Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 792 - Phần thưởng quán quân (length: 7120)

Trần Phong gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rất rõ điều này. Tối hôm qua, ba người Miyamoto Yamayaki, Soro và Hồng Thiên Bá đều muốn g·i·ế·t c·h·ế·t anh trên đường anh đến và rời khỏi sảnh tiệc của Giáo hoàng Zeus, nghĩ bằng ngón chân cũng biết những kẻ t·h·ù kia muốn nhanh c·h·óng g·i·ế·t c·h·ế·t anh đến mức nào. "Sợ không?", La Hạo Thiên hỏi. "Sợ gì mà sợ!" La Hạo Thiên ngạc nhiên. "Lúc leo núi, gặp phải lở núi ở trên núi, hai tay ôm đầu chạy về phía trước, tỷ lệ c·h·ế·t cao đến hơn 90%. Nhưng mà nếu ông có thể chiến thắng nỗi sợ trong lúc đối mặt với nguy hiểm, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tảng đá khổng lồ đang lăn xuống, đưa ra p·h·án đoán nhanh nhất có thể, thì cơ thể có thể có phản ứng tránh hiệu quả, trong tình cảnh chắc chắn phải c·h·ế·t, tìm k·i·ế·m cho mình cơ hội s·ố·n·g", ánh mắt Trần Phong kiên định, trên mặt không hề có sợ hãi, giọng điệu dõng dạc: "Sợ chính là cả một đời. Bất cứ khi nào nguy hiểm ập tới, sợ sẽ chỉ tăng thêm cơ hội cho mình gặp mặt với thần c·h·ế·t thôi". "Ha, ha, ha, lời này nói không hề sai", La Hạo Thiên cười vang. Sau khi khen ngợi hết mình, La Hạo Thiên lại nhắc nhở Trần Phong: "Thái độ này của cậu rất tốt, nhưng dù không sợ, thì nguy hiểm vẫn phải loại bỏ, cậu phải đề phòng. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, là cậu có thể sẽ bước vào vết xe đổ của sư huynh Kinh Nhất của cậu. Mà vinh quang hiện tại của cậu còn rực rỡ hơn so với sư huynh Kinh Nhất năm xưa, cho nên, rất có thể cậu sẽ m·ấ·t m·ạ·n·g vì nó". "Nói một câu thực lòng, sau khi tách khỏi những quy tắc của cuộc t·h·i, muốn tôi đối mặt với những kẻ t·h·ù đó, tôi không hề sợ, muốn g·i·ế·t tôi, được thôi, nhưng bọn chúng cũng phải chuẩn bị tâm lý bị tôi g·i·ế·t lại", Trần Phong lúc này tràn ngập tự tin. "Tôi biết được một số việc của cậu từ người khác, biết rõ cậu có kiến thức sinh tồn vô cùng phong phú, và kinh nghiệm chiến đấu dã ngoại đáng sợ, nhưng mà, điều này cũng không đảm bảo cậu có thể s·ố·n·g sót được trong vòng vây của bọn họ. Dù sao đứng trước thực lực mang tính áp đ·ả·o, kỹ xảo sẽ có vẻ yếu ớt bất lực". La Hạo Thiên ngập ngừng rồi nói: "Nhưng mà tôi có cách có thể bảo vệ được cậu". "Xin La hội trưởng nói rõ", Trần Phong nói. La Hạo Thiên nói thẳng: "Gia nhập tổ chức võ t·h·u·ậ·t". "Có sự bảo vệ của tổ chức võ t·h·u·ậ·t, dù là kẻ t·h·ù của thế lực nào, thì bọn họ đều không dám hành động lỗ mãng, đều sẽ vì cậu là thành viên của tổ chức võ t·h·u·ậ·t mà kiêng kị". "Đúng là thế, có thân ph·ậ·n người của tổ chức võ t·h·u·ậ·t này có thể bảo vệ an toàn cho tôi. Nhưng mà những kẻ quyết tâm g·i·ế·t c·h·ế·t tôi sẽ kiêng dè thân ph·ậ·n tổ chức võ thật này sao? Tôi nghĩ là không, nếu không thì năm xưa sư huynh tôi sẽ không gặp chuyện", Trần Phong thong thả nói: "Hơn nữa, thân ph·ậ·n này là một sự t·r·ó·i buộc đối với người quen với tự do như tôi". La Hạo Thiên còn chưa lên tiếng, Trần Phong đã nói tiếp: "Con đường võ đạo, chỉ có t·r·ải qua gian khó mới có thể tiến bộ, chỉ có như vậy mới có cơ hội đi tới đỉnh cao. Đến lúc ấy tôi sẽ có tư cách t·r·ả t·h·ù cho sư huynh tôi". Lúc nhắc đến mối t·h·ù của Kinh Nhất, cảm giác cả người Trần Phong đều thay đổi, trở nên mạnh mẽ, cứ như một thanh bảo k·i·ế·m tuyệt trần sắc bén.
La Hạo Thiên thở dài: "Xem ra cậu sẽ không gia nhập tổ chức võ t·h·u·ậ·t". Mặc dù giọng La Hạo Thiên có vẻ hơi buồn, nhưng trong mắt lại vô cùng vui vẻ. "Nói thực tôi không mong cậu gia nhập tổ chức võ t·h·u·ậ·t". La Hạo Thiên nghiêm mặt nói: "Như lời cậu mới nói, không t·r·ải qua gian khó thì con người ta sẽ không mạnh lên được. Như động vật sau khi bị con người thuần hóa, mặc dù nh·ậ·n được sự bảo vệ, nhưng lại ít đi sự tôi luyện sinh tồn, nên m·ấ·t đi sự khát m·á·u vốn dĩ đã dung hòa trong xương tủy. Cuối cùng chỉ có thể nh·ậ·n lấy kết cục đáng thương trở thành đồ ăn ngon trên bàn ăn của người khác". "La hội trưởng, cảm ơn sự thấu hiểu và khẳng định của ông", Trần Phong bày tỏ sự biết ơn với La Hạo Thiên. "Được rồi, nói về phần thưởng dành cho quán quân lần này mà tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới trao cho cậu trước đã", La Hạo Thiên đột nhiên nói. Phần thưởng? Trần Phong nói thầm trong bụng. Liệu có phải là đồ quý hiếm hoặc võ c·ô·ng tâm p·h·áp gì không? Lúc Trần Phong còn đang nghĩ ngợi lung tung, La Hạo Thiên gằn giọng nói: "Trưa mai, tôi sẽ trở thành hội trưởng của tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới. Sau khi tôi nhậm chức, sẽ ngay lập tức đưa ra một quy định mới: Trong phạm vi toàn thế giới, c·ấ·m võ sĩ ra tay với người bình thường, cũng c·ấ·m ân oán giữa võ sĩ với nhau liên lụy người vô tội bên cạnh, nếu không sẽ bị tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới truy bắt, sau đó p·h·ế bỏ tu vi võ t·h·u·ậ·t”. Cái gì? Trong lòng Trần Phong mừng như điên, anh biết rất rõ, quy định mới này có nghĩa là gì với anh. "Sau khi c·ô·ng bố quy định mới này sẽ ngay lập tức có hiệu lực, lúc này cậu sẽ không còn phải lo bạn bè người thân ở bên cạnh mình sẽ bị mình liên lụy nữa, đây chính là quy định được quyết định sau khi tổ chức thế giới thảo luận. Đây cũng là phần thưởng cho việc cậu có thể giành quán quân đại hội võ t·h·u·ậ·t của tổ chức võ t·h·u·ậ·t thế giới lần này", La Hạo Thiên cười nói. "Cảm ơn La hội trưởng", Trần Phong đứng bật dậy, khom lưng với La Hạo Thiên, tỏ lòng biết ơn.
La Hạo Thiên thở dài: "Tiểu Phong, cậu không cần cảm ơn tôi, năm ấy Kinh Nhất - sư huynh cậu xảy ra chuyện như vậy, là nỗi n·h·ụ·c của giới võ t·h·u·ậ·t Hoa Hạ chúng ta. Việc đưa ra quy định này cũng là mong có thể giúp đỡ giảm bớt một vài lo lắng cho cậu. Sau khi cậu vượt qua gian khó mà cậu nói, lên đỉnh của võ đạo, thì tìm ra đám người gài bẫy t·ấ·n c·ô·n·g sư huynh cậu, t·r·ả t·h·ù cho sư huynh Kinh Nhất của cậu". La Hạo Thiên nhìn Trần Phong, trong mắt toàn là mong đợi. "Xin La hội trưởng yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tìm ra những kẻ năm đó, đích thân t·r·ả t·h·ù cho sư huynh", Trần Phong đáp lại La Hạo Thiên với giọng nói cực kỳ kiên định. Đây không chỉ là lời hứa với La Hạo Thiên, mà còn là lời hứa anh đưa ra để đền đáp sư huynh Kinh Nhất. Ở Hoa Hạ. Nhà họ Trần, Yên Kinh. Không lâu trước đó, người nhà họ Trần đã biết được việc Trần Phong giành quán quân trong đại hội võ t·h·u·ậ·t thế giới. Mặt trăng lặng lẽ lên cao. Sâu trong tòa nhà của nhà họ Trần. Trần Bá Dung đứng trước cửa sổ phòng làm việc, bên ngoài cửa sổ chính là sông đào lớn, hai bờ sông đen điện sáng trưng, bóng đêm rực rỡ. Nhưng mà ông ta lúc này lại không có tâm trạng ngắm phong cảnh, chân mày nhăn tít thành chữ xuyên, sắc mặt u ám. Thỉnh thoảng lại phả ra làn khói dày đặc từ trong miệng. Trong gạt tàn nhét đầy đầu lọc thuốc. Làn khói dày đặc lượn lờ khắp phòng làm việc, mãi không tan đi. Dường như muốn che đậy thứ gì đó. Sau khi về nhà, Trần Bá Dung đã hút hết một bao t·h·u·ố·c lá. Giờ bao thứ hai cũng hút hết một nửa rồi. Trần Bá Dung vừa hút thuốc, vừa nhớ lại những việc xảy ra quanh bọn họ thời gian qua. Đầu tiên là con trai ông ta Trần Anh Tài, rõ ràng có tiền đồ rộng mở, nhưng vì sự xuất hiện của Trần Phong mà đường làm quan hỏng bét. Còn cả đứa con gái đáng thương của ông ta, thì còn bị Trần Phong đ·á·n·h gãy hai chân bằng vũ lực, giờ bị ép đưa vào b·ệ·n·h viện tâm thần để điều trị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận