Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 380: (3) (length: 8542)

CHƯƠNG 380: BA TÔI RẤT CÓ TIỀN
Hai câu nói này lọt vào tai Lưu Văn Bác, thiếu chút nữa khiến Lưu Văn Bác tức đến hộc máu, cái gì gọi là muốn đấm Lưu Văn Bác? Mẹ nó, Lưu Văn Bác trêu chọc anh hả?
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng lúc này Lưu Văn Bác lại vô cùng tỉnh táo, thấy Trần Dật Thần còn muốn ra tay, Lưu Văn Bác vội vàng khoát tay, lại cầu xin tha thứ một lần nữa: “Anh bạn à, dừng tay lại đi, có chuyện gì thì nói với nhau, có gì cứ từ từ nói, đừng có đấm người.”
“Anh muốn nói gì.” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Lưu Văn Bác.
Ánh mắt của Lưu Văn Bác láo liên, nói: “Anh bạn, tôi biết anh là tay chân do người khác phái tới, anh có thể nói cho tôi biết ai là người đã phái anh đến, đã cho anh bao nhiêu tiền để đánh tôi.”
Khóe miệng của Trần Dật Thần cong lên một độ cong suy tư, thằng ngốc Lưu Văn Bác này lại còn cho rằng mình là tay chân do người khác phái tới.
Thấy Trần Dật Thần không nói lời nào, Lưu Văn Bác có hơi bối rối, anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, duỗi hai ngón tay ra rồi mở miệng một lần nữa: “Gấp đôi.”
“Anh bạn, cho dù người phái anh đến đây cho anh bao nhiêu tiền, tôi đều có thể ra giá gấp hai lần người đó, bây giờ có thể chuyển khoản ngay.”
“Ba tôi là chủ tịch tập đoàn Khang Mỹ, trên người ông ấy có mấy trăm nghìn tỷ, anh hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc.”
“Vậy à.” Khóe miệng của Trần Dật Thần nhếch lên một nụ cười mỉa mai, Lưu Văn Bác đây là hoàn toàn coi anh là một thằng ngu mà dụ dỗ đây à.
“Đúng đúng đúng, anh bạn, nếu như anh không yên tâm thì tôi sẽ để ba tôi chuyển tiền cho anh.” Bên ngoài Lưu Văn Bác tỏ ra một nụ cười khiêm tốn, nhưng sự tàn nhẫn và độc ác sâu trong đáy mắt vẫn không thể che giấu được, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa thang máy, anh ta sẽ có vô vàn cách để chơi chết Trần Dật Thần.
“Vậy anh kêu ba của anh chuyển đi.” Trần Dật Thần mỉm cười nhìn thoáng qua Lưu Văn Bác, ra hiệu Lưu Văn Bác lấy điện thoại di động ra thông báo cho Lưu Khánh Nguyên.
Lưu Văn Bác vui mừng, trong lòng mắng Trần Dật Thần vài câu ngu xuẩn rồi sau đó chuẩn bị lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi điện thoại cho Lưu Khánh Nguyên.
Nhưng mà anh ta vừa mới lấy điện thoại ra, trước mắt liền có thêm một bóng đen.
“Bốp!”
Trần Dật Thần lại không thèm phân biệt đúng sai mà tát một cái lên mặt của Lưu Văn Bác.
Một cái tát này đã hoàn toàn làm miệng của Lưu Văn Bác rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng.
Cũng làm cho cả người Lưu Văn Bác rơi vào trạng thái ngơ ngác, không phải đã nói là chuyển tiền rồi hả? Tại sao lại còn đánh mình?
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Lưu Văn Bác, Trần Dật Thần không khỏi giễu cợt một tiếng: “Đồ ngốc, kêu anh chuyển tiền thì anh chuyển tiền, kêu anh đớp cứt có phải là anh cũng sẽ dự định đi đớp cứt không hả.”
“Anh… anh có ý gì.” Đầu tiên Lưu Văn Bác sững sờ, lập tức phản ứng lại từ đầu đến cuối Trần Dật Thần đều đang chơi anh ta, căn bản cũng không có ý định muốn anh ta gọi điện thoại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Văn Bác liền trở nên phẫn nộ, bực tức, đủ loại cảm xúc xông lên lồng ngực.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Dật Thần: “Anh bạn à, rốt cuộc là tôi có thù oán gì với anh, tại sao anh lại phải làm nhục tôi như vậy.”
“Làm nhục hả.” Trần Dật Thần khinh thường cười một tiếng: “Anh cũng xứng sao.”
“A! Ông đây liều mạng với anh!”
Liên tiếp bị Trần Dật Thần kích thích mấy lần, cuối cùng Lưu Văn Bác cũng đã mất đi một tia lý trí cuối cùng, ánh mắt đỏ như máu nhìn về phía Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, cũng không khách khí với Lưu Văn Bác, nắm chặt lấy cổ áo của Lưu Văn Bác liền nâng đầu gối lên đá vào bụng của Lưu Văn Bác.
Một cơn đau như xé da xé thịt truyền đến từ bụng dưới, trong nháy mắt cơ thể của Lưu Văn Bác cong lại như một con tôm, khuôn mặt cũng đã đổi thành màu gan heo.
Không đợi cơn đau này dịu đi, Trần Dật Thần lại nâng đầu gối lên đá lên bụng của Lưu Văn Bác.
Cơn đau xé rách lại truyền đến một lần nữa, lần này Lưu Văn Bác không thể chịu đựng được, trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Mấy giây sau, thang máy cuối cùng cũng đã lên đến tầng cao nhất.
Trần Dật Thần kéo Lưu Văn Bác ra khỏi thang máy, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Lý Lạc.
“Lái xe đến bãi đậu xe dưới hầm đi, tôi muốn đi một nơi.”
“Vâng anh Dật Thần.” Bên Lý Lạc cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý, đối với mệnh lệnh của Trần Dật Thần, anh ta chưa từng nghi ngờ, gần như đã đến mức độ nghe theo một cách mù quáng.
Mấy phút sau, Lý Lạc gặp được Trần Dật Thần ở bãi đậu xe phía dưới.
Nhìn thấy bên cạnh Trần Dật Thần còn có một “thi thể” không nhúc nhích, lúc này Lý Lạc bị giật nảy cả mình, miệng run rẩy chỉ vào Lưu Văn Bác, lắp bắp nói: “Dật Thần… anh Dật Thần, người này chết hay sống vậy.”
“Còn sống.” Trần Dật Thần thờ ơ nhả ra một vòng khói.
“Còn sống thì được rồi.” Nghe thấy người đang nằm trên mặt đất vẫn còn sống, Lý Lạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua “thi thể” trên đất, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Anh Dật Thần, người này là ai vậy.”
“Lưu Văn Bác.”
“Anh Lưu…” Đầu tiên Lý Lạc bất ngờ, sau đó trong nháy mắt âm thanh lại trở nên cao vút: “Lưu Văn Bác ấy hả.”
“Anh Trần Dật Thần, anh nói anh ta là Lưu Văn Bác.” Lý Lạc trừng to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Trần Dật Thần, hình như cảm thấy thính lực của mình đã có vấn đề.
“Sao vậy, có vấn đề gì không.” Trần Dật Thần nhíu mày.
Lý Lạc nuốt nước miếng một cái, ánh mắt mở to nhìn Trần Dật Thần, giọng nói run rẩy mở miệng: “Anh Dật Thần, anh có biết ba của Lưu Văn Bác là ai không.”
“Lưu Khánh Nguyên.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, Lý Lạc có phản ứng như thế này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh, dù sao thì Lưu Khánh Nguyên cũng là cổ đông lớn nhất của Khang Mỹ, là ông chủ đứng đầu của hàng trăm nghìn nhân viên ở Khang Mỹ.
Bây giờ con trai ông chủ lớn lại bị mình đánh ngất xỉu đặt ở trước mặt của Lý Lạc, Lý Lạc không bị dọa đến ngất xỉu thì cũng đã tính là tố chất tâm lý cứng rắn rồi đó.
Nghe thấy lời thừa nhận của Trần Dật Thần, trong lòng Lý Lạc lại run lên một lần nữa, cả khuôn mặt đều giống như là đám ma.
“Anh Dật Thần, anh gây chuyện với ai không gây lại gây với người này làm gì cơ chứ.”
“Ba của cái tên này là ông chủ đứng đầu của Khang Mỹ chúng ta, ông ta giậm chân một cái thì cả Trung Hải này đều phải rung chuyển.”
“Anh Dật Thần, anh mau trốn đi, thừa dịp cái tên này vẫn còn chưa tỉnh dậy, anh nhanh chóng trốn đi, như vậy thì may ra giữ được một cái mạng.”
Thái độ của Lý Lạc rất bi quan, có đánh chết anh ta cũng không nghĩ đến Trần Dật Thần lại đánh cho chủ tịch nhỏ của Khang Mỹ hôn mê, bất cứ ai ở Khang Mỹ cũng đều biết rằng Lưu Văn Bác là một người thù dai.
Dám đắc tội với anh ta, nhẹ thì bị đuổi khỏi Khang Mỹ, nặng thì bị đánh gãy tay gãy chân.
Mà nhìn gương mặt sưng húp hiện tại của Lưu Văn Bác, hiển nhiên là đã kết thù với Trần Dật Thần, loại chuyện xui xẻo như thế này trực tiếp muốn mạng của Trần Dật Thần cũng là nhẹ rồi đó.
“Chạy trốn hả? Tại sao lại phải chạy trốn chứ.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, có chút khinh thường, anh phế đi Trần Anh Nhu mà anh còn không chạy trốn, huống hồ gì chỉ là Lưu Văn Bác.
“Không chạy trốn hả.” Đầu tiên Lý Lạc sững sờ, sau đó dường như nghĩ đến cái gì đó, anh ta hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Anh Dật Thần, không phải là anh muốn giết chết Lưu Văn Bác, sau đó giấu giếm chuyện này đó chứ.”
Trần Dật Thần cười cười không nói gì, cũng không đến mức phải giết chết Lưu Văn Bác, nhưng cho Lưu Văn Bác một bài học cả đời này cũng không quên là chuyện cần phải làm, nếu không thì vẫn còn không biết Lưu Văn Bác sẽ đeo bám Hạ Nhược Y đến bao giờ.
Trần Dật Thần không nói gì, đương nhiên Lý Lạc cho là Trần Dật Thần chấp nhận, anh ta vội vàng mở miệng ngăn cản: “Anh Dật Thần, anh tuyệt đối đừng có suy nghĩ này nha, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp. Thế lực nhà họ Lưu gần như là một tay che trời, nghe nói quan hệ của Lưu Khánh Nguyên và lãnh đạo lớn bên Yến Kinh cũng không tệ đâu, nếu như anh giết chết Lưu Văn Bác rồi, ông ta tuyệt đối sẽ điều tra ra anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận