Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 701 (length: 7668)

Bầu không khí yến tiệc, nhất thời lại trở nên náo nhiệt, dường như những chuyện không vui mà Caesar gây ra hồi nãy đã bị người ta quên sạch. Lúc này thỉnh thoảng có người lại liếc nhìn Trần Dật Thần, nhìn người có thể khiến cho công chúa Anne không tiếc đắc tội với gia tộc Roboli để che chở. Công chúa Anne khôi phục nụ cười, đáp lại từng vị khách đến chúc mừng. Khó khăn lắm mới tiếp chuyện được hết mọi người, công chúa Anne len qua đám đông đi đến bên cạnh Trần Dật Thần. “Thần, chuyện vừa rồi, tôi rất x·i·n l·ỗ·i!” Chưa đợi Trần Dật Thần lên tiếng, công chúa Anne đã áy náy nói trước. “Đâu có, chuyện này không liên quan gì đến cô!” Trần Dật Thần khẽ cười đáp. “Lần này vì anh đến dự tiệc của tôi, nếu không cũng đã không có chuyện đó rồi, chuyện này liên quan trực tiếp đến tôi!” Công chúa Anne trông rất tự trách, nhưng cô ta chợt đổi chủ đề nói: “Thần, anh yên tâm, chỉ cần có tôi thì tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn h·ạ·i đến anh đâu!” Công chúa Anne tuy không nói rõ, nhưng Trần Dật Thần có thể hiểu được ý cô ta, nhưng Trần Dật Thần vốn không để trong lòng mà chỉ thản nhiên nói: “Nếu như anh ta không k·i·ế·m chuyện thêm nữa, thì ta tha cho anh ta, nếu như anh ta một lòng muốn tìm c·h·ế·t thì ta không ngại tiễn anh ta một đoạn!” “Ơ…” Công chúa Anne đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau đó nở nụ cười, tuy đây là nước A, ở nước ngoài, nếu là người khác có lẽ sẽ kiêng dè, nhưng đối với Trần Dật Thần thì hoàn toàn không ảnh hưởng gì, không ai có thể khiến Trần Dật Thần nhẫn nhịn, mà Trần Dật Thần cũng sẽ không giữ lửa giận đến ngày hôm sau. Chuyện xảy ra ở Nước N, chính là vết xe đổ rõ nhất. Địa điểm tổ chức cuộc t·h·i võ học cấp thế giới là ở Nước V, mà những võ giả tham gia cuộc t·h·i lúc này đều đang ở lại thành La Mã, cạnh Nước V, thành La Mã là nơi các vị khách tham gia cuộc thi hoặc đến xem tạm thời cư trú. Còn một ngày nữa là đến cuộc t·h·i. Đêm tối, mặt trăng treo cao trên bầu trời, trong một căn phòng bên trong Hoàng cung Nước V, Arthur lúc này đang ở đây, trầm ngâm trước ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Anh ta là đội trưởng đội hộ vệ Giáo Đình, chủ yếu bảo vệ sự an toàn của Giáo hoàng, dù thế lực của Giáo hoàng vốn không cần người khác bảo vệ, nhưng thân là đội trưởng đội hộ vệ Giáo Đình, bảo vệ Giáo hoàng đã ăn sâu vào trong ý thức. “Ring ring ring!” Tiếng chuông điện thoại reo lên, Arthur mở mắt, trong mắt loé tia sáng, cầm điện thoại lên xem, là điện thoại của Caesar Roboli, em trai anh ta. Arthur ngẩn ra một hồi, tuy không biết giờ này đối phương còn gọi điện cho mình làm gì, nhưng vẫn ấn nút nghe. “Alo, anh à em là Caesar, bây giờ anh có rảnh không?” Điện thoại vừa được nhấc máy, bên kia đầu dây liền truyền đến giọng nói cung kính của Caesar. Caesar biết, tuy thân ph·ậ·n của anh ta là người kế thừa gia tộc Roboli, nhưng có được địa vị như hôm nay, cũng là nhờ anh trai anh ta. Đội trưởng đội hộ vệ Giáo Đình như Arthur, là cường giả trong giới võ học trẻ tuổi, người như vậy, bất kể ở đâu cũng là đối tượng được chú ý, hơn nữa với thế lực trước mắt của Arthur, chắc chắn sau này sẽ còn mạnh hơn nhiều. Gia tộc Roboli có được vị trí hiện tại, là nhờ có Arthur. Hoặc có thể nói, Arthur là niềm kiêu hãnh của gia tộc Roboli bọn họ. “Có chuyện gì?” Arthur bình thản hỏi. “Anh à, có chuyện, nếu không em cũng không dám làm phiền anh!” Hồi nãy sau khi về biệt thự, Caesar lập tức tìm Susan, anh ta tận mắt nhìn thấy thông tin đó, sau đó lại kiểm tra rất nhiều lần, cuối cùng kết luận, thông tin trên báo, có độ tin cậy rất cao. Trần Dật Thần là kẻ không biết sợ, ép anh ta, anh ta sẽ không hề do dự mà khô m·á·u với đối thủ, anh ta sẽ chả quan tâm đến thân ph·ậ·n hay gia tộc của đối phương. P·h·át hiện này khiến Caesar sợ hãi vô cùng, nhớ lại thì mình đã đi qua quỷ môn quan một vòng. Tuy là vậy, nhưng nếu không báo thù Trần Dật Thần thì thật khó giải đi nỗi h·ậ·n trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta nghĩ đến một người, chính là niềm kiêu hãnh của gia tộc Roboli, anh trai của anh ta. “Ừm, có chuyện gì thì nói đi!” Arthur luôn im lặng lắng nghe, rất ít khi nói nhiều, Caesar đã quen điều này. “Anh à nghe em nói…” Caesar thêm mắm thêm muối kể lại chuyện anh ta gặp Trần Dật Thần và chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật sau đó. “Anh, đó là đầu đuôi câu chuyện, anh nhất định phải làm chủ cho em!” Để khơi dậy sự đồng cảm của anh trai, giọng nói của Caesar run rẩy, như chịu uất ức cực lớn, không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Caesar rất tốt. Arthur hơi nhíu mày, anh ta không ngờ em trai lại xung đột với Trần Dật Thần. “Ừm, Trần Dật Thần anh có biết, võ giả nước H!” Arthur chậm rãi nói: “Tư liệu anh biết nhiều hơn em, Trần Dật Thần không chỉ là kẻ thù của Nước N mà còn là niềm kiêu hãnh của giới võ học trẻ tuổi nước H, có thể nói thực lực võ học của cậu ta đã đứng trên đỉnh lớp trẻ rồi!” “Cái gì?” Nghe thấy anh trai miêu tả về Trần Dật Thần, Caesar không kìm được thất thanh, anh ta không ngờ Trần Dật Thần lại mạnh mẽ đến vậy, vốn dĩ sau khi tìm hiểu về Trần Dật Thần thì anh ta đã sợ rồi, không ngờ mọi chuyện lại không đơn giản như anh ta nghĩ. “Vậy… vậy anh có chắc chắn thắng được anh ta không?” Lúc này Caesar đã không biết phải làm sao, anh ta đặt hết hy vọng lên người anh trai, có rửa được nhục hay không phải xem lần này. “Ừm, anh biết rồi, nếu có thể gặp được cậu ta trong cuộc t·h·i võ học thì anh sẽ cho cậu ta bài học, để cậu ta biết gia tộc Roboli không phải để cho người khác ức h·i·ế·p!” Arthur nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tự tin và bá đạo. “Cho dù không gặp cậu ta trong trận đấu, sau khi kết thúc anh cũng sẽ cho cậu ta biết những điều này!” “Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhờ vào anh cả đấy!” Bên kia đầu dây vui mừng, cung kính nói với anh trai mình. “Không có gì, bây giờ việc quan trọng của em là nghĩ cách làm sao cứu vãn ấn tượng x·ấ·u của em đối với công chúa Anne đi, em kết giao với công chúa Anne sẽ giúp ích cho gia tộc chúng ta rất nhiều, nếu có thể kết hôn với công chúa Anne thì gia tộc Roboli chúng ta sẽ có vô số tiền bạc!” Arthur hiếm khi nói nhiều như vậy, vì lợi ích của gia tộc. “Hả, sao anh biết em t·h·í·c·h công chúa Anne?” Caesar hơi khó hiểu. “Ừm, thật ra đây là ý của ba, ba đã từng bảo anh và công chúa Anne thành hôn, nhưng anh từ chối rồi, bây giờ nhiệm vụ này giao cho em!” Arthur do dự một hồi rồi giải thích. “Cái gì? Chuyện này là khi nào, sao em không biết?” Caesar kinh ngạc suýt rớt cả hàm, quả thật anh ta không hề biết chuyện này. “Ha ha, được, anh yên tâm, nếu ba đã đề ra chuyện này, em nghĩ ba nhất định sẽ thương lượng với Quốc Vương, chỉ cần Quốc Vương đồng ý, em tin cho dù em và công chúa Anne có chút chuyện không vui cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện lớn đâu!” Caesar lúc này vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g, như nhìn thấy một con đường tươi sáng rộng mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận