Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 184: (3) (length: 6976)

Đỉnh Cấp Rể Quý CHƯƠNG 184: DẠY CHO CÔ MỘT BÀI HỌC Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lạc, là anh họ Hạ Nhược Y mà khi Vương Vân Na bắt nạt cô, Hạ Lạc không đứng ra, bây giờ thấy anh ức h·i·ế·p Vương Vân Na, anh ta mới ra mặt.
Quả nhiên Hạ Lạc là một kẻ ngu xuẩn!
Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trần Dật Thần, đột nhiên Hạ Lạc cảm thấy hơi e ngại, anh ta đã bị Trần Dật Thần đ·á·n·h không chỉ một lần nên biết rõ thân thủ Trần Dật Thần lợi h·ạ·i thế nào, nếu đối đầu chính diện với Trần Dật Thần thì anh ta sẽ bị hành hạ c·h·ế·t đi s·ố·n·g lại.
Nhưng ở trước mặt Vương Vân Na, Hạ Lạc cũng không thể tỏ ra sợ hãi nên chỉ có thể lấy Hạ Nhược Y ra uy h·i·ế·p.
“Trần Dật Thần, ta nói cho ngươi biết, Hạ Nhược Y biển thủ c·ô·ng quỹ của c·ô·ng ty sẽ phải chịu trách nhiệm p·h·áp lý! Nếu ngươi không muốn thấy cô ta ngồi tù thì lập tức thả Vân Na ra rồi x·i·n· ·l·ỗ·i cô ấy!” Hạ Lạc mạnh miệng uy h·i·ế·p.
“Nếu ta không làm thì sao?” Đột nhiên Trần Dật Thần cười mỉ·a.
“Vậy ngươi cứ đợi Hạ Nhược Y ngồi tù mọt gông đi.” Hạ Lạc hằn học uy h·i·ế·p.
Trần Dật Thần bật cười, đồ ngu!
Thấy Trần Dật Thần chẳng hề hấn gì, Hạ Lạc không nhịn được nữa.
“Trần Dật Thần, mày đừng có không biết tốt x·ấ·u, tao đã rất nể mặt mày rồi, nếu không nể mặt mày thì tao đã đưa bằng chứng về việc Hạ Nhược Y biển thủ c·ô·ng quỹ c·ô·ng ty cho toà án từ lâu rồi.” “Vậy ta còn phải cảm ơn anh à?” Trần Dật Thần cười châm chọc.
“Cảm ơn tao thì không cần.” Hạ Lạc không nghe ra ý châm chọc trong lời Trần Dật Thần, anh ta vẫn tự biên tự diễn như trước: “Chỉ cần mày t·r·ả chiếc Koenigsegg này cho c·ô·ng ty thì mọi chuyện giữa tao và mày trước đây đều có thể xóa sạch, tao cũng có thể không tính toán chuyện Hạ Nhược Y biển thủ c·ô·ng quỹ nữa.” Trần Dật Thần cười khẩy, tên ngu xuẩn Hạ Lạc này lại còn dám có ý đồ với xe của anh, t·r·ả lại cho c·ô·ng ty khác gì đưa xe cho Hạ Lạc.
Hạ Lạc vẫn còn định tranh c·ã·i với Trần Dật Thần thì Vương Vân Na đã không nhịn n·ổi nữa: “Hạ Lạc, việc gì anh phải nói với tên p·h·ế vật này, anh cứ dạy cho hắn một bài học luôn đi.” Dạy cho Trần Dật Thần một bài học? Hạ Lạc giật giật khóe miệng, ĐM cô làm thử xem.
Thấy Hạ Lạc vẫn không có động tĩnh gì, Vương Vân Na lập tức không kìm được lửa giận, cô ta mở miệng chửi rủa: “Hạ Lạc, bà đây đúng là mắt mù nên mới coi trọng cái loại vô dụng nhà anh.” “Vân Na, em nghe anh nói…” Hạ Lạc đỏ mặt muốn giải t·h·í·c·h nhưng lại bị Vương Vân Na c·ắ·t ngang: “Sợ vẫn là sợ thôi, đừng có mà bao biện, bà đây còn dám đ·á·n·h t·i·ệ·n nhân Hạ Nhược Y mà anh lại không dám xử lý tên p·h·ế vật Trần Dật Thần, đúng là đồ bỏ đi!” “Cô từng đ·á·n·h Nhược Y?” Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh đi, trước kia khi ở núi Ngọc Tuyền, anh đã thấy mặt Hạ Nhược Y có gì đó không ổn nhưng khi ấy cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra Hạ Nhược Y thật sự bị người phụ nữ trước mặt này đ·á·n·h.
“Bà đây đ·á·n·h con t·i·ệ·n nhân này rồi đấy, thì sao? Thằng p·h·ế vật mày định báo t·h·ù cho nó à?” Vương Vân Na chế nhạo, cô ta không sợ Trần Dật Thần sẽ làm gì mình, sau lưng cô ta không chỉ có một người đàn ông là Hạ Lạc.
“Dùng tay nào đ·á·n·h?” Giọng điệu Trần Dật Thần đột nhiên bình tĩnh lại.
Người thân quen với Trần Dật Thần đều biết, Trần Dật Thần càng bình tĩnh càng là lúc anh tức giận.
“Mày còn quan tâm bà đây đ·á·n·h bằng tay nào?” Vương Vân Na hừ lạnh.
Trần Dật Thần cười: “Nếu cô không nói thì ta sẽ coi như cô dùng cả hai tay để đ·á·n·h.” “Mày muốn làm gì?” Vương Vân Na liếc nhìn Trần Dật Thần hơi cảnh giác, nụ cười của Trần Dật Thần khiến mang lại cho cô ta cảm giác rợn người.
“Không có gì.” Trần Dật Thần lắc đầu, anh dừng một chút rồi nói: “Chỉ là muốn dạy cho cô một bài học.” “Bài học?” Vương Vân Na nhếch miệng k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g: “Tên p·h·ế vật mày còn muốn dạy dỗ tao…” “Răng rắc” Âm thanh gãy xương giòn tan vang lên tại chỗ.
Vương Vân Na còn chưa nói xong đã bị thay thế bằng tiếng h·é·t như chọc tiết l·ợ·n, cô ta q·u·ỳ thẳng xuống đất.
Nhìn Vương Vân Na đang nửa q·u·ỳ tr·ê·n mặt đất gào th·é·t, mọi người có mặt đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Vân Na làm sao thế? Sao tự nhiên lại q·u·ỳ?
“Không đúng! Mọi người nhìn tay Vương Tổng kìa!” Cuối cùng cũng có người tinh mắt p·h·át hiện ra có điều không ổn.
Mọi người đều chuyển mắt sang tay Vương Vân Na, sau đó ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
Hai tay của Vương Vân Na đều đã gãy!
Bị gãy từ cổ tay! Giống như bị ai đó đột ngột b·ẻ· ·g·ã·y, thậm chí còn nhìn thấy đốt xương trắng ở cổ tay cô ta!
Da đầu mọi người tê dại, không thể nghi ngờ là do Trần Dật Thần làm.
Chỉ là anh đã làm bằng cách nào?
Không ai nhìn thấy rõ động tác của Trần Dật Thần!
Chỉ biết rằng Vương Vân Na đang nói tự nhiên q·u·ỳ rạp xuống đất.
Ngay chính bản thân Vương Vân Na cũng không biết rốt cuộc Trần Dật Thần đã bẻ tay mình thế nào, đến khi cơn đau thấu tim gan từ cổ tay truyền lại cô ta mới biết.
Chỉ có thể nói tốc độ của Trần Dật Thần quá nhanh!
“Bài học này, cô có hài lòng không?” Trần Dật Thần thản nhiên hỏi, anh không bao giờ mềm lòng đối với người dám động vào người anh yêu thương.
Vương Vân Na nửa q·u·ỳ tr·ê·n mặt đất, cả người r·u·n lên, vì quá đau nên trán cô ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn nhìn Trần Dật Thần cực kỳ oán h·ậ·n, khàn giọng nói: “Tao… tao phải g·i·ế·t mày!” “Được, ta chờ cô tới g·i·ế·t ta.” Trần Dật Thần cười nhạt, người muốn g·i·ế·t anh có thể xếp hàng từ Thành Nam đến Thành Bắc, nhưng bây giờ anh vẫn s·ố·n·g tốt.
“Trần Dật Thần, mày đừng có mà quá đáng quá!” Hạ Lạc nhịn một lúc lâu mới nói được một câu này. Mặc dù ngoài miệng khiển trách Trần Dật Thần quá đáng, nhưng cơ thể Hạ Lạc cũng rất thành thực, bây giờ anh ta đã đứng cách Trần Dật Thần gần mười mét, nếu không phải vì mọi người vây quanh quá đông thì anh ta còn có thể đứng xa hơn.
“Anh muốn ra mặt thay cô ta?” Trần Dật Thần liếc nhìn Hạ Lạc, cười như không cười.
Bị Trần Dật Thần khiêu khích trước mặt nhiều người như vậy, nếu là Hạ Lạc trước đây thì sẽ không bao giờ nhịn, nhưng Hạ Lạc của bây giờ lại như Ninjia rùa, cố gắng kìm nén, chỉ là tr·ê·n mặt anh ta có thêm chút n·h·ụ·c nhã, x·ấ·u hổ.
Đúng lúc này, một chiếc Land Rover Range Rover dừng lại giữa đường.
Cửa xe mở ra, Hạ t·h·i·ê·n Hồng ch·ố·n·g gậy bước xuống.
“Mau tránh ra, mau tránh ra!” “Chủ tịch đến rồi!” Hạ t·h·i·ê·n Hồng vừa xuất hiện, mọi người nhà họ Hạ như tìm được người đáng tin cậy, lập tức lấy lại sức s·ố·n·g.
“Ông nội!” Vẻ mặt Hạ Lạc cũng mừng rỡ, bước tới trước mặt Hạ t·h·i·ê·n Hồng chuẩn bị mách tội trước.
“Ông nội, Trần Dật Thần…” Hạ Lạc giả bộ tức giận, nhưng anh ta còn chưa kịp nói xong, bên tai đã vang lên tiếng quát sắc bén.
“q·u·ỳ xuống!” Người nói câu này đương nhiên chính là Hạ t·h·i·ê·n Hồng, mặc dù bây giờ trông ông có vẻ ốm yếu nhưng vẫn rất có uy nghiêm.
“Ông nội?” Hạ Lạc khó hiểu, phải q·u·ỳ thì cũng là tên p·h·ế vật Trần Dật Thần q·u·ỳ chứ, sao ông nội lại bắt anh ta q·u·ỳ?!
“Ta bảo cháu q·u·ỳ xuống, điếc rồi à?” Mặt Hạ t·h·i·ê·n Hồng đầy vẻ tức giận, cây gậy trong tay gõ mạnh xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận