Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 655: CHƯƠNG 655: NHÀ HỌ CẢNH THUA KHÔNG NỔI (length: 8330)

“Dừng tay!” Ngay sau đó, không đợi Trần Dật Thần ra tay, Cảnh Thế Minh đột nhiên gầm lên một tiếng, rồi vô thức muốn xông lên boong thuyền ngăn cản hành động muốn g·i·ế·t c·h·ế·t Cảnh Đằng của Trần Dật Thần.
Tuy nhiên, thân hình Cảnh Thế Minh vừa động, liền bị Võ Chí Châu cản đường: “Cảnh Thế Minh, tôi đã nói trước khi cuộc tỷ võ của bọn họ bắt đầu, đây là trận chiến sinh t·ử, s·ố·n·g c·h·ế·t có số, bất cứ ai cũng không được nhúng tay, q·u·ấ·y· r·ố·i trận tỷ võ, vậy nên ông muốn làm gì?” “Thằng nhóc họ Trần, giữ một m·ạ·n·g cho Cảnh Nhi nhà tôi!” Đối diện với sự ngăn cản của Võ Chí Châu, sắc mặt của Cảnh Thế Minh hơi thay đổi, lông mày hoàn toàn nhíu lại, nhưng sau khi suy nghĩ lại không ra tay, thậm chí không đáp lại Võ Chí Châu, mà lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, trong lời nói tràn ngập sự uy h·i·ế·p: “Nếu không, cậu sẽ trở thành t·ử đ·ị·c·h của nhà họ Cảnh!” “Nhà họ Cảnh lợi h·ạ·i lắm sao?” Trần Dật Thần lạnh giọng đáp lại, sau đó trực tiếp nhấc chân phải lên.
“Cậu dám?” Sắc mặt Cảnh Thế Minh hơi đổi, lần nữa gầm lên, âm thanh chấn động cả khoảng không.
“Bụp!” Đáp lại Cảnh Thế Minh là một tiếng vang khẽ.
Dưới cái nhìn của mọi người, Trần Dật Thần một cước giẫm nát đầu của Cảnh Đằng!
Đối diện với lời cảnh cáo và uy h·i·ế·p của Cảnh Thế Minh, Trần Dật Thần hoàn toàn không sợ, trước mặt mọi người một cước giẫm nát đầu Cảnh Đằng, khiến Cảnh Đằng c·h·ế·t t·h·ả·m ngay tại chỗ!
Sự cường thế của Trần Dật Thần, gần như khiến mỗi người ở đây bị sốc lần nữa!
Đó chính là nhà họ Cảnh… Truyền thừa tr·ê·n ngàn năm, một trong những thế gia võ đạo có căn cơ sâu nhất nước H, mỗi lần xuất thế đều sẽ làm chấn động cả giới võ học nước H!
Trong tình huống này, Trần Dật Thần một cước đ·ạ·p c·h·ế·t Cảnh Đằng, không chỉ đơn giản là g·i·ế·t c·h·ế·t truyền nhân của nhà họ Cảnh, mà còn là một cước giẫm lên tôn nghiêm và vinh quang của nhà họ Cảnh, tương đương với chuyện cùng nhà họ Cảnh không c·h·ế·t không ngừng!
Tuy nhiên, sau khi bọn họ nghĩ tới những sự tích trước đây của Trần Dật Thần lại hiểu ra.
Dù sao, đây là người đã dám một mình khiêu chiến cả nước N!
Cùng lúc này, Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh đau lòng không thôi.
Cảnh Đằng không những là con cháu đời sau của bọn họ, mà còn là truyền nhân mà nhà họ Cảnh tốn nhân lực, vật lực cực lớn để bồi dưỡng, bỏ ra cái giá rất lớn, đại biểu cho tương lai của nhà họ Cảnh.
Nay Trần Dật Thần cường thế g·i·ế·t c·h·ế·t Cảnh Đằng, tương đương với việc khoét đi trái tim của bọn họ!
“Tiểu súc sinh, tôi liều với cậu!” Trong lúc đau lòng, t·h·ù h·ậ·n và sự giận dữ trong nháy mắt bao trùm lấy Cảnh Thế Minh, c·ắ·n nuốt lý trí của ông ta, ông ta gầm lên một tiếng, cơ thể khẽ động, muốn trước mặt mọi người g·i·ế·t c·h·ế·t Trần Dật Thần, trút bỏ t·h·ù h·ậ·n trong lòng.
“Cảnh Thế Minh, ông đây là muốn ngang nhiên làm trái nguyên tắc của trận chiến sinh t·ử, hoặc nói, hoàn toàn không để Võ Minh vào mắt sao?” Võ Chí Châu lần nữa cản trước người Cảnh Thế Minh, bảo vệ sự an toàn của Trần Dật Thần, đồng thời đưa ra lời cảnh cáo, ngữ khí rất nghiêm nghị.
“Nhà họ Cảnh, các người đây là không thua n·ổi sao? Hay là cảm thấy, nhà họ Cảnh các người ở nước H có thể làm gì cũng được?” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Cảnh Thế Minh, chế giễu nhà họ Cảnh, cũng là gián tiếp nhắc nhở nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh tuy cường đại, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc của giới võ học nước H, chấp nh·ậ·n sự lãnh đạo của Võ Minh, nếu không ắt sẽ bị tiêu diệt.
“Fuck, đã nói là trận chiến sinh t·ử, nhà họ Cảnh các người sao có thể không biết x·ấ·u hổ như vậy chứ?” Vũ Văn Bác tức tối mắng.
“Dám động tới Trần sư thúc của chúng tôi, diệt các người!” Trần Trạch Lý và Trần Trạch Văn cũng mở miệng.
“Thế Minh, quay lại!” Nghe thấy tiếng gào th·é·t k·í·c·h· đ·ộ·n·g của đám người Vũ Văn Bác, Cảnh Vân Phong đột nhiên lên tiếng, ra hiệu Cảnh Thế Minh rời đi.
Dưới ánh chiều tà, biểu cảm của ông ta khôi phục sự bình tĩnh, trông giống như người không có chuyện gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Trần Dật Thần và s·á·t ý lạnh lẽo tỏa ra khắp người, đã thể hiện rõ trong lòng ông ta đang giận dữ cỡ nào.
Ông ta h·ậ·n không thể ngay bây giờ một t·á·t đ·á·n·h c·h·ế·t Trần Dật Thần!
Tuy nhiên — Lý trí nói cho ông ta biết, lúc này tuyệt đối không thể làm thế, nếu không sẽ trở thành kẻ đ·ị·c·h chung của cả giới võ học nước H, ắt sẽ chịu trừng phạt của Võ Minh.
Huống chi, không nói tới Võ Minh, sau lưng Trần Dật Thần còn có lực lượng mạnh mẽ khác, cho dù hào môn đỉnh cấp như nhà họ Trần cũng không thể tùy ý g·i·ế·t anh, chứ đừng nói tới việc muốn trong phạm vi quy tắc cho phép mà g·i·ế·t c·h·ế·t anh.
Bên tai vang lên lời của Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh từ trong trạng thái giận dữ bùng n·ổ tỉnh táo lại, ông ta hằn học trừng mắt với Trần Dật Thần, như muốn đem dáng vẻ của Trần Dật Thần khắc sâu vào trong linh hồn.
Làm xong mọi chuyện, ông ta mới xoay người đi về phía Cảnh Vân Phong, sau đó cùng Cảnh Vân Phong đi về phía khoang thuyền.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày n·h·ụ·c nhã của nhà họ Cảnh, bọn họ ở đây thêm một phút nào thì sẽ thêm một phút khó chịu!
Thấy Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh rời đi, Cảnh Nhân lăn lê b·ò dậy, nhanh c·h·ó·n·g đi th·e·o, cảm giác đó giống như sợ mình sẽ đi th·e·o vết của Cảnh Đằng, bỏ m·ạ·n·g nhỏ ở lại đây.
“Võ đại sư, cảm ơn ông.” Thấy ba người Cảnh Vân Phong đi vào khoang thuyền, Trần Dật Thần vội ôm quyền tỏ ý cảm ơn với Võ Chí Châu, vừa rồi nếu không phải Võ Chí Châu kịp thời ra tay ngăn cản Cảnh Thế Minh, anh sợ rằng lành ít dữ nhiều, Cảnh Thế Minh dù sao là cao thủ tuyệt thế có cảnh giới nửa bước Tông Sư, cao thủ như vậy nếu muốn g·i·ế·t anh, anh sợ ngay cả ba chiêu cũng không đỡ nổi.
“Làm th·e·o chức trách, không cần cảm ơn.” Võ Chí Châu khoát khoát tay, ông ta lần này dựa theo yêu cầu của cấp trên mà tới đây, chính là để bảo đảm sự c·ô·ng bằng của trận chiến sinh t·ử này, ngăn ngừa xong việc sẽ t·r·ả t·h·ù.
“Khởi động thuyền, trở về!” Lời nói vừa dứt, Võ Chí Châu lại đưa ra chỉ thị.
Trận chiến sinh t·ử này đã tới hồi kết, tới lúc trở về rồi.
“Ngay cả truyền nhân của nhà họ Cảnh trong truyền thuyết cũng bị Trần Dật Thần g·i·ế·t rồi, từ sau hôm nay, Trần Dật Thần sẽ trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của giới võ học nước H!” “Phải, cách biệt giữa chúng ta và anh ta quá lớn rồi, ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có, hoàn toàn không cùng một tầng thứ.” “Ặc, chúng ta và anh ta sinh ở cùng một thế hệ, thật là một nỗi đau!” Ba chiếc thuyền lớn cùng lúc khởi hành, chạy về phía bờ hồ, trên chiếc thuyền lớn thứ nhất, đệ t·ử của các môn p·h·ái kia tiếp tục bàn luận, bọn họ đều cảm thán trước sự mạnh mẽ của Trần Dật Thần, đồng thời cũng sinh ra một loại cảm giác bất lực, chán nản.
Giống như những gì bọn họ nói, bọn họ đã hoàn toàn bị Trần Dật Thần k·é·o dãn khoảng cách, cả đời này định sẵn sẽ trở thành lá cây tô điểm cho Trần Dật Thần, mãi mãi không thể đạt tới độ cao của Trần Dật Thần, thậm chí có thể đạt tới thực lực như hiện nay của Trần Dật Thần hay không cũng rất khó nói.
Cùng lúc này, trên chiếc thuyền lớn thứ ba, các lão đại giang hồ bao gồm Lư Chính Phong ở bên trong, lần này không có mở miệng bàn luận, chỉ mang vẻ kinh sợ nhìn Trần Dật Thần.
Trận chiến này, Trần Dật Thần thắng rồi, hơn nữa t·h·ể hi·ệ·n ra thực lực có thể tiêu diệt bọn họ, điều này gây cho bọn họ sự chấn động rất lớn, khiến trong lòng họ khắc sâu một ý nghĩ: Đời này tuyệt đối không thể làm kẻ đ·ị·c·h với Trần Dật Thần!
“Tôi đã nói rồi, anh Thần chính là vô đ·ị·c·h, phút chốc miểu s·á·t tên r·ắ·m c·h·ó Cảnh Đằng kia!” Bên cạnh đám người Lư Chính Phong, Vũ Văn Bác mặt mày phấn khích khoác lác, cảm giác đó so với việc anh ta tự tay g·i·ế·t Cảnh Đằng, vang danh trong giới võ học nước H còn muốn k·í·c·h· đ·ộ·n·g hơn.
“Bớt lại, cậu từ khi nào từng nói loại lời này?” “Đúng thế, có cái kiểu tự dát vàng lên mặt như em vậy sao?” Đám Trần Trạch Lý, Vũ Văn T·h·iến lần lượt khinh bỉ.
Bởi vì, trước khi chưa thấy Trần Dật Thần, bọn họ ai ai cũng lo lắng, lo lắng Trần Dật Thần sẽ thua, hơn nữa sau khi Trần Dật Thần bị Cảnh Đằng đ·á·n·h b·ị t·h·ư·ơ·n·g, trái tim của bọn họ trực tiếp vọt lên tới cổ họng.
Nhìn đám người Vũ Văn Bác vui đùa, Hạ Nhược Y, Sở Thanh Từ, Lâm Ngọc Nhi đều không nói gì mà cùng thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thư thái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận