Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 719: (3) (length: 7896)

“Ron!” Khi hắn đang suy nghĩ thì ở cửa truyền đến một tiếng kêu. Ron theo bản năng ngẩng đầu qua đó, thì ra là Solo Childef đang đứng ở cửa. “Sư phụ!” Ron vội vàng đứng dậy, đi về phía cửa hành lễ với Solo. Ánh mắt Solo âm trầm mà nhìn Ron một cái, mở miệng nói: “Sao? Bị cuộc chiến hồi nãy làm ảnh hưởng rồi sao?” “Dạ phải sư phụ, tên Trần Dật Thần nước H đó vậy mà lại có thể trực tiếp g·i·ế·t c·h·ế·t Lý Xương Hy, hơn nữa Lý Xương Hy căn bản không có lực c·h·ố·n·g t·r·ả, vượt ra khỏi dự liệu của con rồi!” Sắc mặt Ron khó coi, tuy không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng vẫn nói ra sự thật. “Ừm, trong dự liệu!” Solo không có biểu cảm kinh ngạc gì, như thể tất cả đều nằm trong tính toán của ông ta vậy. “Cái gì?” Ron sững s·ờ. Ron có chút không hiểu, Solo giải t·h·í·c·h, “Thứ nhất, có một khoảng cách chênh lệch nhất định giữa sức mạnh của Lý Xương Hy và Trần Dật Thần, và Lý Xương Hy đã đ·á·n·h giá thấp kẻ t·h·ù ngay từ đầu, không có chuẩn bị chiến đấu cho tốt, thứ hai, tốc độ của Trần Dật Thần quá nhanh hơn nữa lại bất ngờ. Trong trường hợp này, thì Lý Xương Hy bị g·i·ế·t không có gì bất ngờ cả!” Ron thầm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ trầm tư mà phân tích lời của sư phụ. “Nói như vầy đi, nếu như hồi nãy Lý Xương Hy vừa bắt đầu đã có chuẩn bị tốt, và kích p·h·át tiềm năng trong cơ thể, như vậy thì Trần Dật Thần tuyệt đối không thể g·i·ế·t anh ta dễ dàng như vậy!” Solo luôn quan s·á·t biểu cảm của Ron, lúc này tiếp tục nói: “Nếu như mới bắt đầu con đã nâng cao khí tức trong cơ thể, điều chỉnh trạng thái chiến đấu, như vậy thì nhất định có thể thắng được đối phương!” “Con biết rồi, sư phụ!” Lời của Solo rất có ích, lúc này ám ảnh của Ron về chuyện xảy ra tr·ê·n trận đấu khi nãy đã tiêu tán đi không ít. Sau đó Ron quay người rời đi, chuẩn bị tham gia cuộc đấu, còn Fedido lúc này đã đợi sẵn rồi. Lúc này Ron nhìn đối thủ của mình, ánh mắt khẽ híp, hôm qua anh ta tận mắt nhìn thấy tên Fedido này và Trần Dật Thần hôm qua nói chuyện rất vui vẻ, còn Trần Dật Thần để mặc cho đối phương ra tay với mình ở tr·ê·n võ đài, xem ra mối quan hệ không bình thường. Nghĩ đến đây nội tâm Ron lại không vui, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy vết m·á·u t·à·n dư tr·ê·n sàn đấu, khiến sự bất mãn trong lòng của anh ta đối với Fedido càng thêm m·ã·n·h l·i·ệ·t. “Tại hạ Fedido, xin chỉ giáo!” Fedido chắp tay chào hỏi trước. Biểu hiện ra sự tôn trọng đối với Ron. “Hừ, chỉ giáo? Anh có tư cách gì?” Ai ngờ Ron lại không lĩnh tình, n·g·ư·ợ·c lại còn mỉ·a mai Fedido. “….” Bị Ron phản lại như vậy, Fedido nhất thời không biết nói gì, anh ta cũng nhìn ra được sự bất t·h·iện trong ánh mắt đối phương, nhớ lại lời mà Trần Dật Thần nói, lúc này anh ta có chút do dự, xem có cần nh·ậ·n thua đầu hàng không. “Trận đấu chính thức bắt đầu!” Trọng tài hất tay lên tuyên bốn trận đấu bắt đầu, có lẽ là trọng tài chủ trì trận đấu dài như vậy đã rất m·ấ·t kiên nhẫn rồi, cho nên cũng không hỏi ý kiến hai người, trực tiếp tuyên bố bắt đầu trận đấu. “Cái này….tôi chọn….!” Fedido nghĩ đến lời của Trần Dật Thần, lại cộng thêm s·á·t ý của Ron, anh ta đang chuẩn bị nh·ậ·n thua. Chỉ là Ron làm gì cho anh ta cơ hội nh·ậ·n thua chứ. “c·h·ế·t cho tôi…..” Ron tức giận gào lên một tiếng, một tay đ·ấ·m thẳng về phía Fedido, như muốn đoạt tính m·ạ·n·g của anh ta vậy. Nắm đ·ấ·m gió rít gào, khí thế cực lớn, thân ảnh chớp mắt đã đến phía trước Fedido. Đáy lòng Fedido chợt chùng xuống, cảm giác nguy hiểm rình rập, lời nói cũng đột ngột ngừng lại, vội vàng đưa tay ra ch·ố·n·g đỡ. “Ầm!” Mới chớp mắt nắm đ·ấ·m của Ron đã tung về phía n·g·ự·c của Fedido hệt như một mũi tên đã căng dây, Fedido vươn tay muốn đón lấy sự c·ô·ng kích của đối phương, nhưng thực lực của anh ta và Ron chênh rất nhiều, căn bản không ch·ố·n·g n·ổi, nắm đ·ấ·m lập tức đ·á·n·h lên n·g·ự·c anh ta, trái tim tan nát. “Cái này…..” Trận đấu đã kết thúc, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, bọn họ không ngờ trận đấu này lại như trận trước, một chiêu kh·ố·n·g chế đ·ị·c·h, một chiêu là đã kết thúc trận đấu. “Tại sao? Ngay cả cơ hội nh·ậ·n thua cũng không cho tôi? Tại sao?” Trái tim Fedido tan nát, m·á·u tươi chảy ra từ t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, vào lúc hấp hối đã hỏi ra câu nghi vấn trong lòng. “Hừ, đừng trách tôi, muốn trách thì trách anh và Trần Dật Thần quá thân nhau, bạn tôi Lý Xương Hy c·h·ế·t trong tay hắn ta, thì anh cũng xuống bầu bạn với cậu ta đi!” Tr·ê·n mặt Ron mang nụ cười khát m·á·u, lùi lại về sau một bước. Fedido đột nhiên phun ra một ngụm m·á·u tươi, loạng ch·o·ạ·ng lui về sau, trái tim anh ta đã bị tan nát, m·ấ·t đi sự cung ứng của trái tim, anh ta choáng váng, ngã xuống đất, không còn một tia sự s·ố·n·g nữa. “Ron, mày tìm c·h·ế·t!” Lúc này, khán giả còn chưa kịp phản ứng thì đã vang lên một giọng nói bạo nộ kinh t·h·i·ê·n động địa. Trong khu khán đài, sắc mặt Trần Dật Thần âm trầm, trực tiếp đứng dậy, gào lên câu lúc nãy. Nếu như trước đây Trần Dật Thần chỉ muốn g·i·ế·t anh ta, thì bây giờ Trần Dật Thần h·ậ·n không thể c·h·é·m Ron ngàn vạn lần. Fedido c·h·ế·t rồi, anh ta ngay cả hai chữ nh·ậ·n thua cũng không có nói ra được thì đã c·h·ế·t rồi. Tất cả những thứ này chỉ vì Fedido có nói chuyện với Trần Dật Thần qua mấy câu, đã khơi dậy sự không vui của Ron. Mà Ron chỉ vì nhìn thấy Trần Dật Thần ngứa mắt, cố ý liên luỵ đến tất cả những người ở bên cạnh anh, cái loại h·ố·n·g h·á·c·h đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g này, khiến Trần Dật Thần hoàn toàn c·h·ế·t tâm. Nếu như không phải đang ở cuộc t·h·i đấu này, mà đổi thành một hoàn cảnh khác, Trần Dật Thần đã xông lên g·i·ế·t Ron rồi. Có một số chuyện có thể nhịn, nhưng có quá nhiều chuyện không thể nhịn. Khi lời nói của Trần Dật Thần truyền ra, ngay lập tức tất cả khán giả đều hướng ánh mắt lên Trần Dật Thần, bọn họ cảm nh·ậ·n được s·á·t ý ngập trời được toát ra từ tr·ê·n người Trần Dật Thần. Trần Dật Thần đứng ở tr·ê·n khán đài, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thân ảnh của anh, cái biểu cảm p·h·ẫ·n nộ đó, như muốn vung ngàn đ·a·o, ngũ mã p·h·a·n·h· ·t·h·â·y Ron, để giải trừ nỗi h·ậ·n trong lòng. “Hửm? Ha ha ha! Thú vị!” Nghe thấy lời của Trần Dật Thần, Ron sững s·ờ một hồi rồi ha hả cười lớn, sau đó cười giễu mà nói: “Hừ, con khỉ nước H kia, đến đây, tao đợi mày đó, tao sẽ không để mày c·h·ế·t nhanh, mà tao sẽ từ từ dày vò mày, để mày s·ố·n·g không bằng c·h·ế·t!” Lúc nói chuyện, Ron quơ quơ tay, hất đi miếng t·h·ị·t m·á·u tr·ê·n tay áo, hoàn toàn không đặt Trần Dật Thần vào mắt. “Ha ha, vậy sao?” Nhìn cái đức hạnh h·ố·n·g h·á·c·h của Ron, lại cộng thêm bộ dạng c·h·ế·t t·h·ả·m của Fedido tr·ê·n võ đài, lửa giận xung t·h·i·ê·n của Trần Dật Thần h·ậ·n không thể đ·á·n·h nát xương tuỷ của Ron, Trần Dật Thần dứt khoác rời khỏi đài quan s·á·t, một v·út nhảy lên sàn đấu tỉ võ. “Chuyện gì vậy? Anh ta muốn làm gì?” Tất cả mọi người đều sững s·ờ, không biết hành động này của Trần Dật Thần có nghĩa là gì. Đừng nói đám người, mà ngay cả Ron cũng sững s·ờ, sau đó cười giễu nói: “Con khỉ nước H, thế nào? Không đợi được mà muốn tìm c·h·ế·t như vậy rồi sao? Nếu đã như vậy thì tao thành toàn cho mày!” Trần Dật Thần vốn không quan tâm đến anh ta, mà xông thẳng về phía Ron với tốc độ cực nhanh. “Trần Dật Thần nước H, dừng tay!” Trọng tài tr·u·ng niên nhìn thấy cảnh này, mi tâm nhíu c·h·ặ·t, h·é·t lớn một tiếng. “Vô cùng x·i·n· ·l·ỗ·i, ngài trọng tài, hồi nãy tôi có chút lỗ mãng rồi!” Trần Dật Thần đột nhiên ngừng bước chân lại, quay người chắp tay nói với trọng tài ở bên cạnh, sau đó trực tiếp nói với Ron: “Tên rác rưởi này, ức h·i·ế·p người có cảnh giới thấp hơn mày, thì có gì giỏi, mày có dám tiến hành tỉ thí sinh t·ử với tao không?” “Cái gì?” Thanh âm của Trần Dật Thần hệt như tiếng chuông vang vọng khắp xung quanh, tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói này, đối với hành động này của Trần Dật Thần, tất cả mọi người đều lũ lượt hít n·g·ư·ợ·c một hơi lạnh. Hồi nãy nhìn thấy Trần Dật Thần nhảy một cái đi lên võ đài, các khán giả đã đoán ra được đại khái, nhưng lúc này Trần Dật Thần trực tiếp tuyên bố muốn tiến hành trận chiến sinh t·ử với Ron, thực sự chấn kinh không ít người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận