Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 186: (3) (length: 7441)

Rất nhiều nhân viên nhà họ Hạ đang vây xem đều coi những lời này là thật.
“Tôi thấy Tổng Giám đốc Hạ làm đúng đó, nếu có thể kết thân được với nhà họ Diệp, đừng nói là bán công trình núi Ngọc Tuyền giá rẻ, dù cho không công công trình núi Ngọc Tuyền cho nhà họ Diệp cũng chẳng sao.”
“Đúng vậy, nhà họ Diệp là trùm bất động sản Thương Châu, một trong năm gia tộc hàng đầu, gia tộc bình thường làm gì có cửa lọt vào giới của nhà họ Diệp.”
“Có quan hệ với nhà họ Diệp, sau này ai dám k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g nhà họ Hạ nữa? Tôi cũng thấy lần này Tổng Giám đốc Hạ làm chuyện tốt cho nhà họ Hạ rồi.”
Đương nhiên Hạ Thiên Hồng nghe được những tiếng xì xào bàn tán, trong lòng càng thêm buồn bực, không ngờ nhà họ Hạ lại có nhiều kẻ ngu xuẩn, thiển cận đến thế.
Tạm thời không bàn đến sự thật trong lời Hạ Lạc nói.
Giờ cho dù Hạ Lạc nói thật, sao đám người này không nghĩ, dựa vào đâu mà nhà họ Diệp phải ra mặt vì nhà họ Hạ?
Thời buổi này, lời hứa bằng miệng là thứ không đáng tin nhất.
Chỉ có lợi ích mới là vĩnh cửu!
Nhà họ Hạ muốn được nhà họ Diệp giúp, trừ khi bọn họ có thể mang lại lợi ích to lớn cho nhà họ Diệp, nếu không, nhà họ Diệp tuyệt đối không giúp nhà họ Hạ!
Thậm chí có thể thừa cơ bỏ đá xuống giếng lúc nhà họ Hạ nguy khó!
Hạ Thiên Hồng đã sống mấy chục năm, ông ta hiểu rõ đạo lý này hơn ai hết.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nghiệt súc, ta không quan tâm ngươi nói gì hay, ta cũng không cần biết nhà họ Diệp đã hứa gì với ngươi, giờ ta cho ngươi ba ngày!”
“Ngươi phải đòi lại tất cả các công trình đã bán ra ngoài cho ta! Nếu làm được, ta sẽ coi như không có gì…”
“Ông nội, chuyện này không thể nào!”, Hạ Thiên Hồng còn chưa nói hết, Hạ Lạc đã vội ngắt lời, kêu anh ta đi đòi lại công trình từ Diệp Minh Mân và những gia tộc hạng hai kia chẳng khác nào kêu anh ta đi chịu c·h·ế·t? Những kẻ đó đều là loại ăn tươi nuốt s·ố·n·g, Hạ Lạc anh ta không có quyền lực, lấy cái gì đi đòi người ta.
“Bốp”.
Hạ Thiên Hồng quất gậy lên mặt Hạ Lạc, in thành dấu ngón tay màu đỏ trên mặt anh ta.
“Thằng c·h·ế·t tiệt, ta không có ra điều kiện với ngươi!”, Hạ Thiên Hồng tức giận quát: “Nếu ngươi không đòi lại được những công trình đó thì cút khỏi nhà họ Hạ cho ta!”
“Ông nội, dù ông có g·i·ế·t cháu, cháu cũng không đòi lại được những công trình này”, Hạ Lạc c·ắ·n răng nói, lúc này anh ta đã như l·ợ·n c·h·ế·t không sợ nước sôi, đi gặp mấy người Diệp Minh Mân đòi lại công trình, anh ta sẽ c·h·ế·t chắc. Nhưng nếu không đòi, tuy Hạ Thiên Hồng sẽ trừng phạt anh ta, thậm chí là đ·u·ổ·i anh ta khỏi nhà họ Hạ, nhưng anh ta vẫn giữ được m·ạ·n·g nhỏ.
“Thằng khốn kiếp này! Thật sự nghĩ ta không dám g·i·ế·t ngươi à?!”, Hạ Thiên Hồng giận dữ giơ cao gậy trong tay, nghiến răng ken két, như thể có thể đ·á·n·h gậy xuống đầu Hạ Lạc bất cứ lúc nào vậy.
Hạ Lạc hoảng hồn, dứt khoát nhắm hai mắt lại, anh ta đang cược, cược Hạ Thiên Hồng không dám làm gì mình.
Không thể không nói anh ta thành công rồi.
Một lúc sau, Hạ Thiên Hồng vẫn không thể ra tay, gõ mạnh gậy xuống đất, tức giận mắng một câu: “Gia môn bất hạnh! Đúng là gia môn bất hạnh mà!”
Lúc này Hạ Thiên Hồng thật sự hối h·ậ·n đến xanh ruột rồi, ông ta không ngờ nhà họ Hạ sẽ sụp đổ trong tay một kẻ có mắt như mù là anh ta.
Hạ Thiên Hồng cực kỳ suy sụp, trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
Trần Dật Thần làm như không thấy, thật ra anh đã sớm đoán được nhà họ Hạ sẽ đi đến bước này.
Hạ Thiên Hồng quá trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy chỉ có Hạ Lạc mới có thể kế thừa nhà họ Hạ, còn Hạ Nhược Y cả năng lực và nhân phẩm đều xuất sắc hơn Hạ Lạc gấp trăm lần lại bị ông ta bỏ qua, thậm chí cố ý chèn ép.
Có thể đoán được Hạ Lạc ngu xuẩn thiển cận sẽ đưa nhà họ Hạ vào cảnh nước sôi lửa bỏng thế nào.
“Ông nội, ông đừng tức giận quá”, Lúc này, Hạ Kiều Hân vẫn đứng trong đám người, cười khẩy bước ra.
Hạ Thiên Hồng c·h·ố·n·g gậy nhắm mắt lại, không để ý đến Hạ Kiều Hân.
Hạ Kiều Hân cũng không x·ấ·u hổ, sau khi nhìn thoáng qua Hạ Nhược Y thì không nhịn được nói: “Ông nội, thật ra không phải không thể đòi lại được công trình này”.
“Cháu có cách sao?”, Hạ Thiên Hồng mở mắt, nặng nề hỏi.
Hạ Kiều Hân vội lắc đầu: “Cháu không có cách, nhưng mà…”, nói đến đây, Hạ Kiều Hân lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Y, nói: “Cháu thấy Nhược Y có cách”.
“Nhược Y?”, Hạ Thiên Hồng đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn lại Hạ Kiều Hân: “Vì sao chị cảm thấy tôi có cách?”
“Tổng giám đốc Lâm Chí Cường của bất động sản Đỉnh Phong là bạn học của chồng cô, hơn nữa bây giờ cô và Lâm Chí Cường cũng là đồng nghiệp, quan hệ của vợ chồng hai người và Lâm Chí Cường không đơn giản, nếu hai người ra mặt bảo Lâm Chí Cường tạo áp lực lên nhà họ Diệp, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ trả lại công trình cho chúng ta thôi”, Hạ Kiều Hân nói như một lẽ đương nhiên, việc Tổng giám đốc bất động sản Đỉnh Phong là bạn học của Trần Dật Thần không phải bí mật gì ở nhà họ Hạ.
Gần như ai trong nhà họ Hạ cũng biết, lúc rảnh rỗi tán gẫu, không ít người còn thầm đem chuyện này ra châm chọc Trần Dật Thần, học cùng một trường, Lâm Chí Cường thì trở thành Tổng giám đốc của công ty bất động sản lớn, còn Trần Dật Thần thì lại là một người giao hàng, còn ở rể cho nhà họ Hạ.
Thật sự nói rõ cái gì gọi là khác biệt giữa người với người.
“Vì sao chị lại cảm thấy Lâm Chí Cường sẽ tạo áp lực với nhà họ Diệp giúp chúng ta? Hơn nữa công trình này còn là do chúng ta bán cho nhà họ Diệp mà?”, Hạ Nhược Y cười mỉ·a mai, Hạ Kiều Hân thật sự khiến cô biết cái gì là vô sỉ, mặt dầy vô đ·ị·c·h rồi.
Trước kia, dù Hạ Kiều Hân biết mối quan hệ bạn học của Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường, cô ta vẫn lôi kéo người nhà họ Hạ xa lánh chèn ép Trần Dật Thần, châm chọc khiêu khích Trần Dật Thần, vì cô ta thấy dự án núi Ngọc Tuyền đã bàn xong, Trần Dật Thần cũng hết tác dụng rồi.
Nhưng bây giờ dự án núi Ngọc Tuyền gặp vấn đề, Hạ Kiều Hân lại nghĩ tới việc Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường là bạn học, lại muốn tiếp tục lợi dụng Trần Dật Thần.
Hơn nữa theo ý cô, công trình là do Hạ Lạc bán cho nhà họ Diệp, lợi ích cũng một mình Hạ Lạc hưởng, giờ gặp rắc rối lại kêu cô và Trần Dật Thần ra dọn dẹp.
Có ai ức h·i·ế·p người khác như vậy không!
Sắc mặt Hạ Kiều Hân có chút không tự nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn hùng hổ nói: “Nhược Y, sao cô có thể nói như vậy được, nhà họ Hạ chúng ta là một tập thể, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Dù là ai bán công trình đi, bây giờ nhà họ Hạ có chuyện, người trong nhà đều cần phải ra sức vì nhà họ Hạ, nếu không chiếc thuyền nhà họ Hạ mà chìm thì tất cả mọi người đều phải c·h·ế·t đuối.”
“Kiều Hân nói rất đúng, Nhược Y, cháu không thể ích kỷ như thế được, nếu nhà họ Hạ p·h·á sản thì cháu cũng chẳng có lợi gì.”
“Đúng đó, Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường là bạn học, có quan hệ này, không dùng thì thật lãng phí.”
“Tên vô dụng này ăn không ngồi rồi ở nhà họ Hạ chúng ta ba năm, cũng đến lúc hắn bỏ chút sức ra rồi.”
Mấy họ hàng xa của nhà họ Hạ đều lên tiếng, ít nhiều gì bọn họ cũng giữ cổ phần của công ty, lợi ích của nhà họ Hạ bị tổn thất đồng nghĩa lợi ích của bọn họ cũng bị tổn thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận