Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 49: (3) (length: 8079)

Trong phòng khách trên tầng cao nhất của khách sạn.
Tôn Hồng và Lâm Quốc Đại chịu trách nhiệm đón tiếp người đến đấu giá, còn Lâm Như Tuệ thì luống cuống đứng một bên, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.
Bà ta đã giấu giếm chuyện này với người nhà họ Hạ, dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu như để cho Hạ Thiên Hồng biết được, trong cơn tức giận mà đuổi bà ta khỏi nhà họ Hạ cũng không phải là không thể xảy ra. Nhưng so với Hạ Thiên Hồng, lúc này Lâm Như Tuệ càng sợ Tôn Hồng hơn, nếu như Tôn Hồng tung những chuyện xấu của bà ta ra, bà ta chắc chắn sẽ không thể ngóc đầu lên được. Chẳng mấy chốc, đa số những người mua đã lần lượt ngồi vào chỗ, trong đó có mấy người có tuổi còn lớn hơn so với Lâm Như Tuệ, bọn họ đều là những doanh nhân giàu có đã kết hôn mấy lần. Mặc dù tuổi tác của bọn họ rất cao, nhưng tài chính vẫn mạnh mẽ, nên đối với cuộc đấu giá lần này cũng quyết tâm tham gia.
"Bà Lâm, sao vẫn chưa thấy cô Hạ vậy?" Một người đàn ông trung niên phúc hậu có thân hình mập mạp híp mắt hỏi, người đàn ông trung niên này tên là Chu Đại Khang, là một người giàu nổi tiếng ở thành phố Thương Châu, có hai ba công ty dưới quyền kiểm soát. Chu Đại Khang cũng không mấy hứng thú với dự án Ngọc Tuyền Sơn, sở dĩ đến đây là vì thèm khát vẻ đẹp của Hạ Nhược Y.
Lâm Như Tuệ ngập ngừng một chút, vừa định nói thì Tôn Hồng đã lên tiếng trước bà ta một bước: "Chu Tổng, đứa nhỏ Nhược Y này ấy à, nó da mặt mỏng, những trường hợp như thế này nó không thích hợp đến, nếu như ông muốn gặp con bé, lát nữa đấu giá ông hãy trả giá thêm mấy lần, sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấy con bé rồi."
"Hắc hắc, sao tôi lại nghe nói cô Hạ và bà Lâm giận nhau, chuyện này là do một tay bà Lâm tự quyết định, cô Hạ không đồng ý..." Chu Đại Khang cười tủm tỉm nói, người có thể đến đây tham gia đấu giá đương nhiên không phải người ngu, nên họ cũng biết một chút về tình hình của Lâm Như Tuệ và Hạ Nhược Y, đấu giá đêm đầu tiên của Hạ Nhược Y có thể là do một mình Lâm Như Tuệ tự làm, không liên quan gì đến Hạ Nhược Y. Đến lúc đó, bọn họ bỏ tiền ra lại không có được người, chẳng phải trở thành trò cười sao.
"Tổng giám đốc Chu, ông nói vậy là sao, Nhược Y chỉ giận mẹ một chút thôi, dù sao thì người ta cũng là hai mẹ con, có giận nhau cũng sớm chiều thôi, đợi thêm hai ngày nữa, đứa nhỏ Nhược Y này hiểu rõ rồi, chắc chắn sẽ quay về thôi." Tôn Hồng cười giải thích, bà ta đã nghĩ cách giải quyết vấn đề của những người mua.
"Hình như là bà nghe không hiểu ý tôi nhỉ? Ý tôi là nếu như tôi thực sự đấu giá được đêm đầu tiên của cô Hạ, bản thân cô Hạ có đồng ý không? Còn có chồng của cô Hạ nữa, hai người bọn họ bây giờ vẫn còn chưa ly hôn mà?" Chu Đại Khang tiếp tục hỏi, câu hỏi này của ông ta đã nói ra tiếng lòng của mọi người ở đây.
"Tổng giám đốc Chu, ông quá lo lắng rồi. Chúng tôi đã dám đấu giá đêm đầu tiên của Nhược Y, vậy thì chắc chắn đã có chiến lược vẹn toàn, đừng nói những chuyện khác nữa, bản thân Nhược Y đến lúc đó chắc chắn sẽ đồng ý."
"Về phần người chồng kia của nó, chắc mọi người cũng đã biết hết rồi, cậu ta chính là một tên vô dụng chính cống! Nếu như cậu ta biết các vị đang ngồi đây tham dự buổi đấu giá, cậu ta tuyệt đối ngay cả rắm cũng không dám thả một cái, có khi đến lúc đó cậu ta còn sẽ chủ động đưa Nhược Y ra nữa."
Tôn Hồng nói chuyện không chút hoang mang.
"Ừm, nói vậy cũng đúng." Đám người đồng loạt gật đầu, bọn họ đều đã đọc bài báo "Hành trình Hào Môn con rể nghèo", nên đều hiểu rất rõ về Trần Dật Thần, ai dù không vô dụng như trên báo đã nói thì cũng chắc chắn không hơn bao nhiêu. Đối với Trần Dật Thần, bọn họ căn bản không để vào mắt.
Điều cần lo lắng duy nhất là bản thân Hạ Nhược Y, nhưng Tôn Hồng đã đảm bảo như vậy rồi, bọn họ cũng yên tâm. Nếu như Tôn Hồng dám thất hứa, họ cũng có cách khiến nhà họ Hạ trả giá đắt, ít nhất nửa đời sau của người tổ chức buổi đấu giá là Lâm Như Tuệ cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn.
"Thôi được rồi, vậy tôi không làm mất thời gian của các vị tổng giám đốc nữa, cuộc đấu giá này chính thức bắt đầu." Tôn Hồng cười tủm tỉm nói.
"Mọi người cũng đã thấy ảnh chụp của Nhược Y, thời đại học vẫn luôn là hoa khôi của trường, không cần nói những cái khác, ở cái đất Thương Châu này Nhược Y nhà chúng tôi tuyệt đối là cô gái xinh đẹp thứ nhất thứ hai, cưới một cô gái xinh đẹp như thế này về nhà, mặt mũi của các vị tổng giám đốc cũng có thể nở mày nở mặt hơn."
"Mặt khác, mọi người cũng đã biết bây giờ Nhược Y là người phụ trách dự án Ngọc Tuyền Sơn, chắc tôi không cần phải nói nhiều về giá trị của dự án này, cho nên cưới Nhược Y về nhà chẳng khác nào cưới được một cây hái ra tiền. Lời này của tôi chắc không ai phản bác nhỉ?" Tôn Hồng cười hỏi.
"Ha ha, không ai phản bác cả, bà Tôn nói sao thì là vậy, quả thực cô Hạ chính là một bảo vật."
"Đúng vậy. Dù cô Hạ không phải người phụ trách dự án Ngọc Tuyền Sơn, tôi cũng nguyện ý cưới cô ấy về nhà."
"Ai có thể cưới được cô Hạ chắc chắn là nhờ tổ tiên phù hộ."
Nghe thấy lời đánh giá của mọi người, Tôn Hồng càng thêm tin tưởng. Nhưng bà ta cũng không đắc ý, ngược lại thở dài, ra vẻ tiếc nuối nói: "Nhưng đứa nhỏ Nhược Y này, cái gì cũng tốt, chỉ là có một vài thứ không tốt."
"Tại sao bà Tôn lại nói như vậy?"
"Cô Hạ còn chỗ nào không tốt vậy, sao tôi lại không phát hiện ra?"
"Haiz, các vị tổng giám đốc không biết đó chứ, đứa nhỏ Nhược Y này số khổ, nó lại gặp phải một người chồng kém cỏi. Vốn dĩ một cô gái xuất sắc như con bé nên tìm một người đàn ông tài giỏi xuất chúng như các vị đây để kết hôn, nhưng con bé lại kết hôn với một người vô dụng đi giao đồ ăn. Kết hôn ba năm, chịu khổ cũng không nói, ngày nào cũng phải nhận sự châm chọc của người ngoài, người mợ như tôi nhìn thấy cũng đau lòng." Tôn Hồng thở dài nói.
"Cái tên vô dụng kia, tốt nhất để ông đây gặp, nếu không ông đây chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của hắn."
"Hừ, uổng phí ba năm tuổi trẻ của cô Hạ, đánh gãy chân chó của hắn còn nhẹ đấy." Có người hừ lạnh nói.
Thấy lời nói của mình thành công khiến đám người căm hận Trần Dật Thần, Tôn Hồng không khỏi vui mừng cười, tiếp tục nói: "Nhưng mọi người yên tâm, số phận của Nhược Y khổ, nhưng nó đã làm đúng một việc, đó là kết hôn ba năm nhưng vẫn chia phòng ngủ với cái tên vô dụng kia, vẫn chưa trao thứ quý giá nhất của người phụ nữ cho cậu ta, cho nên đến bây giờ đứa nhỏ vẫn còn giữ tấm thân trong sạch, là một hoàng hoa khuê nữ."
Lời này của Tôn Hồng chính là âm thầm khen ngợi, để nâng cao giá trị của Hạ Nhược Y, bảo đám người họ không cần lo lắng, Hạ Nhược Y vẫn là xử nữ, ý trong lời nói đám người này đương nhiên hiểu được. Điều này càng khiến cho mọi người thêm rạo rực, ai cưới được Hạ Nhược Y chính là cưới một cây hái ra tiền, hơn nữa cây đó còn là đệ nhất mỹ nữ của Thương Châu. Càng đáng quý là một cô gái xinh đẹp như vậy, dù đã kết hôn một lần vẫn là cô gái chưa lớn, có thể nói Hạ Nhược Y hiện tại như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ai cũng muốn ăn.
Thấy đã thành công khơi dậy được dục vọng của người mua, khóe miệng Tôn Hồng nhếch lên cười nói: "Các vị tổng giám đốc đã không đợi được nữa, vậy chúng ta bắt đầu đấu giá đi. Đêm đầu tiên của Nhược Y với giá khởi điểm là mười lăm tỷ, mỗi lần tăng giá không dưới một tỷ rưỡi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận