Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 659: CHƯƠNG 659: DIỄN XUẤT TRỜI SINH (length: 7676)

Cùng lúc này, Sở Thanh Từ và Lâm Ngọc Nhi đã liếc nhìn Hạ Nhược Y, ánh mắt có hơi phức tạp, bọn họ đâu phải không nhìn ra, Hạ Nhược Y đây là đang tuyên bố chủ quyền với bọn họ sao? Sau đó, trong tiếng ồn ào, Trần Dật Thần lấy nước thay rượu chạm ly với mọi người, sau đó bèn ngồi vào bàn của mấy cô gái Hạ Nhược Y. “Chỉ mãi kính rượu, còn chưa ăn gì? Ăn chút đồ ăn trước đi, bọn họ kính rượu, em cản cho anh.” Hạ Nhược Y khẽ mỉm cười nói, sau đó dùng đũa gắp đồ ăn vào đĩa của Trần Dật Thần, quả là ấm áp, chu đáo. Lần nữa nghe thấy lời Hạ Nhược Y nói, nhìn thấy hành vi của Hạ Nhược Y, sắc mặt của Sở Thanh Từ và Lâm Ngọc Nhi càng thêm dè dặt. “Nào, chúng ta uống rượu.” Nhìn thấy cảnh này, Hạ Nhược Y không hề để tâm, ngược lại nụ cười trên mặt không giảm mà bắt chuyện với Lâm Ngọc Nhi và Sở Thanh Từ. “Ờm, mọi người cứ uống đi, tôi tới bàn khác ăn, như thế sẽ náo nhiệt hơn.” Trần Dật Thần trực tiếp chọn cách chuồn đi, anh thông qua hành vi khác thường của Hạ Nhược Y, nhìn ra sự để ý trong lòng Hạ Nhược Y, cũng cảm nhận được sự cường thế mà Hạ Nhược Y dành cho Sở Thanh Từ và Lâm Ngọc Nhi, ý là Trần Dật Thần là người đàn ông của tôi! Trong tình huống này, cách tốt nhất của anh chính là chuồn đi. Vừa dứt lời, Trần Dật Thần không đợi Hạ Nhược Y mở miệng, liền như bôi dầu vào gót chân mà chuồn thẳng. Sau đó, Trần Dật Thần đúng như những gì anh đã nói, đi ăn quanh mấy bàn, vừa nói chuyện với mọi người vừa chạm ly, nhưng đều là uống nước. Cùng lúc này, anh cũng luôn âm thầm quan sát động tĩnh ở bàn Hạ Nhược Y, kết quả phát hiện mấy cô gái giống như không có chuyện gì, có nói có cười, rất vui vẻ, nhìn cứ như buổi tụ tập của những cô bạn thân vậy. “Phụ nữ thật là người có kỹ năng diễn xuất trời sinh.” Trần Dật Thần thầm cảm thán một câu, sau đó thấp thoáng cảm thấy chuyện tình cảm này tuyệt đối không thể dễ dàng lơ đi như vậy được, ngược lại, hôm nay rất có khả năng sẽ trở thành mở đầu cho chuyện này. Như để xác thực suy đoán của Trần Dật Thần, sau khi kết thúc bữa tiệc tối, Hạ Nhược Y không chút chểnh mảng mà cùng Trần Dật Thần vai sánh vai đi ra tiễn khách, hơn nữa còn rất tự nhiên khoác tay của Trần Dật Thần. Nhìn thấy cảnh này, Sở Thanh Từ và Lâm Ngọc Nhi đều ngẩn ra, sau đó mặt mày phức tạp, vừa có ngưỡng mộ, đố kỵ, lại có sự không cam lòng, nhiều hơn là ảm đạm. Cảnh này lọt vào mắt của đám người Vũ Văn Bác, khiến bọn họ ý thức được khí tức chiến tranh tản mạn trong không khí, lần lượt giả bộ như không nhìn thấy gì. Trong đó, đồng chí Vũ Văn Bác còn ngẩng đầu nhìn trăng, cảm thán nói: “Trăng đêm nay thật đẹp…” Nghe thấy lời cảm thán của Vũ Văn Bác, bốn anh em Trần Thị muốn cười lại không dám cười, nín đến khó chịu. So sánh mà nói, Trần Dật Thần bị kẹp giữa mấy cô gái càng khó chịu hơn, nhưng cũng chỉ có thể mang theo nụ cười để mặc Hạ Nhược Y khoác tay mình, tiễn khách rời đi. “Em ở khách sạn Hilton, chúng ta cùng tới đó đi.” Sau khi người của giới võ học, giới thương nghiệp và quan chức rời đi, Hạ Nhược Y quay đầu, cười khúc khích nhìn Trần Dật Thần, trong mắt ánh lên vẻ dao động, đong đầy tình ý. Nếu là ngày xưa, khi ở riêng, Hạ Nhược Y mở miệng nói như vậy, Trần Dật Thần quá nửa sẽ nhiệt huyết sôi sục, nổi tà tâm, mà lúc này lại ngẩn ra. “Được, anh đưa em đi.” Sau giây lát sững sờ, Trần Dật Thần hàm hồ đáp lại. “Đưa em đi? Lẽ nào anh tối nay không ở đó sao?” Nụ cười trên mặt Hạ Nhược Y không giảm, nhưng nhìn thế nào cũng như đang uy hiếp. “Đương nhiên ở.” Trần Dật Thần cười ha ha đáp lại, không dám nhìn đám người Sở Thanh Từ Lâm Ngọc Nhi, mà tiện tay khoát tay, nói: “Vậy, mọi người tối nay nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp.” Vừa dứt lời, Trần Dật Thần liền kéo Hạ Nhược Y đi về phía chiếc xe hơi đã chuẩn bị sẵn, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, cùng Hạ Nhược Y chui vào xe. Nửa tiếng sau, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đã đến khách sạn Hilton. Sau khi xuống xe, Hạ Nhược Y không tiếp tục khoác tay Trần Dật Thần nữa, mà tự mình đi phía trước, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tựa như một con khổng tước kiêu ngạo. Trần Dật Thần thầm thở dài, lặng lẽ đi theo sau, anh không biết Hạ Nhược Y khoảng thời gian này đã trải qua những gì, nhưng Hạ Nhược Y bây giờ, cho anh cảm giác đã thay đổi rất nhiều. Hạ Nhược Y trước kia không tranh không giành, cái gì cũng là thuận theo tự nhiên, nhưng Hạ Nhược Y của bây giờ, rõ ràng đã chủ động hơn nhiều. “Phòng chỉ có một cái giường, em ngủ trên giường, anh ngủ ở sô pha.” Sau khi bước vào phòng, Hạ Nhược Y mở miệng trước. “Cái này…” “Sao hả? Anh có ý kiến sao?” Mày liễu của Hạ Nhược Y dựng lên mà nhìn Trần Dật Thần, trên người không có một chút dáng vẻ nữ cường nhân trong giới thương nghiệp, ngược lại giống như một cô gái nhỏ đang cáu kỉnh. “Không… không có.” Đầu Trần Dật Thần lắc như sóng đánh vào bờ. “Vậy thì được.” Hạ Nhược Y hừ một tiếng, sau đó trực tiếp thay quần áo trước mặt Trần Dật Thần. Phải. Cô trực tiếp cởi đồ. Fuck! Hàng Hồ tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng bức, trên người Hạ Nhược Y chỉ mặc một chiếc váy dài màu đen, cô cởi như này, toàn thân trên dưới chỉ còn sót lại áo ngực và quần lót. “Ờm…” Trần Dật Thần bỗng dưng nhìn tới đơ ra, sau đó đã có phản ứng của một người đàn ông tràn đầy sinh lực— hô hấp gấp gáp, giữa hai chân dựng lên một cái lều nhỏ. “Hừ!” Hạ Nhược Y hừ lạnh một tiếng, sau đó đắc ý liếc nhìn Trần Dật Thần, xoay người đi vào phòng tắm. Chỉ là, khoảnh khắc xoay người, trên gương mặt cố tỏ ra tức giận đó lộ ra nét xấu hổ. Tuy cô là vợ của Trần Dật Thần, nhưng cô cũng chưa từng làm hành vi lớn gan, phóng đãng như vậy trước mặt Trần Dật Thần. Đây là lần đầu tiên. Tuy nhiên — xấu hổ thì xấu hổ, hành vi tiếp theo của Hạ Nhược Y càng to gan và phóng đãng hơn! Sau khi cô tắm rửa xong, trực tiếp để không, mặc chiếc áo choàng tắm xuất hiện trước mặt Trần Dật Thần, điểm nhú trước ngực như ẩn như hiện… Lúc này, Trần Dật Thần chỉ cảm thấy trời đất chao đảo một trận. Biểu hiện của Trần Dật Thần bị Hạ Nhược Y thu hết vào mắt, nhưng vẻ mặt cô lại như không, trực tiếp xem Trần Dật Thần thành không khí, mang theo mùi hương đi qua bên cạnh Trần Dật Thần, còn cố ý hất tóc, sợi tóc quét qua mặt của Trần Dật Thần, tê ngứa một trận. “Hừm~” Trần Dật Thần càng choáng hơn, vô thức muốn đưa tay ôm lấy Hạ Nhược Y, kết quả bị Hạ Nhược Y khéo léo tránh né, sau đó rất thản nhiên nói với anh: “Đừng nghĩ nhiều, thành thật ngủ ở sô pha!” “----“Trần Dật Thần nghẹn lời, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh để hạ nhiệt cho mình. 10 phút sau, Trần Dật Thần cũng mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, sau đó ngoan ngoãn ngủ ở sô pha. Nhìn thấy cảnh này, Hạ Nhược Y có hơi không nhịn được, nhưng nghĩ tới tình hình ngày hôm nay, cuối cùng lại hừ một tiếng, trực tiếp xoay người, trả lại cái mông cong và phần gáy cho Trần Dật Thần, hoàn toàn không thèm để ý. Con người chứ không phải thánh hiền. Là phụ nữ, cô ở phương diện tình cảm đều ích kỷ giống như tất cả mọi người phụ nữ, chỉ có điều hiểu đại cục hơn 99% phụ nữ trên thế giới này. Từ trước tới nay, cô luôn ở trước mặt người ngoài cho Trần Dật Thần đủ mặt mũi. Nhưng hôm nay, cô sau khi tuyên bố chủ quyền xong trước mặt mấy cô gái kia, còn phải cho Trần Dật Thần một trừng phạt nho nhỏ, từ đó khiến Trần Dật Thần và tất cả mọi người đều phải tỉnh táo biết một điều này. Cô mới là chính cung nương nương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận