Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 715: (3) (length: 8688)

"Hay..." Lúc này khán giả nhìn thấy đội hình của Trần Dật Thần, trong khoảnh khắc tiếng la hét của những người đang xem vang vọng cả đất trời, át đi tất cả mọi âm thanh. Trần Dật Thần mỉm cười, chắp tay đáp lễ với những người xung quanh, hành động đó của anh lại một lần nữa làm bùng nổ tiếng la hét của khán giả. Sau khi Trần Dật Thần bước ra, tuyển thủ Fedido đến từ Pakistan cũng đi ra từ một lối đi dành cho tuyển thủ dự thi khác. Sự xuất hiện của anh ta không gây được sự chú ý của người xem, điều này rất bình thường, cuộc thi đấu võ học lần này là cấp quốc tế, chỉ có mười sáu vị cường giả mới là tiêu điểm chú ý của mọi người, còn những tuyển thủ khác chẳng qua chỉ là vật làm nền mà thôi, các tuyển thủ đều biết rõ điều này trong lòng. Hai người Trần Dật Thần và Fedido bước lên võ đài, âm thanh của khán giả dần dần biến mất, tất cả đều trở nên yên tĩnh, mắt ai cũng mở to hết cỡ, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng nào đó. Sau khi hai người đứng vững, một vị trọng tài trung niên bước lên võ đài.
“Anh là Trần Dật Thần phải không, có thể gặp được anh, tôi rất vui.” Fedido của Pakistan nhìn Trần Dật Thần đứng đối diện, nở nụ cười rồi mở lời chào trước.
“Chào anh, Fedido.” Trần Dật Thần cũng có chút thiện cảm với Fedido, anh đáp lại. Ai cũng biết mối quan hệ giữa Pakistan và nước H đặc biệt tốt, có thể gọi là anh em đáng tin cậy, nên người dân hai nước cũng rất hòa thuận với nhau, cho nên việc Fedido gặp được Trần Dật Thần ở giải đấu võ đạo thế giới lần này cũng rất vui, anh ta không hề có địch ý với Trần Dật Thần.
“Trần Dật Thần, tôi cũng biết đôi chút về thực lực của anh, tôi biết mình không phải đối thủ của anh, nhưng tôi sẽ cố hết sức ứng phó.” Fedido nói chuyện rất khiêm tốn.
Còn Trần Dật Thần thì lắc đầu nói: “Anh Fedido khiêm tốn quá, thi đấu võ học chỉ là luận bàn thôi, cả hai đều có thành quả riêng của mình.”
“Được, cảm ơn anh.” Làm sao Fedido lại không hiểu ý của Trần Dật Thần, nên vội vàng nói cảm ơn.
Trọng tài bước vào giữa võ đài, nhắc lại câu nói kia một lần nữa: “Hai người chắc đã nắm rõ quy định của cuộc thi rồi đúng không, có cần phải nhắc lại không?”
“Không cần đâu.” Gần như là Trần Dật Thần và Fedido đồng thời nói.
“Được, nếu vậy tôi không hỏi thêm nữa.” Trọng tài mặc áo choàng đen gật đầu, rồi lùi lại phía sau vài bước, một tay vung lên, lớn tiếng nói: “Cuộc thi đấu... bắt đầu.”
“Đắc tội rồi.” Fedido chắp tay, không nói thêm lời nào, bóng dáng lao về phía Trần Dật Thần rất nhanh. Chỉ là tốc độ của Fedido không được tính là nhanh, so với mấy tên võ giả lúc trước thì tốc độ của anh ta rất chậm, ngay cả người xem bình thường cũng có thể thấy rõ. Điều này không phải do Fedido cố ý làm vậy, mà vốn dĩ thực lực của anh ta rất yếu, còn chưa đột phá Hóa Kình, sở dĩ lần này có thể tham gia cuộc thi là do lúc giải đấu sắp bắt đầu thì đột nhiên tăng thêm mấy vị trí, anh ta xem như là được thêm vào cho đủ người. Chẳng mấy chốc, Fedido đã tới gần Trần Dật Thần, không hề do dự mà hóa chưởng thành đao, cổ tay chặt thẳng về phía cổ Trần Dật Thần. Trần Dật Thần nghiêng người liền né được đòn tay như đao này. Thấy chiêu thức của mình không trúng, Fedido không dừng lại mà tiếp tục đuổi theo Trần Dật Thần, liên tục vung ra bốn năm đòn cổ tay chặt, chỉ là đều bị Trần Dật Thần tránh né một cách dễ dàng.
“Tình huống gì vậy? Trần Dật Thần bị áp chế hả?”
“Chuyện này không phải nói đùa đó chứ…”
Khán giả bên ngoài sân xôn xao một trận, rõ ràng cảnh tượng này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của họ. Phải biết rằng Trần Dật Thần cũng là một trong mười sáu võ giả, hơn nữa anh còn đứng thứ tư trong bảng xếp hạng những người có khả năng giành quán quân. Mấy người lúc trước đều thể hiện rất xuất sắc, Arthur vừa ra trận đã ép đối thủ đầu hàng, còn William thì dùng phương thức đẫm máu, một chiêu giết đối thủ, dù Dunney không xuất sắc bằng hai người kia nhưng cũng có thể đánh thắng Cơ Uẩn. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ khó có thể chấp nhận, dù Trần Dật Thần không xuất sắc bằng những người kia thì cũng không thể đến mức bị một tuyển thủ ép lui liên tục như vậy được. Không chỉ có người thường, ngay cả võ giả hay cường giả khi thấy biểu hiện của Trần Dật Thần đều có chút khó hiểu, không biết Trần Dật Thần có chuyện gì, mà lại yếu ớt như vậy. Mặc dù những người ở đây đều chưa từng gặp Trần Dật Thần, nhưng họ đều biết đến sự tích của anh, trong lòng họ Trần Dật Thần đã làm được những việc đó thì chắc chắn thực lực sẽ không thấp. Hiện tại sở dĩ anh làm vậy chắc chắn là có kế hoạch gì đó, nếu không thì không thể giải thích được.
“Tôi rất cảm ơn Trần Dật Thần, cảm ơn anh đã nhường nhịn, để tôi có thể hoàn thành đao pháp Bucky một cách hoàn chỉnh trên võ đài.” Nhưng đúng lúc này, Fedido đột nhiên dừng lại công kích, chắp tay cúi đầu với Trần Dật Thần, vẻ mặt rất cung kính. Đao pháp Bucky mà anh ta vừa thi triển là đao pháp của một vị tông sư võ đạo Pakistan đã tự sáng tạo, đao pháp này cực kỳ lợi hại, có thể xem là một môn võ công thượng thừa. Nhưng dù sao anh ta vẫn chưa đột phá Hóa Kình, căn bản không có cách nào thi triển được tinh túy của đao pháp, nên không thể gây tổn thương cho Trần Dật Thần. Hơn nữa trong lòng anh ta rất hiểu rõ, Trần Dật Thần vẫn luôn phòng thủ chứ không ra tay, nếu Trần Dật Thần mà ra tay thì anh ta không thể nào ngăn cản nổi. Trần Dật Thần không muốn để mình thua cuộc một cách thảm hại, có thể nói là cho anh ta đủ mặt mũi, giờ phút này anh ta không thể che giấu được lòng cảm kích đối với Trần Dật Thần.
“Khách khí rồi, thực lực của anh cũng đã có tiến bộ, chúc mừng anh.” Trần Dật Thần mỉm cười đáp lại.
“Tôi cảm ơn anh đã nương tay trong trận đấu này, tôi sẽ lấy anh làm mục tiêu để cố gắng luyện võ.” Fedido lại chắp tay cảm ơn, sau đó nói với trọng tài: “Tôi nhận thua.”
Trọng tài cũng không phải người bình thường, từ lúc bắt đầu cuộc đấu thì ông ta đã biết Fedido sẽ thua, lúc này nghe thấy đối phương nhận thua, ông ta không hề do dự mà cất giọng như chuông vang vọng khắp nơi: “Cuộc thi đấu kết thúc, Trần Dật Thần chiến thắng.”
“Hả?”
“Tình huống gì vậy?”
Lời nói của trọng tài vừa truyền ra, tất cả khán giả có mặt ở đây đều ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng. Trái lại là các cường giả hoặc người dẫn đội đã đoán ra từ lâu, dù sao thì bọn họ cũng không phải người bình thường, Trần Dật Thần cố ý nhường Fedido, để đối phương thi triển hết chiêu thức, làm sao bọn họ không biết được.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang chơi trò gì vậy?”
“Đúng đó, Trần Dật Thần nước H căn bản không ra tay, sao cuộc thi đấu lại kết thúc, trọng tài bị sao vậy?” Ban đầu khán giả rất mong chờ trận đấu này, nhưng trận đấu đã kết thúc mà họ lại không được thấy cảnh tượng đặc sắc, nên lúc này không khỏi lên tiếng oán trách. Trận đấu này là trận đại chiến của Trần Dật Thần nước H, là người đứng thứ tư trong số những người có khả năng giành được quán quân. Nhưng đến cuối cùng họ căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Fedido nhận thua, cuộc đấu kết thúc, làm uổng phí sự hào hứng của họ.
“Mọi người im lặng một chút đi, im lặng một chút, để tôi giải thích cho mọi người nghe.” Đối mặt với những lời oán trách và chất vấn của khán giả, trọng tài cũng hơi đau đầu, nhưng dù sao ông cũng là trọng tài, ông phải đứng ra giải thích một chút.
“Là thế này, vốn dĩ Fedido và Trần Dật Thần có sự chênh lệch một cảnh giới, lúc thi đấu Trần Dật Thần không ra tay, cũng là vì muốn để Fedido có thể bộc lộ kỹ xảo võ học của mình.”
“Cuối cùng, sau khi Fedido đã thi triển tất cả kỹ năng của mình mà vẫn không thể gây tổn thương cho Trần Dật Thần, nên Fedido đã lựa chọn nhận thua.” Lúc mọi người đang oán trách, trọng tài vận khí đan điền, trong chốc lát âm thanh như chuông lại vang lên át cả tiếng khán giả, sau đó ông mới giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận