Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 73: (3) (length: 7319)

CHƯƠNG 73: VẢ MIỆNG, 100 CÁI!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Cố Minh Sâm đây là muốn trở mặt với Bạch Quảng Nghĩa?
“Ông có ý gì? Ông biết nhà họ Bạch của chúng tôi là ai không!” Vương Giang chỉ vào Cố Minh Sâm mà nói, một lão đại xã hội đen của một thành phố nhỏ nhoi, lại dám không để cậu cả của nhà họ Bạch vào trong mắt, thật là không biết chữ c·h·ế·t viết thế nào!
“Ông đây không thèm quan tâm cậu là cậu Bạch cậu Hắc gì đó, dám đ·á·n·h cô Từ, ông đây cho cậu c·h·ế·t!” Cố Minh Sâm lạnh lùng nói, nếu đã phải đắc tội với nhà họ Bạch, vậy ông ta không có gì phải sợ, xảy ra chuyện, đều có thể đẩy lên người của Trần Dật Thần, ông ta cùng lắm thu dọn đồ rồi chạy thôi.
“Ông có phải muốn c·h·ế·t?” Bạch Quảng Nghĩa mặt mày tràn ra sự tức giận, từ tr·ê·n sô pha đứng dậy, Cố Minh Sâm biết thân ph·ậ·n của anh ta, vậy mà còn dám đối đầu với anh ta, điều này không phải tìm c·h·ế·t thì là gì!
“Họ Bạch kia, nơi này là Thương Châu, không phải Kim Lăng của mấy cậu, cậu muốn ra oai thì cút về Kim Lăng cho tôi!” Cố Minh Sâm híp mắt, thần sắc âm trầm gằn lên.
“Được! Rất được!” Bạch Quảng Nghĩa siết c·h·ặ·t nắm đ·ấ·m, trong ánh mắt ẩn ẩn s·á·t khí.
“Cậu Bạch, chúng ta đi trước, hảo hán không ăn t·h·iệt trước mắt, đợi về Kim Lăng, chúng ta cho đám đần này biết cái gì gọi là s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t!” Thấy tình hình không lý tưởng, Vương Giang bèn k·é·o Bạch Quảng Nghĩa rời khỏi phòng bao.
Bạch Quảng Nghĩa mặc dù không cam lòng, nhưng đây dù sao cũng là ở tr·ê·n địa bàn của người khác, bọn họ không quen thuộc, nhất thời thật sự không tìm được người đến giúp.
“Dám để tôi biết tên họ của ông không?” Bạch Quảng Nghĩa nhìn chằm chằm Cố Minh Sâm, hằn học hỏi.
Cố Minh Sâm bật cười thành tiếng, nói: “Ông nội của cậu họ Cố, tên Minh Sâm, nhớ kỹ!”
“Cố! Minh! Sâm! Được, tôi nhớ rồi!” Bạch Quảng Nghĩa liếc mắt nhìn Cố Minh Sâm, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã, cứ như vậy mà muốn đi sao?” Cố Minh Sâm lại t·h·í·c·h thú mỉm cười, đứng ở trước mặt Bạch Quảng Nghĩa.
“Ông có ý gì?!” Mắt của Bạch Quảng Nghĩa bốc hỏa, anh ta đã lùi nhường một bước, Cố Minh Sâm vậy mà còn không muốn bỏ qua cho anh ta!
“Cậu đ·á·n·h cô Từ, cứ đi như vậy thì không hay lắm đâu.” Cố Minh Sâm nhàn nhạt nói, nếu như có thể, ông ta đương nhiên muốn khiến Bạch Quảng Nghĩa rời đi, nhưng nếu như Trần Dật Thần đến, nhìn thấy Từ d·a·o bị đ·á·n·h, ông ta lại không làm gì, Trần Dật Thần không phải sẽ lột da của ông ta hay sao.
“t·i·ệ·n n·h·â·n này không tôn trọng cậu Bạch của chúng tôi, đ·á·n·h cô ta một trận thì sao?!” Bạch Quảng Nghĩa còn chưa nói gì, Vương Giang lại cho là đúng mà mở mồm.
Sắc mặt của Cố Minh Sâm âm lãnh: “Tôi nói chuyện với chủ của cậu, một con c·h·ó như cậu, còn dám chen mồm vào!”
“Chu Phổ Long, vả miệng! 100 cái!”
“Rõ, Sâm gia.” Chu Phổ Long cười lạnh bước tới, ông ta sớm đã nhìn Vương Giang không thuận mắt, rõ ràng chỉ là một con c·h·ó, lại còn huênh hoang hơn cả chủ nhân Bạch Quảng Nghĩa.
“Làm cái gì! Tôi cảnh cáo mấy người, tôi chính là… của nhà họ Bạch.”
“Bốp”
Vương Giang còn chưa nói xong, Chu Phổ Long đã quăng một cái t·á·t thật mạnh lên mặt của Vương Giang.
Một cái t·á·t, bèn đ·á·n·h bay hai cái răng của Vương Giang, có thể thấy Chu Phổ Long dùng lực lớn như thế nào.
“Cậu Bạch…” Vương Giang ôm mặt quay ra cầu cứu Bạch Quảng Nghĩa.
Sắc mặt của Bạch Quảng Nghĩa trở nên khó coi: “Cố Minh Sâm, đừng h·i·ế·p người quá đáng!”
“Chưa có vả miệng xong, thì h·i·ế·p người quá đáng rồi sao?” Cố Minh Sâm cười k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, nói.
“Phổ Long, tiếp tục.”
“Dạ, Sâm gia.” Chu Phổ Long phấn khích gật đầu đồng ý.
Bạch Quảng Nghĩa siết c·h·ặ·t nắm đ·ấ·m, nhưng lại không có ngăn cản nữa.
“Bốp!”
“Nói ông đây là đồ đần sao?”
“Bốp!”
“Nói chúng tôi là tiểu lâu la sao?”
“Bốp!”
“Nói Sâm gia của chúng tôi là c·h·ó là mèo sao?”
….
Chu Phổ Long kêu người giữ Vương Giang, t·á·t vào mặt Vương Giang giống như được mùa.
Mới đầu, Vương Giang còn biết cầu cứu, nhưng về sau, Vương Giang m·ấ·t tiếng rồi, vậy là trực tiếp bị Chu Phổ Long đ·á·n·h cho ngất đi.
2 phút sau, Chu Phổ Long thở hổn hển, cung kính liếc nhìn Cố Minh Sâm, nói: “Sâm gia, không nhiều không ít, vừa đủ 100 cái.”
“Ừm, không tệ không tệ.” Lúc này mặt của Vương Giang đã s·ư·n·g như cái đầu h·e·o, hoàn toàn không nhìn ra dáng người, Cố Minh Sâm cười gật đầu, rất hài lòng.
“Họ Bạch kia, con c·h·ó của cậu đã thay cậu nh·ậ·n một bài học rồi, bây giờ chúng ta nên nói đến chuyện giữa cậu và cô Từ.” Cố Minh Sâm nhìn Bạch Quảng Nghĩa, nói.
“Ông muốn gì?” Bạch Quảng Nghĩa c·ắ·n răng hỏi từng từ.
“Cậu q·u·ỳ xuống x·i·n· ·l·ỗ·i cô Từ, sau đó tự vả mình, vả đến khi nào cô Từ t·h·a· ·t·h·ứ cho cậu thì dừng.” Cố Minh Sâm nói rất điềm nhiên, ông ta cảm thấy mình đã đủ nhân từ, nếu như đổi lại là Trần Dật Thần, sợ rằng Bạch Quảng Nghĩa này, ít nhất phải m·ấ·t hai tay ở đây.
“Cố Minh Sâm, đừng có ép người quá đáng.” Sắc mặt của Bạch Quảng Nghĩa đỏ bừng, kêu anh ta q·u·ỳ xuống trước một người phụ nữ, còn muốn tự t·á·t mình, cái này khác gì g·i·ế·t anh ta, sự việc nếu như truyền ra ngoài, Bạch Quảng Nghĩa anh ta cả đời này đều không ngẩng đầu lên được.
“Yo, còn ở đây dùng văn thơ với tôi, họ Bạch kia, cậu thật sự tưởng tôi không dám g·i·ế·t cậu?!” Cố Minh Sâm nhướn mày, nói.
Từ d·a·o mím môi, cảm thấy Cố Minh Sâm như thế này sợ rằng có hơi quá rồi, không phải cô ta đau lòng cho Bạch Quảng Nghĩa, tr·ê·n thực tế, ý nghĩ muốn g·i·ế·t Bạch Quảng Nghĩa vào lúc này cũng có, cô ta là lo lắng, Cố Minh Sâm đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa, sẽ dẫn đến sự t·r·ả t·h·ù đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g của Bạch Quảng Nghĩa.
Sự t·r·ả t·h·ù này, Cố Minh Sâm không nhất định có thể kháng n·ổi.
Sắc mặt của Bạch Quảng Nghĩa tái xanh, nghiến răng nghiến lợi.
“q·u·ỳ, hoặc c·h·ế·t? Họ Bạch kia, mau chọn đi, còn không chọn ông đây giúp cậu chọn!” Cố Minh Sâm không nhẫn nại nói.
“Cố Minh Sâm, tôi sẽ khiến ông hối h·ậ·n!” Bạch Quảng Nghĩa oán h·ậ·n nhìn Cố Minh Sâm.
Sau đó bịch một tiếng, q·u·ỳ xuống trước mặt Từ d·a·o.
“x·i·n· ·l·ỗ·i!” Bạch Quảng Nghĩa c·ắ·n răng nói.
Sau khi nói xong, bàn giơ tay, t·á·t một cái bốp vào mặt của mình.
“Hừ! c·o·n· ·m·ẹ· ·m·à·y cậu dùng chút sức có được không, có phải chưa ăn cơm không hả?” Cố Minh Sâm đá một cước vào mặt của Bạch Quảng Nghĩa.
Cảm giác x·ấ·u hổ suýt chút nữa khiến Bạch Quảng Nghĩa tức muốn ngất đi.
“Sâm gia, bỏ đi, tha cho anh ta đi đi.” Từ d·a·o thở dài, nói. Cố Minh Sâm đối với Bạch Quãng Nghĩa như vậy, sự tình sợ rằng đã không có cách vãn hồi nữa rồi.
“Nếu cô Từ đã mở lời, vậy thì cậu cút đi.” Cố Minh Sâm khoát tay, giống như đ·u·ổ·i ruồi bọ, nói.
Bạch Quảng Nghĩa cũng không tiếp tục nói lời hung hăng nữa, chỉ là oán h·ậ·n liếc nhìn Cố Minh Sâm và Từ d·a·o, bèn xoay người đi ra ngoài.
Đợi anh ta trở về Kim Lăng, anh ta nhất định sẽ khiến Cố Minh Sâm t·r·ả giá!
Sau khi Bạch Quảng Nghĩa đi, Từ d·a·o không hiểu nên hỏi: “Sâm gia, là Nhược Y nói cho ông biết tôi ở đây sao?”
Có thể khiến Cố Minh Sâm ra mặt, sợ rằng cũng chỉ có Hạ Nhược Y, chỉ là, Hạ Nhược Y từ khi nào lại có năng lực lớn như vậy?
“Ờm, là cô Hạ bảo tôi đến.” Cố Minh Sâm chần chừ một lát, nói, Hạ Nhược có thể không biết thân ph·ậ·n thật của Trần Dật Thần, cho nên ông ta cũng không dám nói là Trần Dật Thần.
Từ d·a·o không tiếp tục nói gì nữa, dáng vẻ này của Cố Minh Sâm rõ ràng là đang nói d·ố·i.
Vậy chỉ có một khả năng, là Trần Dật Thần gọi ông ta đến, hơn nữa Trần Dật Thần còn không để ông ta nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận