Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 630: CHƯƠNG 630: CHẤN ĐỘNG (length: 7211)

CHƯƠNG 630: CHẤN ĐỘNG
"Thứ hai, như những gì ban nãy tôi vừa nói, tôi có ấn tượng rất tốt đẹp với đất nước thần kỳ của các bạn, nhưng sau khi tới đây, tôi cũng đã gặp một chuyện không vui. Một người tên Trần Anh Tài ở Yến Kinh đã giấu giếm, dụ dỗ và nhiều t·h·ủ đ·o·ạ·n đê t·i·ệ·n, hèn hạ khác để l·ừ·a chúng tôi đầu tư vào đây. Chuyện này làm tôi vô cùng p·h·ẫ·n nộ, khiến tôi đã nghi ngờ môi trường đầu tư của Yến Kinh và nước H, thậm chí còn có ý định hủy việc đầu tư vào đây. Cũng may, một người ân nhân và một người bạn của tôi và Trần Dật Thần đã nói cho tôi biết anh ta chỉ là một ngoại lệ.”
“Sự thật đã chứng minh, những gì ân nhân của tôi nói đều là sự thật, đó chỉ là một ngoại lệ, những người khác ở Yến Kinh đều rất tốt, ví dụ như ông Tạ Viễn đ·á·n·h kính của chúng ta. Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi mong rằng trong quá trình thực hiện đầu tư, tôi sẽ không nhìn thấy người tên Trần Anh Tài kia và cũng không muốn nhìn thấy loại người tương tự như vậy. Việc hợp tác cần có thành ý.”
“Cuối cùng, tôi xin cảm ơn tất cả những người bạn có mặt ở đây, tôi tin rằng với sự giúp đỡ hết mình của Yến Kinh và nước H, các doanh nghiệp của Nước A và nước H nhất định sẽ hợp tác tr·ê·n nhiều lĩnh vực hơn nữa, để từ đó củng cố thêm nhịp cầu hữu nghị giữa chúng ta.”
Dưới ánh mắt tập tr·u·ng chăm chú của mọi người và ánh đèn lấp lánh, Anne nở nụ cười thanh nhã, nói chậm rãi, loại tiếng Anh mà cô ta dùng mang th·e·o cảm giác quý tộc. Sau mỗi một câu, Anne dừng lại một chút để nhân viên phiên dịch có mặt ở hiện trường dịch lại. Những gì cô ta nói làm chấn động cả hội trường.
“Bộp bộp…”
Sau khi Anne vừa nói xong, những tiếng vỗ tay ào ào vang lên như sấm, mãi vẫn không ngớt, giống như muốn lật tung cả mái nhà của nơi này ra.
Vậy là Trần Anh Tài toi đời.
Trong lúc vỗ tay, trong đầu những người nước H có mặt ở đó đều có chung một suy nghĩ như vậy.
Bị c·ô·ng chúa Anne p·h·ê bình trước mặt bao nhiêu ông chủ lớn như vậy, cho dù Trần Anh Tài có chỗ dựa lớn tới đâu đi chăng nữa thì cũng đừng hòng tiếp tục xuất hiện tr·ê·n quan trường nữa.
Còn Trần Dật Thần lại n·g·ư·ợ·c lại, cũng vì chuyện này mà anh càng được nhiều lãnh đạo cấp cao chú ý tới.
“Ông Tạ, để phòng trừ việc các tập đoàn Nước A đầu tư vào đây tiếp tục xảy ra vấn đề, ông lập tức triệu tập hội nghị nghiên cứu cách xử lý Trần Anh Tài rồi báo lại cho các cơ quan tổ chức. Tôi cũng sẽ phản ánh đúng tình hình thực tế với các cơ quan tổ chức, để các cơ quan nhân thời gian các đoàn Nước A vẫn còn ở lại Yến Kinh, sẽ đưa quyết định xử lý Trần Anh Tài c·ô·ng bố rộng rãi cho mọi người biết, cũng coi như có một lời giải t·h·í·c·h với Anne và các tập đoàn Nước A."
Sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo lớn dẫn th·e·o người tiễn Anne ra xe rồi lại ngồi vào trong một chiếc xe Hồng Kỳ và ra chỉ thị cho Tạ Viễn đang ngồi bên cạnh.
"Vâng thưa lãnh đạo."
Sau khi nh·ậ·n được lệnh, Tạ Viễn lấy điện thoại ra ngay trước mặt Vương Hồng, gọi điện cho thư ký yêu cầu thông báo cho các tổ chức dừng làm việc, thông báo một giờ chiều nay tổ chức hội nghị chuyên đề về phương hướng xử lý Trần Anh Tài.
Một giờ chiều, hội nghị chuyên đề diễn ra, tất cả những lãnh đạo lớn của Yến Kinh, trong đó có cả Tạ Viễn cũng tham gia. Hai giờ, hội nghị kết thúc, tất cả những người tham gia nhất trí, đưa ra quyết định xử lý Trần Anh Tài.
Trần Anh Tài bị đ·u·ổ·i việc.
Sau khi quyết định này được truyền đi, nó gây ra rất nhiều sự ồn ào ở Yến Kinh.
Trần Anh Tài là một trong những người xuất sắc nhất trong đời thứ ba của nhà họ Trần, kết quả hiện giờ anh ta lại bị sa thải.
Hơn nữa cả đời về sau không vào lại quan trường được nữa, chuyện này không khác gì p·h·án cho Trần Anh Tài một án t·ử hình.
"Trần Dật Thần, đồ con hoang nhà mày, mày cứ đợi đó cho tao! Tao với mày vẫn chưa xong đâu.”
Sau khi nh·ậ·n được quyết định xử phạt, khuôn mặt anh ta xanh xám, ta h·é·t lên, khuôn mặt vặn vẹo ngập tràn cảm giác t·h·ù h·ậ·n.
Một buổi tối ba ngày sau, Anne vẫn đang ở trong một kh·á·c·h sạn hạng sang, sau khi tắm xong, cô ta mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, nằm tr·ê·n chiếc g·i·ư·ờ·n·g lớn mềm mại trong phòng ngủ, tay cầm điện thoại, gọi vào số của Trần Dật Thần.
“Dật Thần thân yêu, anh đang làm gì vậy?” Sau khi điện thoại nối máy, Anne là người hỏi thăm trước.
“Tôi không làm gì cả, sao vậy?” Trần Dật Thần hỏi.
“Ngày mai em về Nước A.”
Anne lưu luyến nói: “Mấy ngày này trôi qua như một giấc mộng, em chỉ mong giấc mơ này vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.”
“Cô chơi vui quá mà không muốn về nhà sao?”
Trần Dật Thần cười khổ, anh biết rất rõ thân ph·ậ·n của Anne đặc biệt nên hiếm khi cô ta được vui chơi thoải mái. Những lần rời khỏi Nước A có thể đếm tr·ê·n đầu ngón tay, nhất là sau chuyện tám năm trước, Anne suýt c·h·ế·t trong tay những phần t·ử k·h·ủ·n·g b·ố, nên khi ở trong nước cô ta rất ít khi đi lại ra ngoài.
“Ừm.” Giọng nói của Anne có thêm cảm giác nũng nịu: “Hay là em đến tìm anh, ở đây chơi thêm vài ngày nữa?”
“Chỉ cần ba cô cho phép thì không có vấn đề gì cả.” Trần Dật Thần mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng anh cũng hiểu rất rõ khả năng này là rất thấp.
Mọi chuyện quả đúng như vậy, Anne rầu rĩ than thở: “Em đã xin ba rồi nhưng ông ấy không đồng ý.”
“Vậy cô ngoan ngoãn về lại Nước A đi, đợi khi nào có cơ hội tôi sẽ tới Nước A tìm cô.”
“Được. Bố tôi nói ông thấy rất tiếc vì lần này không gặp được anh, đợi đến khi anh tới Nước A, tôi nhất định sẽ giới t·h·iệu anh cho ông ấy biết.
Lúc này Anne giống như một cô gái đang yêu, cảm thấy rất vui mừng khi người mà mình t·h·í·c·h được người lớn chấp thuận.
Trần Dật Thần cảm nh·ậ·n được niềm vui của Anne và cũng cảm nh·ậ·n được tình cảm ẩn giấu sâu trong lòng cô ta, nhưng anh vẫn giả vờ như không biết, cố ý đ·á·n·h t·r·ố·ng lảng, nói hết chuyện này đến chuyện kia. Hai mươi phút trôi qua nhanh c·h·óng.
“Dật Thần thân yêu, em ở Nước A đợi anh, chúng ta không gặp không về.”
Hai mươi phút sau, Anne lưu luyến cúp điện thoại, cô ta để điện thoại xuống bên cạnh, bước xuống g·i·ư·ờ·n·g, đi tới cửa sổ nhìn về phía Trần Dật Thần.
Thật ra trong mấy ngày tiếp xúc với Trần Dật Thần, cô ta rất muốn hỏi một câu.
Đó là chuyện rốt cuộc Trần Dật Thần có t·h·í·c·h cô ta hay không.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói được câu hỏi này ra.
Bởi vì Hathaway nói cho cô ta biết, Trần Dật Thần đã kết hôn rồi.
Hơn nữa vợ của Trần Dật Thần cũng rất đẹp, không hề thua kém gì so với cô ta.
Lúc này cô ta hỏi Trần Dật Thần câu hỏi này chỉ khiến anh cảm thấy khó xử.
Vậy nên cô ta lựa chọn lý trí một chút.
“Nhưng có thể lý trí được bao lâu chứ?” Anne nhỏ giọng thầm thì rồi rơi vào hoang mang.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách t·ử c·ấ·m Thành không xa, trong một con ngõ có bậc cửa rất cao, được bảo vệ cẩn t·h·ậ·n.
Bốn chiếc xe có gắn ký hiệu đặc biệt vẫn đỗ trước cổng lớn của nhà họ Trần, trong đó chiếc xe đứng đầu tiên có biển số Kinh AV0, ba chiếc đằng sau một chiếc là xe quân đội, hai chiếc là xe lãnh đạo, là loại xe đi bên ngoài, không một cảnh s·á·t giao thông nào dám dừng lại.
Bên trong nhà họ Trần, Trần Bá Dung, Trần Kiến Quốc đang ngồi trong phòng kh·á·c·h, còn Trần Anh Tài sắc mặt xanh xám đang ngồi tr·ê·n sofa.
Bên trong phòng kh·á·c·h, không có ai nói chuyện, không gian vô cùng yên tĩnh, không khí cũng rất nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận