, cô có ý gì hả? Có phải là hai mẹ con các người không còn muốn lăn lộn ở Trung Hải nữa không? Các người có tin một câu nói của tôi để các người phải cút ra khỏi Trung Hải không!”
"Để hai mẹ con tôi cút ra khỏi Trung Hải hả?" Lâm Như Tuệ khinh thường cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Chị Quế à, chị đánh giá cao bản thân mình quá rồi đó, huống hồ gì Trung Hải cũng không phải là nhà của chị, chị nói kêu hai người bọn tôi cút ra ngoài, hai mẹ con bọn tôi liền cút ra ngoài, làm gì có đạo lý này!"
Có chỗ dựa là thân phận tổng giám đốc của Hạ Nhược Y, Lâm Như Tuệ nói chuyện cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhưng Lâm Quế thì lại tức không nhẹ: "Lâm Như Tuệ, cái thứ vong ơn bội nghĩa như cô tại sao lại nói chuyện với tôi như thế?"
"Cô đã quên lúc trước cô cầu cạnh tôi như thế nào, kêu tôi cho cô tìm một người chồng tiếp theo cho đứa con gái đã bị qua tay của cô à..."
“Lâm Quế, chị nói ai là hàng đã bị qua tay hả!” Không đợi Lâm Quế nói hết, Lâm Như Tuệ đã lạnh lùng đánh gãy lời nói của Lâm Quế: "Trước kia chị nói Nhược Y nhà tôi như vậy, tôi không có ý kiến nhưng bây giờ không được nói vậy!"
"Bây giờ không được?"
"Tại sao lại không được? Lâm Như Tuệ, tôi nói cho cô biết chỉ cần con tiện nhân đó đã ly hôn thì nó mãi mãi là hàng đã qua tay!" Lâm Quế cười lạnh nói.
“Chị đánh rắm!”
Lâm Như Tuệ thẹn quá hóa giận: “Lâm Quế, tôi nói cho chị biết Nhược Y nhà tôi hiện tại là một miếng bánh thơm ngon, người muốn theo đuổi con bé sắp từ đầu phố này đến cuối phố kia!”
"Hahaha, Lâm Như Tuệ, đầu óc của cô bị nước vào rồi hả, hay là đầu óc của những đàn ông kia bị nước vào?"
"Còn xếp từ đầu phố này tới đầu phố khác nữa chứ?"
“Sao cô không nói là xếp từ nơi này tới nước Pháp luôn đi!” Lâm Quế không hề kiêng kỵ mà cười to lên, mặc dù không biết Lâm Như Tuệ bị sai lệch cái gì, nhưng bà ta lại không tin sẽ có người theo đuổi một người phụ nữ đã ly hôn.
"Lâm Quế, chị không biết hiện tại thân phận của Nhược Y nhà tôi là gì đúng không!" Lâm Như Tuệ lạnh lùng lên tiếng.
"Thân phận?" Lâm Quế cười nhạo một tiếng, mặt tràn đầy vẻ khinh thường nói: "Là một đứa đã từng ly hôn thì có thể có thân phận gì chứ?"
"Có biết tập đoàn Khang Mỹ không?" Dường như đã biết Lâm Quế sẽ không tin, Lâm Như Tuệ có chút đắc ý mở miệng nói.
“Biết, có chuyện gì?” Lâm Quế gật đầu, sau đó lại có chút âm tàn nói: “Lâm Như Tuệ, cô không phải là muốn nói con gái ly hôn của cô đã vào làm việc cho tập đoàn Khang Mỹ rồi đó chứ!”
"Nếu thật thì tôi chỉ có thể nói cô đã nghĩ nhiều rồi, dù khó thể bước vào tập đoàn Khang Mỹ nhưng không phải không thể, nếu cho rằng làm việc trong tập đoàn Khang Mỹ là có thân phận, vậy thì tôi có thể nói cô đã quá ngây thơ rồi!" Lâm Quế cười lạnh nói, bà ta không biết là mình nên chế giễu Lâm Như Tuệ vô tri hay không biết sợ hãi, lại coi việc Hạ Nhược Y bước vào tập đoàn Khang Mỹ làm việc là có thể không nể mặt bà ta. Thật nực cười!
Tuy rằng tập đoàn Khang Mỹ chỉ là một sự tồn tại khổng lồ trong giới y dược, công ty có giá trị hàng trăm nghìn tỷ, nhưng nhân viên của tập đoàn Khang Mỹ cũng gần cả nghìn người. Hạ Nhược Y là người mới đến tập đoàn Khang Mỹ, cho dù năng lực có xuất sắc như thế nào, hết cỡ cũng chỉ có thân phận nhân viên bộ phận nào đó trong đó thôi.
Mà hiện tại bà ta lại là tổng giám đốc của tập đoàn Trung Thịnh.
Hai bên căn bản không thể so sánh được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận