Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 371: (3) (length: 7556)

CHƯƠNG 371: GÂY CHIA RẼ
“Cảm ơn, có điều không cần.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, Lý Thế Bình có lẽ đang bày trò trước mặt anh, giở loại t·h·ủ ·đ·o·ạ·n nhỏ nhặt khiến người ta buồn nôn này rồi.
“Không cần sao?” Lý Thế Bình lộ vẻ châm biếm: “Vậy được, anh tự bắt xe qua đó, tôi chở T·h·i Viện đi trước.”
Nói xong, Lý Thế Bình dẫm chân ga, xe lao vút đi.
Trần Dật Thần mỉm cười nhàn nhạt, tiện tay vẫy một chiếc taxi, đến nhà họ Vương.
Nhà họ Vương hôm nay trên dưới đều tràn ngập không khí vui vẻ, vừa bước vào biệt thự, Trần Dật Thần liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi.
Trên bàn ăn ở phòng k·h·á·ch, bày đầy các món ăn ngon.
Có điều lại không có ai động đũa, rõ ràng là đang đợi người.
Người được đợi, tự nhiên là Trần Dật Thần.
“Hoằng Nghị, còn không mau động đũa, đồ ăn sẽ nguội hết.” Bành Diễm Phương có chút bất mãn liếc nhìn Vương Hoằng Nghị, bà ta không hiểu, Vương Hoằng Nghị tại sao xem trọng Trần Dật Thần tên nhà quê từ Thương Châu đến như vậy, nghe thấy Trần Dật Thần bàn được một vụ làm ăn lớn, Vương Hoằng Nghị so với con trai mình là Vương Đức p·h·át ký được một vụ làm ăn lớn còn vui mừng hơn, lập tức muốn tổ chức tiệc chúc mừng cho Trần Dật Thần.
Nhưng sau khi tiệc chúc mừng làm xong, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ rồi, Trần Dật Thần nhân vật chính này lại chưa đến, điều này chẳng phải là trêu ngươi nhau thì là gì?
“Tiếp tục đợi, Tiểu Thần chắc là bị kẹt xe rồi.” Vương Hoằng Nghị trầm giọng nói.
“Kẹt xe? Kẹt xe ở đâu? Cậu ta và Thế Bình, T·h·i Viện cùng tan làm, đi cũng là cùng một đường, tại sao Thế Bình và T·h·i Viện tới rồi, nó còn đang kẹt xe.” Bành Diễm Phương không chịu bỏ qua.
“Mẹ, người ta căn bản không phải là kẹt xe, người ta thuần túy chính là không muốn tới, không muốn nể mặt ba.” Lúc này, Vương T·h·i Viện cười lạnh mở miệng.
“Con gái, lời này của con là có ý gì?” Bành Diễm Phương sững ra, bà ta nghe thế nào trong lời này của Vương T·h·i Viện có ẩn ý.
“Ý gì sao?” Vương T·h·i Viện cười lạnh: “Mẹ, nếu như con nói cho mẹ biết, khi con và Thế Bình tan làm, ở cửa c·ô·ng ty chạm mặt với tên đó, mẹ tin không?”
“Chạm mặt với tôi nhà quê đó? Vậy hai đứa tại sao không chở nó?” Bành Diễm Phương không nhịn được hỏi.
“Mẹ cho rằng chúng con không muốn chở sao?”
“Lúc đó Thế Bình cũng nói với tên đó là chúng con muốn về nhà, tiện đường với anh ta, bảo tên đó lên xe, kết quả tên đó không thèm để ý đến Thế Bình.” Vương T·h·i Viện lạnh giọng nói.
“Thế Bình, thật sự có chuyện này sao?” Ngữ khí của Bành Diễm Phương cao hơn, cả người bỗng sôi m·á·u, bà ta còn tưởng Trần Dật Thần không tới là vì có chuyện gì khác, kết quả bây giờ Vương T·h·i Viện lại nói, Trần Dật Thần rõ ràng có thể cùng bọn họ đến, nhưng không chịu.
“Bác gái, có chuyện này, lúc đó cháu bảo người anh em Trần Dật Thần lên xe, nhưng người anh em Trần Dật Thần không chịu lên xe của cháu.” Lý Thế Bình vẻ mặt khó xử, thực chất trong lòng vui như nở hoa, thật ra anh ta vốn định ở trên bàn ăn nói ra chuyện này, nhưng loại chuyện này nếu anh ta mở miệng nói trước, tất nhiên sẽ bị Vương Hoằng Nghị cho rằng là tiểu nhân âm hiểm, gây chia rẽ.
Có điều Vương T·h·i Viện nói trước, anh ta thêm vào, hoàn toàn có thể tránh được điều tiếng này.
“Nó tại sao không chịu lên xe của cháu? nó xem mình là ai? Nguyên thủ quốc gia sao?!”
“Cái thứ không biết trời cao đất dày! Để một bàn người chúng ta ở đây chờ nó!” Bành Diễm Phương tức tối mắng.
Vương Hoằng Nghị nhíu mày: “Diễm Phương, Tiểu Thần nó không phải là người như thế, nó có thể có chuyện gì phải đi xử lý trước, cho nên mới không có ngồi xe của Thế Bình.”
“Một nhân viên kinh doanh nhỏ như nó có thể có chuyện gì phải làm chứ? Nó có bận, có thể bận hơn giám đốc của bộ phận kinh doanh như Thế Bình sao?”
“Thế Bình có thể đến, nó tại sao không thể đến?”
“Tôi thấy nó chính là không muốn đến nhà chúng ta, không muốn cho ông mặt mũi.” Bành Diễm Phương không chịu bỏ qua mà gây chia rẽ.
Lông mày của Vương Hoằng Nghị càng nhíu chặt, trực giác mách bảo ông, Trần Dật Thần không phải là người như thế, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nhắm vào Trần Dật Thần như thế thì không khỏi khiến ông phải nghi ngờ.
Lúc này, Trần Dật Thần bước vào phòng k·h·á·ch.
“X·i·n ·l·ỗ·i, trên đường kẹt xe, để mọi người chờ lâu rồi.” Trần Dật Thần cảm thấy có chút có lỗi mở miệng, đi chiếc taxi đó, gặp kẹt xe trên cầu cao tốc mất nửa tiếng, cho nên anh mới đến muộn như vậy, tuy chuyện này không phải do anh, nhưng đến muộn cũng là sự thật.
“Trên đường kẹt xe? Tôi thấy cậu căn bản chính là không muốn đến nhà của chúng tôi.” Bành Diễm Phương đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó vô cùng châm biếm Trần Dật Thần một câu, nếu không phải Vương Hoằng Nghị ở đây, bà ta cũng đã định trực tiếp đ·u·ổ·i Trần Dật Thần ra ngoài rồi.
“Diễm Phương!” Vương Hoằng Nghị trừng mắt với Bành Diễm Phương, ngữ khí có chút bất mãn, người đã đến rồi, còn nói những lời này làm gì.
Đưa mắt nhìn Trần Dật Thần, trên mặt Vương Hoằng Nghị lại nở nụ cười: “Tiểu Thần, qua đây ngồi đi, chỉ t·h·i·ế·u mỗi cháu thôi.”
“Dạ, chú Vương.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, lần này gặp Vương Hoằng Nghị, sắc mặt của Vương Hoằng Nghị rõ ràng tốt hơn lần trước không ít, rất rõ ràng, trong mấy ngày này, Vương Hoằng Nghị hồi phục rất tốt.
Trần Dật Thần sau khi đến bàn ăn, Vương Hoằng Nghị cầm đũa lên, cười ha ha nói: “Nếu Tiểu Thần đã đến rồi, vậy mọi người có thể bắt đầu ăn rồi.”
“Trước khi ăn cơm, có một tin tức tốt muốn nói với mọi người, nội dung của tin tức, tôi tin mọi người sớm đã biết rồi, có điều tôi vẫn phải nói một lần ở đây.”
“Đó chính là Tiểu Thần ngày đầu tiên vào tập đoàn Khang Mỹ thì đã ký được một đơn hàng lớn có giá trị chục tỷ cho tập đoàn Khang Mỹ, hoa hồng của đơn hàng này… là hai tỷ tư!”
Vương Hoằng Nghị mặt mày hớn hở nói, hai tỷ tư, đó là lợi nhuận một tháng của công ty thương mại của ông, nhưng Trần Dật Thần ra tay, một ngày thì k·i·ế·m được, cho nên Vương Hoằng Nghị rất là an ủi, lúc đầu mình không có nhìn nhầm người.
Trần Dật Thần quả nhiên là một hạt giống tốt.
So với Vương Hoằng Nghị mặt mày hớn hở, nụ cười của Lý Thế Bình có vài phần miễn cưỡng, thậm chí sâu trong nụ cười, còn ẩn giấu một tia oán h·ậ·n không nhận ra, Trần Dật Thần ở trước mặt mọi người trong công ty v·ả vào mặt anh ta thù này còn chưa trả.
“Hoa hồng hai tỷ tư, thật cao.” Ngữ khí của Bành Diễm Phương vẫn kỳ quái như cũ, sự xem thường đối với Trần Dật Thần vẫn không có bất cứ thay đổi gì, theo bà ta thấy, Trần Dật Thần có thể lấy được đơn hàng lớn như vậy, tất nhiên là gặp may m·ắ·n, không có liên quan gì đến thực lực.
“Cũng khá cao ạ.” Trần Dật Thần mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng Bành Diễm Phương có suy nghĩ gì, anh biết rõ, có điều với người bụng dạ hẹp hòi này, Trần Dật Thần không có gì phải tính toán.
Thấy Bành Diễm Phương dường như còn có tư thái châm chọc Trần Dật Thần, Vương Hoằng Nghị vội nhấc ly rượu trong tay lên, cười ha ha nói: “Nào, mọi người nâng ly, cạn một ly vì Tiểu Thần, chúc mừng Tiểu Thần lần này gặp may, chúc Tiểu Thần sau này thành tích càng tiến bộ, sang năm có thể thu về trên 3 tỷ.”
“Cảm ơn chú Vương.” Trần Dật Thần mỉm cười, nâng ly rượu trong tay lên, chạm ly với Vương Hoằng Nghị.
Lý Thế Bình mặt mày tươi cười nâng ly rượu lên, vẻ mặt chân thành nhìn Trần Dật Thần: “Người anh em Trần Dật Thần, năng lực nghiệp vụ của anh mọi người đều thấy rõ, tuy tôi là cấp trên của anh, nhưng ở phương diện nghiệp vụ này, tôi thật sự không bằng anh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận