Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 743: Kết thúc? (length: 7619)

Phải nói là thực lực của Sachi không hề tầm thường, dù không dùng t·h·u·ố·c gene nâng cao năng lực, nhưng trong khoảnh khắc này cũng cực nhanh, hóa thành t·à·n ảnh trong nháy mắt.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Sachi nhanh như chớp, một cú đ·a·o tay ch·é·m xuống, đừng thấy đòn này rất bình thường mà lầm, nhiều võ sĩ từng dùng, nhưng đòn này của Sachi lại khác biệt, tên chiêu này là Hải Lãng T·r·ảm.
Hải Lãng T·r·ảm là tuyệt học mà một người mạnh thời cổ của nước R ngộ ra khi đi qua bờ biển, thấy sóng biển vỗ vào ghềnh đá, có thể nói năm ấy cũng cực kì mạnh mẽ, đến tận lúc có một ngày, sau khi một t·h·i·ê·n tài võ học khác xuất thế, dùng p·h·á Lãng T·r·ảm đ·á·n·h bại hoàn toàn Hải Lang T·r·ảm, uy danh đồn xa!
Hai tuyệt học thời cổ của nước R đều được Sachi nắm vững, lúc này anh ta tung ra Hải Lãng T·r·ảm.
Sachi đã hiểu thấu hoàn toàn Hải Lãng T·r·ảm, đã đạt đến trình độ người và đ·a·o hợp nhất, phải biết rằng bước này là cảnh giới mà bao nhiêu đ·a·o kh·á·c·h nằm mơ cũng muốn nhưng không đạt được.
Đ·a·o phong rít gào, trực tiếp tách không khí trước mặt Sachi, khá là có cảm giác dù ở đâu cũng thắng được.
Khán giả có mặt không t·h·iếu người trong ngành, lúc này đều cảm nh·ậ·n được uy lực của một cú ch·é·m này của Sachi, đúng là t·h·i·ê·n tài võ học của nước R có khác.
Sachi lúc này khác hẳn khi đấu với T·h·i·ê·n Ưng, khí thế đã dâng cao đến mức đáng sợ.
Sở dĩ Sachi nương tay, là vì lo lắng bại lộ thực lực thì Trần Phong sẽ có cách đỡ, nên giấu thực lực chân chính, nếu không thì hôm đó đấu với T·h·i·ê·n Ưng, T·h·i·ê·n Ưng có khả năng cao sẽ c·h·ế·t trên võ đài.
Đứng trước một đòn đ·á·n·h hiểm hóc của Sachi, Trần Phong không hoảng loạn, mà một chân ch·ố·n·g đất, xoay người, lợi dụng nội kình phần eo truyền lên vai, sau đó tay phải siết thành đ·ấ·m, tung nắm đ·ấ·m ra.
Đây không phải s·á·t chiêu của Trần Phong, mà là p·h·áo quyền, mặc dù nói không phải s·á·t chiêu, nhưng Trần Phong đã dung hòa hoàn hảo chân khí trong cơ thể và cơ thể.
Hai người va chạm trong nháy mắt, nội kình của Trần Phong xuôi th·e·o nắm đ·ấ·m xông vào Sachi cứ như muốn p·h·á hỏng mọi thứ của anh ta.
Nhưng đ·a·o tay của Sachi lại truyền đến khí tức như sóng biển, không ngừng làm suy giảm sức p·h·á hoại của Trần Phong.
Hai luồng khí tức bỗng chốc n·ổ tung, một luồng sóng khí lấy hai người làm tâm khuếch tán ra xung quanh.
Đến cả gạch đá trên mặt đất cũng bị chấn động nứt ra, một số mảnh vụn bị cuộn lên.
Nhìn từ xa, khí thế hai người không phân cao thấp, lần va chạm này, hai người coi như là ngang cơ, ai cũng không lùi lại.
Mặc dù nói bề ngoài trông thì ngang ngửa nhau, nhưng Sachi chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến đau đớn dữ dội, hơi r·u·n rẩy cứ như bị sắt nóng làm bỏng.
Trần Phong cũng không tốt hơn mấy, cánh tay c·ứ·n·g đờ, cảm giác tê dại thậm chí có hơi đau đớn.
Tình huống này khiến hai người kinh ngạc trong lòng, đều hơi khó tin.
Sự kinh ngạc trong lòng Sachi là vì mặc dù anh ta chưa dùng tuyệt chiêu p·h·á Lãng T·r·ảm, nhưng Hải Lãng T·r·ảm cũng là một chiêu thức cực mạnh, không những Trần Phong trông có vẻ không có phản ứng gì, mà bản thân anh còn suýt nữa b·ị t·h·ư·ơ·n·g, sao anh ta có thể không bất ngờ chứ?
Trần Phong cũng sửng sốt, theo anh thấy nội kình của Sachi vô cùng kì lạ, cứ như từng con sóng nối tiếp nhau, con sóng này lại mạnh hơn con sóng kia, nếu không phải anh kịp thời p·h·át giác, thì sẽ bị đối thương làm b·ị t·h·ư·ơ·n·g.
Mọi thứ nói thì chậm, thực tế chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, suy nghĩ của hai người cũng là thoáng qua.
Trần Phong không do dự, nội kình xâm nhập vào chân, trực tiếp đá một cú vào cẳng chân Sachi.
Sachi phản ứng cũng không chậm, rụt người tránh được đòn này, sau đó bước lên trước một bước, lại lần nữa tung cú đ·a·o tay vào đầu Trần Phong, một cú đ·a·o tay này uy lực còn lớn hơn cú vừa nãy.
Đối mặt với cú đ·á·n·h này, Trần Phong vẫn không tránh, mà giơ tay trái lên tạo thành thế chắn, tay phải siết thành đ·ấ·m tung vào mặt Sachi.
Chiêu T·h·i·ê·n Địa Đồng Thọ này của Trần Phong, là kiểu chiêu g·i·ế·t đ·ị·c·h một nghìn, tự tổn thất tám trăm, nhưng Sachi lại không dám cược, dù đ·a·o tay của anh ta đ·á·n·h trúng tay trái của Trần Phong, thì khoảnh khắc đỡ đòn, anh ta không chắc mình có thể đ·á·n·h trúng đầu Trần Phong không, nhưng một đ·ấ·m này của Trần Phong chắc chắn sẽ đ·á·n·h vào mặt anh ta.
"Đồ đ·i·ê·n!" Sachi mắng to một tiếng, không dám liều, bóng dáng xẹt một cái, lùi khỏi phạm vi t·ấ·n· c·ô·n·g, đối diện với cách đ·á·n·h không cần m·ạ·n·g của Trần Phong, anh ta thực sự sợ rồi.
Mặc dù anh ta muốn g·i·ế·t Trần Phong, nhưng k·é·o cả mình vào thì chắc chắn không làm được, lúc anh ta k·é·o giãn khoảng cách, Trần Phong đột nhiên tiến c·ô·n·g.
Lúc này Trần Phong như một con hổ dữ, tay phải khép hờ thành móng vuốt, tung ra Hình Ý Quyền, mặc dù võ c·ô·n·g của Trần Phong hơi tạp nham, dung hòa điểm mạnh của cả trăm môn võ, nhưng Hình Ý Quyền anh lại cực kì nhuần nhuyễn, lúc này đ·á·n·h thẳng vào huyệt Thái Dương của Sachi.
Phải biết là huyệt Thái Dương là nơi cực kì yếu ớt của con người, cũng có thể nói là t·ử huyệt, nếu bị đ·á·n·h trúng, nhẹ thì hôn mê, nặng thì m·ấ·t m·ạ·n·g.
Dù võ sĩ có thể lợi dụng chân khí trong cơ thể bảo vệ t·ử huyệt, nhưng đối mặt với màn t·ấ·n· c·ô·n·g cùng sức mạnh, cũng không dám cố đỡ.
Sachi đương nhiên biết những việc này, nên vội vàng giật lùi lại, không dám cố đỡ.
"Chạy đâu?"
Trần Phong h·é·t to một tiếng, lao vào Sachi với tốc độ cực nhanh, tốc độ trong nháy mắt đạt đến cực hạn, màn t·ấ·n· c·ô·n·g như vũ bão, hoàn toàn kh·ố·n·g chế Sachi.
Có thể nói khoảnh khắc này kinh nghiệm chiến đấu của Trần Phong đã thể hiện rõ rệt.
"Anh c·h·ế·t đi cho tôi!"
Sachi bị Trần Phong đ·á·n·h áp đ·ả·o, cũng n·ổi nóng rồi, tung một cú đ·a·o tay mạnh mẽ.
Một nhát này là p·h·á Lãng T·r·ảm chính tông, cũng là s·á·t chiêu của Sachi, một chiêu này anh ta dùng cực kì tinh tế, trong màn t·ấ·n· c·ô·n·g như vũ bão của Trần Phong, anh ta đột nhiên phản c·ô·n·g.
P·h·á Lãng T·r·ảm có thể trở thành chí tôn võ học của nước R, chắc chắn không phải là hư danh, một chiêu này vừa tung ra, chỉ cảm thấy mọi khí tức giữa đất trời đều tụ lại ở tay Sachi, một đ·a·o ảnh cực mạnh, dần dần biến hóa từ tr·ê·n trời đ·á·n·h xuống, cùng với cánh tay anh ta vung ra. Khoảnh khắc này, Trần Phong chỉ cảm thấy giữa đất trời chỉ còn lại đ·a·o ảnh khổng lồ, khán giả biến m·ấ·t rồi, Sachi cũng biến m·ấ·t rồi, chỉ còn lại đ·a·o ảnh đáng sợ kia.
Trần Phong giật mình, không ngờ p·h·á Lãng T·r·ảm không những là khí thế, mà còn làm tinh thần con người hoảng hốt.
Nói thì chậm, thực tế cực nhanh, dưới ánh nắng Trần Phong như bị Sachi làm cho sợ hãi, đón lấy đ·a·o ảnh kia.
"Toi rồi, Trần Phong toi rồi!"
Lúc này trong lòng các khán giả không hẹn mà cùng xuất hiện suy nghĩ này.
Mặc dù nói các khán giả không biết chiêu này của Sachi tên là gì, nhưng có thể cảm nh·ậ·n được uy lực của một nhát đ·a·o này, đối diện với một nhát này, Trần Phong thế mà lại như đơ ra, không tránh cũng không né, cũng không có dấu hiện đỡ đòn, vậy thì anh chắc chắn sẽ bị ch·é·m ch·ế·t.
"Kết thúc rồi!"
Mặt Sachi lộ nụ cười khẩy, anh ta dường như đã nhìn thấy hình ảnh Trần Phong ch·ế·t th·ả·m tại chỗ, không kiềm được mà vui mừng trong lòng.
Một nhát này anh ta phải ch·é·m ch·ế·t Trần Phong, nếu những võ sĩ khác đối mặt với chiêu này thì ch·ế·t chắc, thậm chí có thể nói giai đoạn giữa Hóa Kình chỉ cần không nắm được võ c·ô·n·g mạnh, thì kết cục chỉ có ch·ế·t.
Nhưng người anh ta gặp là Trần Phong, mặc dù Sachi là t·h·i·ê·n tài võ học, cũng là võ sĩ trẻ trăm năm khó gặp của nước R, còn trẻ đã đạt đến thực lực hiện giờ, nhưng anh ta và Trần Phong so với nhau thì còn kém nhiều lắm.
Tạm thời không bàn về thực lực, chỉ riêng những gì Trần Phong đã t·r·ải qua trong bao nhiêu năm qua thì một Sachi đã không thể so được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận