Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 59: (3) (length: 7538)

CHƯƠNG 59: “GỬI ALICE” Thấy nhân viên phục vụ ôm mấy két bia tới, trong lòng Thẩm Hà Du càng thêm bực bội, mọi chuyện hoàn toàn đi lệch khỏi quỹ đạo mà anh ta tính trước.
Không ra oai phủ đầu được với Trần Dật Thần, muốn mượn Rome Nikon để n·h·ụ·c nhã Trần Dật Thần cũng bị Hạ Nhược Y ngăn cản, Thẩm Hà Du cảm giác mình chẳng những không trút giận được mà lại còn bực tức không hề nhẹ.
“Nhược Y, nghe bác gái nói em rất t·h·í·c·h đàn piano?” Thấy những điều này không thể làm n·h·ụ·c Trần Dật Thần, Thẩm Hà Du chỉ có thể tìm lối đi riêng, anh ta đã biết được một chút sở t·h·í·c·h của Hạ Nhược Y từ phía Lâm Như Tuệ, biết Hạ Nhược Y t·h·í·c·h đàn piano từ nhỏ, còn đặc biệt đăng ký học một lớp đàn piano.
Hạ Nhược Y nhíu mày, lập tức nhẹ gật đầu, mặc dù cô không muốn đáp lại Thẩm Hà Du, nhưng cũng hiểu rằng không thể biểu hiện quá rõ ràng, nếu không sẽ không t·i·ệ·n giải t·h·í·c·h cho Lâm Như Tuệ.
Thẩm Hà Du cười ấm áp, nói: “Vừa hay tôi cũng t·h·í·c·h nghe đàn piano, hơn nữa cũng có nghiên cứu qua rất nhiều về đàn piano, vì để nâng cao kỹ năng chơi piano của mình thêm một bước, mấy năm trước tôi đã đến Châu Âu một chuyến, nh·ậ·n một người gốc Hoa làm thầy của mình, từ người thầy đó tôi đã học được rất nhiều thứ, Nhược Y, nếu như em không ngại, hôm nay tôi sẽ chơi một bản nhạc cho em ở đây!”
Hạ Nhược Y muốn nói tôi ngại, nhưng Thẩm Hà Du lại không cho cô cơ hội, trực tiếp đi đến chính giữa phòng ăn, ở đó trưng bày một chiếc đàn piano, vừa nhìn đã biết nó có giá trị không nhỏ, đây là thứ mà Thẩm Hà Du chuẩn bị để đề phòng, không ngờ lại thật sự có ích.
Thẩm Hà Du suy nghĩ rất đơn giản, nếu không có cách nào chinh phục Hạ Nhược Y, vậy anh ta sẽ dùng tài năng, dù sao đại đa số phụ nữ đều không thoát khỏi hai thứ này.
Thẩm Hà Du ngồi xuống ghế, mấy camera nhắm ngay vào người anh ta.
Đây chính là tài lẻ của Thẩm Hà Du, cơ hội vuốt m·ô·n·g n·g·ự·c tốt như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không để m·ấ·t.
“Cậu Thẩm trông vô cùng đẹp trai khi chơi đàn piano!”
“Tư thế và kỹ t·h·u·ậ·t này thật sự là quá chuyên nghiệp, so với một số bậc thầy piano chuyên nghiệp trong nước cũng không thua kém bao nhiêu!”
“Hạ Nhược Y rốt cuộc là gặp được vận may c·ứ·t c·h·ó gì vậy, tại sao lại gặp được cậu Thẩm… một người đàn ông đa tài lại còn nhiều tiền như vậy!”
Mà những người tr·ê·n sóng trực tiếp bắt đầu q·u·ỳ gối trước Thẩm Hà Du.
Thẩm Hà Du hít một hơi thật sâu, đàn piano là tài năng duy nhất mà anh ta có thể đem ra để tán gái, bằng chiêu này, anh ta đã từng nh·ậ·n được sự ái mộ của rất nhiều quý cô, cuối cùng b·ò lên g·i·ư·ờ·n·g của anh ta, mặc cho anh ta thao túng, vậy nên Thẩm Hà Du rất tự tin.
Anh ta muốn khiến Hạ Nhược Y hiểu rằng, Thẩm Hà Du anh ta không phải giống loại con nhà giàu không có gì đặc biệt kia, tài năng của anh ta cũng là hơn người!
Thẩm Hà Du chơi chính là bản nhạc Beethoven, tên là «Gửi Alice», đây là bản nhạc Beethoven sáng tác cho một học sinh nữ vào năm 1810, là một trong mười tác phẩm n·ổi tiếng thế giới.
Độ khó trong bản nhạc đương nhiên là rất cao, nhưng Thẩm Hà Du dám chọn, điều đó cho thấy anh ta đã tập rất chăm chỉ bản nhạc này, mặc dù không thể nói là quá hoàn hảo nhưng cũng rất tuyệt vời.
Hạ Nhược Y nhíu mày, cô cũng rất am hiểu về piano, không thể không nói, “Gửi Alice” này của Thẩm Hà Du thật sự chơi rất hay, dù là khả năng kh·ố·n·g chế nhịp điệu hay là độ cao thấp của chuẩn âm cũng đều xử lý rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm nào.
Mấy thành viên trong ban nhạc Thiên Đường ở phía dưới cũng lộ ra vẻ mặt khâm phục tận đáy lòng, bọn họ là người trong giới âm nhạc, lại càng hiểu rõ rằng bản nhạc n·ổi tiếng thế giới này khó biểu diễn đến mức nào, Thẩm Hà Du có thể lấy thân ph·ậ·n một nhạc sĩ không chuyên biểu diễn “Gửi Alice” hay như vậy, thật sự rất tài năng!
Hạ Nhược Y và ban nhạc Thiên Đường như vậy, hàng trăm nghìn người đang xem tr·ê·n sóng trực tiếp lúc này phải kh·i·ế·p sợ đến mức nào.
Đại đa số bọn họ cũng không hiểu về piano, nhưng bọn họ có thể nghe thấy rằng diễn tấu của Thẩm Hà Du nghe rất êm tai!
“Tài năng của cậu Thẩm, đủ để có thể tham gia một cuộc t·h·i piano trong nước!”
“Cậu Thẩm thật quá trâu b·ò, con cháu nhà có tiền đều lợi h·ạ·i như vậy sao?”
“Quá êm tai, tôi muốn k·h·ó·c.”
“Cậu Thẩm, em muốn gả cho anh, em muốn sinh con cho anh.”
“6666…”
Rất nhiều người xem bắt đầu gửi siêu xe, gửi tên lửa cho Thẩm Hà Du, chỉ là một bài nhạc, sóng trực tiếp đã nh·ậ·n được hơn năm trăm nghìn phần quà.
Điều này khiến cho mấy người dẫn chương trình vui mừng như đ·i·ê·n, Thẩm Hà Du đương nhiên không t·h·iếu số tiền này, nhưng bọn họ không ngờ, chỉ p·h·át sóng trực tiếp bên ngoài thế này mà có thể được hơn năm trăm nghìn phần quà.
Có thể nói rằng chiêu này của Thẩm Hà Du thật sự quá trâu b·ò, cảm phục được rất nhiều người xem.
Sau một màn trình diễn bản nhạc, Thẩm Hà Du đứng dậy, ưu nhã cúi đầu chào khán giả, lúc này mới bước xuống khỏi sân khấu.
“Nhược Y, em cảm thấy bản nhạc “Gửi Alice” này có đoạn nào không đúng không?” Khuôn mặt Thẩm Hà Du đỏ bừng, lời này của anh ta chỉ là xã giao, đừng nói đến việc khi anh ta biểu diễn mắc rất ít sai lầm, chính là nói, dựa vào trình độ của Hạ Nhược Y, cũng không thể nào nh·ậ·n ra, vậy nên ý của anh ta rất rõ ràng, chính là muốn Hạ Nhược Y thừa nh·ậ·n tài năng của anh ta.
“Quá nhiều.” Hạ Nhược Y vẫn chưa nói chuyện, Trần Dật Thần liền cười nhạt mở miệng.
Thẩm Hà Du sững s·ờ, nói: “Cái gì quá nhiều?”
“Tôi nói khi anh trình diễn, có quá nhiều lỗi sai!” Trần Dật Thần tiếp tục nói, tài năng của Thẩm Hà Du có thể khoe khoang trước mặt những người bình thường, ở trước mặt nghệ sĩ bậc thầy chuyên nghiệp, hoàn toàn không là gì.
“Anh chỉ là một tên ph·ế vật thì biết cái gì? Anh hiểu piano sao!”
Thẩm Hà Du đột nhiên tức giận không thể kiềm chế n·ổi, trước đó Trần Dật Thần cướp m·ấ·t chỗ ngồi của anh ta, anh ta có thể không tức giận, nhưng bây giờ, tên ph·ế vật Trần Dật Thần này, lại còn dám chất vấn khả năng đàn piano đáng tự hào của anh ta, điều này Thẩm Hà Du sao có thể nhẫn nhịn. Tên ph·ế vật này, có lẽ ngay cả cây đàn piano cũng chưa từng chạm vào, anh ta dựa vào cái gì mà nói mình có quá nhiều lỗi sai!
“Anh cảm thấy tôi không hiểu piano?” Trần Dật Thần giễu cợt hỏi lại, trình độ piano của anh cũng không kém hơn bao nhiêu so với trình độ võ t·h·u·ậ·t của anh, từ khi lên ba tuổi anh đã bắt đầu tiếp xúc với piano, mỗi ngày đều tốn ít nhất ba đến bốn giờ đồng hồ dành cho piano.
Thầy giáo của anh cũng chính là mẹ anh, Tô An Hạ.
Hơn hai mươi năm trước, Tô An Hạ đã n·ổi tiếng khắp thủ đô, là một bậc thầy về nhạc cụ n·ổi tiếng khắp thủ đô, chính vì tài năng vượt trội của bà nên người mẹ Tô An Hạ mới được Trần Hạo Thiên, cậu cả nhà họ Trần để ý, nhưng vì sự kết hợp của hai người không được người nhà họ Trần cho phép nên Trần Dật Thần mới mang tiếng x·ấ·u là đứa con ngoài giá thú trên người.
Chịu sự ức h·i·ế·p của nhà họ Trần.
Nhưng khi đó người mẹ Tô An Hạ của anh rất kiên cường, dù mẹ con anh ở nhà họ Trần t·r·ải qua nước sôi lửa bỏng, Tô An Hạ cũng không bao giờ từ bỏ việc dạy dỗ anh.
Không chỉ truyền thụ hết tất cả tài năng của bà cho Trần Dật Thần, mà còn cho Trần Dật Thần luyện tập võ t·h·u·ậ·t hằng ngày.
Chính những ngày tháng gian khổ s·ố·n·g không bằng ch·ế·t kia đã hun đúc ra được Trần Dật Thần như ngày hôm nay.
Về piano, trình độ của Trần Dật Thần so với những học giả tiếng tăm trên thế giới kia cũng không hề thua kém!
Thẩm Hà Du muốn dùng piano để đả kích mình, thật sự chính là múa rìu qua mắt thợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận