Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 684: CHƯƠNG 684: MỌI CHUYỆN LẮNG XUỐNG (length: 7840)

CHƯƠNG 684: MỌI CHUYỆN LẮNG XUỐNG
"Nếu đã bị đ·á·n·h bại thì cần gì phải s·ố·n·g nữa, đây chính là kết cục tốt nhất của cậu ta rồi."
Biểu cảm của Vương Nhất đ·a·o lạnh lùng như thể cái c·h·ế·t của Sở Hà không liên quan gì đến ông ta vậy.
"Ai di đà phật, t·h·iện tai, t·h·iện tai. Chấp niệm của Vương thí chủ quá sâu, g·i·ế·t c·h·óc quá nhiều. Nếu cứ thế mãi sẽ nhập ma đạo!"
Phương Chính đại sư thấy vậy, không đành lòng lên tiếng khuyên nhủ.
"Con l·ừ·a ngốc c·h·ế·t tiệt, câm mồm cho tôi!"
Phương chính đại sư còn chưa nói xong thì Vương Nhất đ·a·o đã quát lớn rồi quay sang nhìn về phía Diệp Nam t·h·i·ê·n, không thèm che giấu s·á·t khí trong mắt mình.
Diệp Nam t·h·i·ê·n đã t·à·n p·h·ế rồi, ông ta không còn cơ hội giao đấu với đối phương nữa.
Vốn dĩ ông ta bồi dưỡng Sở Hà là vì muốn anh ta báo t·h·ù cho mình, nay lại trơ mắt nhìn Sở Hà c·h·ế·t. Không còn cơ hội nào nữa, thế nên giờ phút này ông ta vô cùng h·ậ·n Diệp Nam t·h·i·ê·n và Trần Dật Thần. Ông ta chỉ h·ậ·n không thể trực tiếp tiến lên đá vỡ t·h·i·ê·n Linh Cái của Trần Dật Thần.
Chẳng qua nơi này có vài người đồng cấp với ông ta, còn có cả Võ Chí Châu, nếu bây giờ ông ta ra tay thì chắc chắn sẽ bị cản lại.
"Tên khốn này, mau đưa bảo đ·a·o Thanh Long cho tao."
Giờ đây Vương Nhất đ·a·o đang vô cùng n·ô·n nóng, chẳng thèm kh·á·c·h khí với Trần Dật Thần nữa.
"Hừ, năm đó ông luyện võ với sư huynh của tôi rồi thua, không những thế còn dùng t·h·ủ ·đ·o·ạ·n đ·á·n·h lén đê hèn. Cho dù là thế, sư huynh tôi vẫn tha cho ông, không ngờ ông không chỉ lấy oán báo ơn mà còn thừa cơ báo t·h·ù! Trong giới võ học nước H có người như thế, đúng là m·ấ·t mặt!"
Trần Dật Thần cũng không lùi bước, hơn nữa còn nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất đ·a·o, châm biếm nói.
"Tên khốn kiếp, mày muốn c·h·ế·t sao!"
Vương Nhất đ·a·o không ngờ rằng Trần Dật Thần lại dám đ·â·m chọt vào vết sẹo của mình, ông ta nhanh c·h·óng bùng n·ổ. Trông có vẻ như chỉ cần Trần Dật Thần nói thêm câu nào, ông ta sẽ lập tức xông lên đ·á·n·h Trần Dật Thần.
Võ Chí Châu và Quản Nam t·h·i·ê·n thấy như vậy, trong lòng r·u·n lên, nội kình âm thầm bộc p·h·át. Nếu lỡ như Vương Nhất đ·a·o ra tay, hai người bọn họ sẽ bảo vệ Trần Dật Thần trước.
"Chỉ là một thanh đ·a·o hỏng thôi, cho ông này."
Khi Trần Dật Thần nói chuyện, anh vung tay phải lên, bảo đ·a·o Thanh Long bay về phía Vương Nhất đ·a·o.
Vương Nhất đ·a·o nh·ậ·n lấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, h·ậ·n không thể lập tức c·h·ặ·t đối phương thành từng khúc.
"Không cần nhìn tôi như vậy. Bây giờ muốn g·i·ế·t tôi là chuyện không thể đâu, nửa năm sau tôi sẽ đích thân tới cửa lấy m·ạ·n·g ông!"
Ánh mắt của Trần Dật Thần vẫn lạnh lẽo như cũ, nhìn Vương Nhất đ·a·o nói.
Câu này của anh đã khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ Trần Dật Thần vừa mới kết thúc một trận đấu lại đề nghị khiêu chiến tiếp. Mà người anh khiêu chiến lại là Vương Nhất đ·a·o, là người cầm quyền của nhà họ Vương này.
Phải biết rằng tuy Vương Nhất đ·a·o bị gãy một ngón tay nhưng thực lực vẫn không hao tổn gì nhiều. Mọi người ở đây, cho dù Phương Chính, Thương Bác cũng không dám nói có thể đ·á·n·h với Vương Nhất đ·a·o. Dù sao Vương Nhất đ·a·o chính là Hóa Kình hậu kỳ của nước H, cũng thuộc dạng xuất sắc trong số những người Hóa Kình hậu kỳ.
Với thực lực của Vương Nhất đ·a·o, g·i·ế·t Trần Dật Thần dễ như trở bàn tay. Hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Đừng nói mọi người, ngay cả Vương Nhất đ·a·o cũng ngây ngẩn.
"Cái gì… mày vừa mới nói cái gì?"
"Nửa năm, chỉ cần nửa năm, tôi sẽ đến lấy m·ạ·n·g ông." Trần Dật Thần lặp lại một lần nữa.
"Ha ha, được, giỏi lắm. Nhóc con, tao chờ mày, đến lúc đó tao xem năng lực của mày lớn đến mức nào!"
Vương Nhất đ·a·o cười mỉ·a, nói. Nhưng trong lòng lại r·u·n rẩy, đây là một cơ hội, đến lúc đó ông ta có thể quang minh chính đại làm t·h·ị·t thằng nhóc Trần Dật Thần này, đến lúc đó, tất cả h·ậ·n t·h·ù đã có thể báo được rồi.
Nghĩ như vậy, Vương Nhất đ·a·o đã quyết định, không hề nhiều lời mà lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Nam t·h·i·ê·n sau đó xoay người rời đi, bỏ lại t·h·i thể của đồ đệ Sở Hà vẫn còn nằm đó.
Từ đầu đến cuối, Vương Nhất đ·a·o không hề có ý định nhìn đồ đệ mình một cái. Mọi người ở đây đều cảm thấy Vương Nhất đ·a·o là một kẻ quá mực bạc tình bạc nghĩa, không có chút nhân tình nào.
Vương Nhất đ·a·o đi rồi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Trần Dật Thần.
Phương Chính và đám người Quản Nam t·h·i·ê·n đều cảm thấy Trần Dật Thần thắng được Sở Hà liền tự cao tự đại. Đương nhiên, Trần Dật Thần dám khiêu chiến với Vương Nhất đ·a·o. Sự quyết đoán này, truyền nhân của bọn họ không ai có được.
"Rốt cuộc Trần Dật Thần đang nghĩ cái quái gì thế?"
Giờ phút này rồi, Cơ Uẩn không nhịn được lên tiếng, thấy Trần Dật Thần thật sự không biết tự lượng sức mình, tuy rằng anh đã đ·á·n·h bại Sở Hà nhưng Vương Nhất đ·a·o và Sở Hà không cùng một đẳng cấp, hành vi như thế quả thật là đang tự tìm đến cái c·h·ế·t.
"Tôi nhớ ra rồi, lúc trước anh nói phải khiêu chiến với tôi, hoàn toàn hạ gục tôi, là thật ư?"
Trần Dật Thần chuyển ánh nhìn về phía Cơ Uẩn, ánh mắt u tối.
Nghe được lời nói của Trần Dật Thần, Cơ Uẩn sửng sốt, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười khổ. Lúc Trần Dật Thần bắt đầu giao đấu với Võ Chí Châu, anh ta cho rằng Võ Chí Châu sẽ nhường anh. Hơn nữa lời nói cường điệu nhưng thực lực lại không đâu vào đâu.
Chính lúc Trần Dật Thần giao chiến với Sở Hà, anh ta mới được mở mang tầm mắt, tâm thần chấn động. Sau khi biết được thực lực của Trần Dật Thần, anh ta không dám khiêu chiến nữa, anh ta cũng không muốn trở thành Sở Hà thứ hai.
"Khụ, khụ, ừm, lúc nãy tôi chỉ nói giỡn thôi, anh đừng xem là thật!"
Cơ Vô Thường ho khan, vẻ mặt tươi cười, nói.
Sớm đã biết Cơ Uẩn tuổi còn nhỏ, rất dễ bị người khác chọc giận. Nếu bị chọc giận sẽ liều m·ạ·n·g tiến lên đ·á·n·h Trần Dật Thần, cái kết tất nhiên là t·h·ả·m bại.
Tiếp th·e·o, nếu như Cơ Uẩn không dám ứng chiến, tin tức truyền đi, thanh danh của gia tộc sẽ bị hủy hoàn toàn.
Cơ Uẩn đứng một bên nghe hiểu ý của ba mình, cười tươi làm lành. Thế nhưng trong lòng lại cực kỳ uất ức, dù vậy anh ta vẫn biết rằng nếu thật sự giao thủ cùng Trần Dật Thần, anh ta sẽ không có chút phần thắng nào.
"Ha ha, không sao! Cơ đại sư, vốn dĩ tôi muốn thỉnh giáo võ học của quý gia tộc đây một chút, nếu anh Cơ Uẩn đây nói giỡn vậy tiếc thật đấy. Ngày khác có cơ hội tôi nhất định sẽ đến nhà chào hỏi. Đến lúc đó, mong rằng sẽ được chỉ giáo!"
Trần Dật Thần cười ha ha rồi không nói thêm cái gì nữa. Tuy rằng bây giờ anh rất mạnh nhưng sẽ không khinh người quá đáng, được đắc ý không chịu buông tha cho người ta. Hiện giờ coi như là xây một vòng tròn, nể mặt của Cơ Vô Thường.
"Ha ha, được. Sau này có cơ hội đến nhà họ Cơ làm kh·á·c·h nhé!"
Sau khi nghe được câu nói của Trần Dật Thần, Cơ Vô Thường thầm thở phào. Hiện giờ, Trần Dật Thần này là người n·ổi bật nhất trong đám hậu bối, hơn nữa ngay cả Sở Hà là Hóa Kình tr·u·ng kỳ cũng không phải là đối thủ của anh. Mặc dù Cơ Vô Thường là đại sư, nhưng cũng không dám xem nhẹ đối phương. Bởi vì thứ đáng sợ nhất của loại người này không phải thực lực trước mắt, mà là tiềm lực, vì bạn không thể biết được khi nào anh sẽ đột p·h·á cửa mới, trở thành cao thủ Hóa Kình.
"Tốt lắm. Cuộc tuyển chọn võ học hôm nay kết thúc. Trần Dật Thần có thực lực xuất chúng, để cậu ta đại diện nước H tham gia t·h·i đấu thế giới, mọi người có ý kiến gì không?"
Người phụ trách chọn lựa lần này – Võ Chí Châu, đ·ả·o mắt nhìn tất cả mọi người, chậm rãi nói.
Tuy rằng kết quả của trận đấu đã có từ sớm nhưng Võ Chí Châu vẫn tuân th·e·o quy định mà hỏi một câu.
Các vị đại sư xung quanh, đám người Phương Chính, Thương Bác, Cơ Vô Thường không có ý kiến gì. Lần tuyển chọn võ học này, trừ Trần Dật Thần ra thì không còn ai nữa.
Hai người t·h·i·ê·n Ưng, Cơ Uẩn nhìn Trần Dật Thần, tr·ê·n mặt mang hiện lên vẻ hâm mộ. Nhưng bọn họ biết, Trần Dật Thần vốn nên như thế, anh dùng thực lực của chính mình đạt được vinh quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận