Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong

Đỉnh cấp rể quý - Trần Phong - Chương 71: (3) (length: 7128)

CHƯƠNG 71: TỪ DẠO TUYỆT VỌNG
Bạch Quảng Nghĩa nhíu mày, một cước đá vào người Tống Quân, mắng: “Người phụ nữ của ta mà cậu cũng dám quát?”
“Cậu Bạch, x·i·n ·l·ỗ·i, x·i·n ·l·ỗ·i…” Tống Quân vội vàng cúi đầu x·i·n ·l·ỗ·i.
“Cút!” Bạch Quảng Nghĩa cười lạnh một tiếng, nói.
“Cậu Bạch, tôi cút ngay, cậu cứ từ từ.” Tống Quân cười xởi lởi, sau đó hoảng hốt rời khỏi phòng bao, còn s·ố·n·g c·h·ế·t của Từ Dạo, không liên quan đến anh ta.
Thấy Tống Quân rời đi, Từ Dạo không khỏi tuyệt vọng, bây giờ còn ai có thể cứu cô ta chứ?
“Vương Giang, đóng cửa lại, ta muốn chơi đùa với ả đàn bà thối tha này, đợi ta chơi xong thì thưởng cho cậu.” Bạch Quảng Nghĩa cười nham hiểm.
“Cảm ơn cậu Bạch.” Vương Giang vội vàng gật đầu, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn, loại cực phẩm vưu vật như Từ Dạo, anh ta bình thường ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, nhưng hôm nay, lại có thể hưởng ké của Bạch Quảng Nghĩa, chơi thử, cho dù Bạch Quảng Nghĩa chơi xong rồi, anh ta cũng không để ý.
Vương Giang sau khi nói xong liền đóng cửa rời khỏi.
Mắt thấy Bạch Quảng Nghĩa như sói đói ăn đi về phía mình, Từ Dạo chỉ đành ấn tin nhắn gửi đi, tin nhắn này, là cô đã viết sẵn từ trước, gửi lời cầu cứu cho Hạ Nhược Y, nếu có thể, cô ta căn bản không muốn để Hạ Nhược Y bị k·é·o vào chuyện này.
Nhưng sự p·h·ả·n ·b·ộ·i của Tống Quân lại khiến sự việc vượt quá tầm với của cô ta.
Gần như khoảnh khắc Từ Dạo ấn gửi tin nhắn, Hạ Nhược Y liền nh·ậ·n được tin nhắn, sau khi đọc được nội dung tin nhắn, gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y lập tức thay đổi.
“Trần Dật Thần! Từ Dạo cô ấy xảy ra chuyện rồi!” Hạ Nhược Y vội vàng cầm điện thoại chạy đến tầng 1.
Trần Dật Thần không khỏi thở dài trong lòng, quả nhiên, vẫn như anh ta dự cảm.
“Từ Dạo cô ấy sao vậy?”
“Em cũng không biết, cô ấy gửi một tin nhắn cho em, nói cô ấy ở sơn trang Cổ Nguyệt, có người muốn gây bất lợi với cô ấy, bảo em báo c·ả·n·h ·s·á·t.” Hạ Nhược Y có hơi lo lắng nói.
“Em báo c·ả·n·h ·s·á·t chưa?” Trần Dật Thần nhíu mày hỏi.
“Khi vừa xuống lầu đã báo rồi, nhưng c·ả·n·h ·s·á·t nói đến đó ít nhất cũng phải m·ấ·t nửa tiếng.”
Trần Dật Thần lắc đầu, nửa tiếng, đồ ăn cũng nguội rồi.
“Trần Dật Thần, hay là anh cùng em đến đó?” Hạ Nhược Y cũng ý thức được điều gì không ổn, dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn Trần Dật Thần.
“Nhược Y, sơn trang Cổ Nguyệt cách nơi này 50 km…” Trần Dật Thần có hơi bất lực, 50 km, cộng thêm tắc đường, ít nhất phải m·ấ·t một tiếng.
“Vậy phải làm sao?” Hạ Nhược Y có hơi hoảng hốt lo sợ.
“Em đừng nóng vội, anh gọi điện bảo bạn anh qua đó trước.” Trần Dật Thần nghĩ đến Hàn Long, thủ hạ của Hàn Long có mấy trăm người, loại chuyện này anh ta chắc có cách.
Nói rồi Trần Dật Thành đi sang một bên, ấn số gọi cho Hàn Long.
“Cậu Trần!” Hàn Long vẫn có hơi bất ngờ, không ngờ Trần Dật Thần nhanh như vậy đã gọi điện cho mình.
“Gần sơn trang Cổ Nguyệt có người của anh không?” Trần Dật Thần trực tiếp hỏi thẳng.
“Sơn trang Cổ Nguyệt?” Hàn Long ngây ra, vội nói: “Cậu Trần, bên đó không phải địa bàn của tôi, có điều cậu Trần nếu như cần gì, tôi có thể lập tức cho anh em qua đó.”
“Cần bao lâu?”
“Nhanh nhất 20 phút!” Hàn Long đáp.
Trần Dật Thần nhíu mày, 20 phút, sợ rằng vẫn không kịp.
“Cậu Trần, sự việc rất khẩn cấp sao?” Hàn Long thăm dò.
“Ừm.”
“Cậu Trần, sơn trang Cổ Nguyệt là địa bàn của Cố Minh Sâm, có thể nhờ Cố Minh Sâm giúp, người của ông ta nhanh nhất 3 phút có thể chạy tới.” Hàn Long không chắc quan hệ cụ thể giữa Cố Minh Sâm và Trần Dật Thần là gì, dù sao Trần Dật Thần không lâu trước c·h·é·m một tay của Cố Minh Sâm, có khả năng Trần Dật Thần đã thu phục được Cố Minh Sâm giống như với anh ta, cũng có khả năng, Cố Minh Sâm bây giờ vẫn ôm oán h·ậ·n với Trần Dật Thần.
“Ta không có số điện thoại của Cố Minh Sâm.” Trần Dật Thần nói, anh cũng nghĩ đến Cố Minh Sâm, nhưng mấu chốt là bây giờ không liên lạc được với Cố Minh Sâm.
“Cậu Trần, ta có, hay là ta bây giờ gọi cho ông ta?” Hàn Long tiếp tục dò hỏi, anh ta đã có thể chắc chắn, giữa Trần Dật Thần và Cố Minh Sâm không có quan hệ phục tùng.
“Gọi cho ông ta, bảo ông ta lập tức đến sơn trang Cổ Nguyệt, cứ nói là ta nói.” Trần Dật Thần không hề hoài nghi nói.
“Ừm, cậu Trần.” Hàn Long vội đáp.
Nghe giọng điệu của Trần Dật Thần, anh dường như rất nắm chắc?
Hàn Long rất nhanh gọi điện cho Cố Minh Sâm.
“Cố Minh Sâm, ông bây giờ ở đâu?” Hàn Long hỏi thẳng.
“Aiya, Hàn Long? Cậu sao lại rảnh rỗi mà gọi điện cho ta thế?” Cố Minh Sâm âm dương quái khí nói, anh ta và Hàn Long luôn không đội trời chung, bình thường hai người có khi tụ tập, Hàn Long rất t·h·í·c·h lấy bối ph·ậ·n nói chuyện.
“Cố Minh Sâm, ông bây giờ không có thời gian đấu võ mồm với ông, cậu Trần bảo ông đến sơn trang Cổ Nguyệt cứu một người, không đi, hậu quả tự gánh.” Lời phía sau là Hàn Long tự thêm, Trần Dật Thần không có nói, có điều vì đề phòng vạn nhất, Hàn Long vẫn thêm được.
“Cậu Trần? Cậu Trần nào?” Cố Minh Sâm rất thông minh, lập tức từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ò dậy, ông ta bây giờ nghe thấy chữ Trần này là sợ.
“Còn có thể là cậu Trần nào? Đương nhiên là cậu Trần c·h·é·m đ·ứ·t một tay của anh!” Hàn Long cười t·h·í·c·h thú.
Đoàng!
Một đạo t·h·i·ê·n lôi n·ổ tung trong đầu Cố Minh Sâm, sắc mặt của Cố Minh Sâm nháy mắt tái nhợt, sao lại là sao chổi này chứ?
“Hàn Long, cậu Trần tại sao lại bảo cậu tìm ta?” Sau đó, Cố Minh Sâm phản ứng lại, tại sao là Hàn Long đến tìm ông ta, lẽ nào Hàn Long là người đưa tin của Trần Dật Thần.
“Bởi vì cậu Trần bây giờ là chủ t·ử của ta.” Hàn Long nhàn nhạt nói, cũng không cảm thấy nói như thế x·ấ·u hổ, làm c·h·ó của cậu cả nhà họ Trần, không phải ai cũng có thể làm.
“Cậu…” Mặt mày Cố Minh Sâm tràn ra vẻ khó tin, Hàn Long vậy mà đi làm c·h·ó của Trần Dật Thần!
“Cố Minh Sâm, người của cậu Trần bây giờ gặp nguy hiểm, ông còn dám ở đó mà lôi thôi, người của cậu Trần nếu như xảy ra chuyện, hừ, hậu quả ông tự chịu!” Hàn Long hừ lạnh một tiếng.
“Hàn Long, đừng nói nữa, ta bây giờ cho người qua đó.” Cố Minh Sâm nuốt nước bọt, nói. Nếu như thật sự trì hoãn chuyện của Trần Dật Thần, Trần Dật Thần tuyệt đối sẽ không để ông ta được yên ổn.
Cố Minh Sâm lập tức gọi điện cho KTV bên cạnh sơn trang Cổ Nguyệt, người phụ trách chỗ đó chính là người của ông ta.
Lúc này, trong phòng bao, Từ Dạo kêu t·h·ả·m t·h·iết.
Chiếc váy phía dưới bị Bạch Quảng Nghĩa xé ra một mảng, chiếc đùi trắng nõn như ẩn như hiện.
Trán cũng đ·ậ·p vào góc bàn, ở lại một vết thương rỉ m·á·u.
Từ Dạo phản kháng rất kịch l·i·ệ·t, điều này cũng kích ra n·ổ·i n·ó·n·g của Bạch Quảng Nghĩa.
“Fuck! Ả đàn bà thối tha, còn dám hành động bừa bãi, có tin ta g·i·ế·t cô không!” Bạch Quảng Nghĩa cầm chai rượu vỡ tr·ê·n bàn, nói lời uy h·i·ế·p.
“Bạch Quảng Nghĩa, ta c·h·ế·t cũng sẽ không để anh được thành c·ô·ng!” Từ Dạo c·ắ·n răng h·é·t lên.
Nói xong, cô ta liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trực tiếp phi người, vậy mà định nhảy lầu!
“Ả đàn bà thối tha, cô muốn làm gì?!” Bạch Quảng Nghĩa cũng giật mình, vội bước tới chuẩn bị k·é·o Từ Dạo. Từ Dạo thật sự sắp xảy ra chuyện, anh ta mặc dù sẽ không vào cục c·ả·n·h s·á·t, nhưng phiền phức cũng tuyệt đối không nhỏ.
“Rầm!”
Lúc này, cửa phòng bao bị người ta đ·ạ·p ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận